Chương 425: Quà sinh nhật của Trần Diệc Nhiên (6)
“Được.” Điềm Tâm ngoan ngoãn giao tiền, thuận tiện gửi cho chủ tiệm một tấm ảnh chụp của mình trong điện thoại, sau đó liền mong đợi rời đi.
Buổi tối trở về kí túc xá, Điềm Tâm vui vẻ phấn chấn ôm lấy Thẩm Tâm, lớn tiếng reo hò: “Được rồi, tớ đã chuẩn bị kỹ càng quà sinh nhật cho Trần Diệc Nhiên rồi! Tới đây, tớ với cậu chơi trò chơi!”
“Thật hay giả, nhanh như vậy?” Thẩm Tâm nghi ngờ nhìn cô, sau đó vừa chuẩn bị cho BOSS phó bản một kích cuối cùng, vừa thuận miệng hỏi: “Mua cái gì thế, lấy ra cho tớ xem nào.”
“Đặt hàng theo yêu cầu, một tuần sau lấy hàng.” Điềm Tâm kiêu ngạo nhìn Thẩm Tâm nói: “Tớ không cho cậu xem, ai bảo cậu không suy nghĩ giúp tớ. Hừ! Chờ khi tớ tặng cho Trần Diệc Nhiên, nếu như anh ấy thích, tớ sẽ cho cậu biết đó là cái gì, đến lúc đó tớ sẽ giới thiệu cho cậu cửa hàng đó, lần sau đến dịp sinh nhật Lục Dật Tiêu, cậu cũng có thể tặng cho anh ta.”
“Thật sao, có lòng như vậy?” Sau khi Thẩm Tâm thu được đồ vật rơi xuống từ trên người Boss, rốt cuộc quay đầu nhìn Điềm Tâm, cười hì hì nói: “Vậy được rồi, mở máy tính đi, tớ đưa cậu đi đánh quái, đúng lúc chiều nay Phan Đình và Hải Phỉ đi ra ngoài, không ai giúp tớ cày phó bản, tớ đành chịu khó giúp đỡ cậu vậy.”
“Ha ha... Quá tốt, tiểu điểm tâm, yêu cậu chết mất.” Điềm Tâm hấp tấp đi lấy USB cài đặt game.
Chờ đến lúc tất cả đều được chuẩn bị sẵn sàng, trò chơi được cài đặt xong, Điềm Tâm đăng nhập vào game, sau đó nhìn một loạt những nhân vật có tạo hình hoa lệ, cô bắt đầu cảm thấy khó lựa chọn.
Nhân vật trang phục của mục sư kia nhìn rất tỉ mĩ, quần áo của nhạc công kia cũng rất nhẹ nhàng bồng bềnh, còn có váy múa của vũ sư, đơn giản nhưng lại rất đẹp...
Điềm Tâm xoắn xuýt nhìn chằm chằm các nhân vật trong game nửa ngày, mà vẫn không biết nên chọn tạo hình nào.
“Sao thế?” Sau khi Thẩm Tâm lại diệt xong một Boss, liền xoay đầu lại nhìn Điềm Tâm, thuận miệng hỏi: “Tên cậu là gì, để tớ qua chỗ Tân Thủ Thôn* tìm.”
*Một địa điểm trong game tập hợp những người mới chơi, mới tạo nick.
“Tớ... Tớ còn chưa chọn được nhân vật.” Điềm Tâm yếu ớt nói với Thẩm Tâm, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình.
“...” Thẩm Tâm im lặng, ném bàn phím trong tay, đi đến sau lưng Điềm Tâm, nhìn cô di đi di lại con chuột máy tính qua các nhân vật, không nhịn được đưa tay gõ đầu cô: “Xoắn xuýt cái gì, sau này chơi lâu thì kiểu tóc, trang phục có thể cày phó bản để thay đổi, cậu chỉ cần chọn nhân vật có kỹ năng mình thích là được.”
“A...” Điềm Tâm gật gật đầu, lại hỏi: “Nhân vật của mấy cậu có kỹ năng gì?”
“Tớ là chiến sĩ, sử dụng đao, Phan Đình là thuật sĩ, Hải Phỉ là pháp sư.” Thẩm Tâm cau mày suy nghĩ một hồi, sau đó tiếp tục nói: “Nhân vật của ba người chúng tớ có đặc điểm là tính công kích cao, kỹ năng di chuyển nhanh, nếu không thì cậu chọn mục sư đi, thiết kế trang phục và dáng vẻ nhìn cũng đẹp, còn có thể giúp bọn tớ tăng máu, chỉ cần đi theo sau lưng bọn tớ giả vờ đánh đấm cho có khí thế là được rồi.”
“Ý kiến hay!” Điềm Tâm gật gật đầu, Thẩm Tâm gợi ý giúp cô, thì cô cũng không cần phải xoắn xuýt.
Rất nhanh, cô chọn xong nhân vật, lại chọn kiểu tóc và trang phục ban đầu, sau đó tuyển chọn tỉ mỉ món đồ cầm tay nhìn có vẻ thanh nhã, rồi lại nhìn tên nhân vật mà ngẩn người, ôi... Cô quay đầu nhìn Thẩm Tâm hỏi: “Tên nhân vật của các cậu là gì?”