- Ưm.
Điềm Tâm rụt
đầu mình lại, do dự một chút vẫn thay áo ngủ của Trần Diệc Niên. Lúc cô
mang áo ngủ của anh bước ra khỏi phòng tắm, Trần Diệc Nhiên ngẩng đầu
nhìn thoáng qua, sau đó không nhịn được mà bật cười.
Áo ngủ của anh khoác lên người cô thật sự là quá lớn. Ống quần đã được cô
xăn lên mấy vòng, tay áo cũng như vậy, vạt áo dài đến tận đầu gối cô,
giống như một cái váy.
Cứ như vậy cô bước đôi chân
nhỏ trắng nõn nhút nhát bực đứng trước mặt anh, cổ áo rộng lớn trễ
xuống, hầu như bả vai trơn bóng đều lộ ra.
Ánh mắt
Trần Diệc Nhiên ảm đạm, trong nháy mắt khẽ động, anh chậm rãi đứng dậy
khỏi ghế sô pha, đi đến trước mặt Điềm Tâm. Ưu nhã vươn tay ra, kéo lại
cổ áo sắp tuột ra của cô, sau đó nhíu mày, giọng nói trầm thấp nói:
- Bộ quần áo này hơi lớn với em rồi...
Chỉ là hơi lớn thôi sao? Là rất rất lớn đấy. Trong lòng Điềm Tâm thầm nói,
nhưng cũng không thốt ra thành tiếng, hiện tại cô đang đứng đây thế
nhưng bên trong cũng không mang đồ lót, quả nhiên không mang đồ trong
cảm giác cũng không được an toàn.
- Đi ngủ đi. Gian phòng sát vách anh đã giúp em sửa soạn xong, đệm chăn đều mới cả đấy.
Trần Diệc Nhiên nhìn vẻ mặt quẫn bách của cô, còn tưởng rằng là cô xấu hổ,
vậy nên duỗi ngón tay chỉ vào phòng ngủ, thúc giục cô nhanh chóng đi
vào.
- Được rồi... Nhưng mà...
Ánh mắt Điềm Tâm chuyển đến phía máy giặt ở ban công phòng khác, trong đó có phải có nội y anh họ mua cho cô không?
- Hửm?
Trần Diệc Nhiên nhìn theo ánh mắt của cô, trong lòng lập tức hiểu rõ, suy nghĩ một chút, sau đó anh thấp giọng nói:
- Một giờ nữa mới hong khô được, em vào phòng nghỉ ngơi trước đi, lát nữa anh sẽ đưa sang.
- Vậy anh họ không ngủ sao?
Điềm Tâm ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong phòng khách cũng đã sắp mười giờ rồi.
- Không.
Trần Diệc Nhiên thản nhiên nói.
- Hôm nay đã nằm trên giường một ngày, lúc ăn cơm tối xong cũng đã uống
thuốc, cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, còn có một ít công việc cần làm, em
đi ngủ trước đi.
- Vâng... Được rồi.
Điềm Tâm gật đầu, xách túi xách của mình bước vào phòng. Trần Diệc Nhiên
nhìn cô trong bộ đồ ngủ rộng lớn của mình, nhịn không được mà thở dài
một hơi.
Điềm Tâm vừa bước vào cửa phòng thì vứt túi của mình trên mặt đất, sáu đó vùi đầu lật dở từng cuốn sách, rốt cuộc
cũng tìm thấy điện thoại của mình.
Mở điện thoại ra, tìm tên Thẩm Tâm trong danh bạ, không chút do dự mà nhấn nút gọi đi.