Chương 414: Ra mắt mẹ vợ (5)
“Nhưng bọn con không có quan hệ huyết thống ……” Cô nhỏ giọng nói.
“Không phải về vấn đề quan hệ huyết thống mà hai nhà chúng ta đã có giao tình nhiều năm như vậy, nếu để người khác biết được chuyện này thì phải làm sao?? Lại nói hôm nay lúc cô Trần gọi điện cho mẹ, mẹ còn tưởng cô ấy là đang đùa. Con nói xem, Trần Diệc Nhiên lớn hơn con bảy tuổi, rất xa, rất khác biệt đó, hai đứa sẽ rất khác nhau đó?? Huống chi con còn đi học, nó đã đi làm. Trước đây mẹ còn nghe nói có người đã được định làm vợ của nó, con nghĩ xem như vậy làm sao hai đứa yêu nhau được.”
Trần San San nghe xong liền ngẩng đầu nhìn mẹ cô nói: “Cô à, cô đừng nghe những lời đồn đoán linh tinh đó. Tất cả chỉ là lời đồn thôi, căn bản là anh cháu không hề có để ý ai khác cả. Duy nhất chỉ có một lần tiếp xúc còn bị cháu và Điềm Tâm phá hỏng nữa.”
Mẹ cô hơi nhíu mày một chút, quay đầu nhìn Trần San San hỏi: “San San à, cháu nghĩ xem anh cháu năm nay cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi, nhiều năm như vậy không lẽ anh cháu không có bạn gái sao?”
“Không có a, anh cháu vừa mới đi làm, phát triển sự nghiệp làm gì có thời gian mà yêu đương ạ. Hơn nữa, không phải không bao lâu sau anh cháu cũng đã yêu Điềm Tâm hay sao ạ, đã nhiều năm như vậy……” Trần San San nghiêm túc nói.
“Đã nhiều năm??” Mẹ cô quay đầu tới nhìn cô hỏi: “Có ý gì?? Cô Trần nói hai đứa dang yêu hau không lẽ không phải là vừa mới bắt đầu sao?”
Cô chớp chớp mắt, hơi chột dạ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cũng…… Không phải quá lâu…… Mới một, hai, ba năm ……”
Mẹ cô thật sự vô cùng kinh ngạc: “Một, hai, ba năm?? Rốt cuộc là mấy năm?? Không phải là hai đứa đã yêu từ khi con còn học trung học đó chứ??”
“Không có, không có……” Cô liên tục xua tay nói: “Lúc học trung học không có chính thức yêu nhau……”
“Còn có cái không chính thức nữa sao??” Mẹ cô nhíu mày nói: “Rõ ràng là lúc con học trung học hai đứa chưa bắt đầu yêu nhau nhưng cũng có cía gì đó ái - muội??”
“Này…… Miễn cưỡng…… Có thể nói như thế……” Cô nhịn không được duỗi tay lau mồ hôi trên trán.
“Hai đứa không phải quá liều sao?? Lúc con còn học trung học còn chưa lớn được bao nhiêu, còn chưa thành niên a?? Trần Diệc Nhiên cũng thật là kỳ cục quá đi?? Mới học trung học mà nó cũng yêu được??” Mẹ cô lập tức kinh hãi.
“Cô à, cũng không nên nói như vậy a.” Trần San San nghe mẹ cô nói anh mình kỳ cục, liền lập tức phản ứng: “Anh cháu chưa yêu Điềm Tâm lúc bạn ấy còn học trung học. Lúc ấy anh ấy chỉ giúp Điềm Tâm học hành, huống chi mỗi tuần còn dành ra vài ngày kèm cặp giảng bài cho Điềm Tâm, bằng không cháu nói thật, lấy thực lực của Điềm Tâm lúc mới nhập học cũng không thể đỗ Đại học N được??”
“……” Mẹ cô thật không biết nói gì.
“Hơn nữa, điều kiện của anh cháu tốt như vậy, dạng nữ nhân nào mà không có được, nếu không phải vì Điềm Tâm thì vì sao anh ấy đều dắt cô ấy đi tới công ty nói với đồng nghiệp, tới tiệc cưới, tiệc đầy tháng của bạn bè. Ở nhà ông nội cháu luôn giục anh ấy đi xem mắt, cô không biết anh ấy có bao nhiêu áp lực đau, sao cô không có chút cảm tình với anh cháu vậy??”