Chương 295: Tâm trạng chung của con gái gả về nhà chồng (3)
Vốn là ban đêm khi cô ngủ liền mang điện thoại di động vứt ra khỏi giường.
Cô liền chạy nhanh ngồi lên giường đồng thời cũng cầm điện thoại đi theo đang chuẩn bị nghe diện thoại thì nhạc chuông liền tắt.
Mở di động ra: năm cuộc gọi nhỡ, một tin nhắn, tất cả đều là của Trần Diệc Nhiên.
Mà cái tin nhắn đó cũng chỉ có ba chữ cùng một dấu chấm câu: Tiếp điện thoại!
Mồ hôi cô chảy đầy đầu, luống cuống tay chân gọi lại cho Trần Diệc Nhiên. Bên kia chuông điện thoại vừa mới reo liền có người bắt máy. Ngay sau đó Trần Diệc Nhiên liền bắt đầu mắng mắng: “Gọi cho em biết bao nhiêu cuộc điện thoại mà em đều không nghe máy! Đêm qua về nhà cũng không nhắn cho anh một tin nào cả, em muốn sao đây!? Tạo phản à!?”
“Ách…… Em……” Cô há miệng thở dốc, vừa mới chuẩn bị giải thích, Trần Diệc Nhiên lại tiếp tục nói: “Bây giờ anh chuẩn bị đi đăng ký đi công tác. Đợi tới lúc anh xuống san bay sẽ gọi lại cho em!!”
“Ách…… Được……” Cô ngẩn ra một chút, sau đó theo phản xạ có điều kiện gật đầu.
“Cho em nghĩ lại!!” Trần Diệc Nhiên hét lên trong điện thoại rồi trực tiếp gác máy.
Cô cầm di động trên tay rồi nhìn màn hình một hồi lâu mới phản ứng lại. Cô nhịn không được gãi đầu, nhỏ giọng nói thầm: “Thật là, không phải vừa mới ngủ dậy đó chứ, sao tính tình lại kém như vậy ……”
Trên thực tế, đúng là Trần Diệc Nhiên vừa mới ngủ được mấy tiếng liền bị Lục Dật Tiêu gọi điện thoại tới điều anh đi công tác.
Máy bay vừa hạ cánh anh liền gọi điện thoại cho cô mà cô cũng rất nhanh chóng nghe máy.
“Anh Nhiên, hôm qua em vốn đã định gửi tin nhắn cho anh rồi đó!! Nhưng em chưa kịp gửi đã ngủ mất rồi!! Còn nữa em vốn cầm điện thoại trên tay rồi đi ngủ mà nửa đêm lại vô tình vứt xuống đất!! Điện thoại anh gọi tới em thật sự không có nghe thấy a!!”
Trần Diệc Nhiên còn chưa kịp mở miệng mà cô đã giải thích như pháo liên thanh dường như còn không kịp thở.
Sau khi nói xong cô liền im lặng nghe điện thoại, không biết phản ứng của anh sẽ ra sao.
Không khí trong điện thoại trầm mặc hai giây, sau đó liền nghe thấy tiếng trầm thấp mà dễ nghe của Trần Diệc Nhiên vang lên: “Ân, đã biết.”
“Vậy anh không giận sao??” Cô cẩn thận hỏi.
“Anh có tức giận sao??” Giọng Trần Diệc Nhiên nhàn nhạt hỏi lại.
“……”
Còn không có tức giận?? Chỉ một tiếng hét của anh cũng đủ làm bố mẹ cô thức giấc.
Cô bĩu môi nhưng lại vẫn cười theo nói: “Không có không có, anh là người bình tĩnh như vậy làm sao có thể tức giận được …… Mà anh đi đâu vậy??”
“Trùng Khánh.”
“Đi công tác à??”
“Đúng.”
“Đi bao lâu??”
“Một tuần.”
“Về nhớ mang nhiều đồ ăn ngon cho em nha!!”
“……” Trần Diệc Nhiên thật không biết nói gì.
“Uy? Uy? Anh Nhiên, sao tự dưng không nói gì vậy??” Trong điện thoại đột nhiên im lặng làm cô cảm thấy vô cùng kỳ quái.
“Ngoài cái đó ra…… Em không còn lời nào khác muốn nói sao??” Giọng Trần Diệc Nhiên trầm thấp rầu rĩ hỏi.
“Ách…… Ân…… Anh phải chú ý an toàn đó……”
“Còn gì nữa?”
“Công việc hoàn thành tốt.” Cô nghĩ nghĩ, tiếp tục nói.
“Còn gì nữa??”
“Ách…… Đi công tác tốt??”
“…… Không có??”
“……” Cô khẽ nhíu mày, cầm di động, không rõ Trần Diệc Nhiên rốt cuộc muốn nghe cô nói cái gì.