Mặt Điềm Tâm đầy vạch đen nhìn chiếc quần nhỏ trong tay, lại nhìn
Trần Diệc nhiên, ánh mắt đầy nghi vấn: Anh xác định có thể sao?
- Thử đi, nếu không được rồi nói.
Với ánh mắt đầy hoài nghi của cô, Trần Diệc Nhiên cười xấu hổ, sau đó tiếp tục cúi đầu đánh máy, giả bộ như anh cái gì cũng không biết.
Điềm Tâm lập tức muốn khóc. Thử, tốt xấu gì có còn hơn. Nếu không thử, buổi tối hôm nay cô xem như là ngủ truồng rồi.
Cắn chặt răng, mang theo chiếc quần nhỏ đã hông khô dứt khoát trở về
phòng. Lúc này ở phòng khách tiếng đồng hồ báo thức không ngừng tích tắc vang lên.
Trần Diệc Nhiên nhìn laptop trước mặt mình, tuy rằng ngón tay vẫn
luôn lướt trên bàn phím thế nhưng hoàn toàn không rõ mình đang đánh cái
gì.
Nửa ngày sau, trong căn hộ không có bất kì động tĩnh nào. Anh nhíu
mày, bỏ laptop khỏi đùi, chậm rãi đứng dậy bước đến cạnh cửa phòng ngủ,
duỗi ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ cửa, thấp giọng hỏi:
- Điềm Tâm, xong chưa?
- ...
Bên trong cánh cửa hoàn toàn yên tĩnh không hề có bất kì hồi đáp nào.
- Điềm Tâm?
Trần Diệc Nhiên lại gõ nhẹ hai cái nữa, cũng không hề có tiếng đáp trả.
Chẳng lẽ ngủ rồi sao? Anh quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên
tường, đã 11:30 rồi, đối với một học sinh trung học mà nói, giờ này nên
đi ngủ rồi.
Chỉ là đèn trong phòng tựa hồ vẫn sáng. Do dự một chút, Trần Diệc
Nhiên nhẹ nhàng đẩy của phòng ngủ một cái, chỉ định giúp Điềm Tâm tắt
đèn, lại ngoài ý muốn nghe thấy tiếng hét chói tai của cô:
- A...
Hai đùi thon dài thẳng tắp trắng nõn của thiếu nữ, lại sải trên tấm
thảm màu cà phê càng thêm nổi bật làn da trắng nõn ngọc ngà. Từng ngón
chân khéo léo kẹp láy những móng tay tựa như vỏ sò, màu hồng phấn lại
tròn tròn hướng lên.
Người nào đó đang dùng hết sức lực từ lúc bú sữa mẹ đến giờ miễn
cưỡng kéo chiếc quần lót lên, mà chiếc quần kia lại chưa hoàn toàn che
phủ nơi nhạy cảm của người con gái, một mảnh da thịt trắng nõn lộ ra
ngoài làm cho người ta sinh ra cảm giác vô cùng mơ màng.
- Thật có lỗi.
Trần Diệc Nhiên chớp chớp mắt vội vàng khép cửa lại rồi ra ngoài.
Trong phòng, nội tâm Điềm Tâm hoàn toàn nhả loạn, vừa rồi cô chỉ lo nỗ
lực chiến đấu với chiếc quần nhỏ kia, trong tích tắc không nghe thấy
tiếng gõ cửa. Thế nhưng dù thế nào cô cũng không ngờ được anh sẽ đẩy cửa bước vào... Còn nhìn thấy một màn như vậy.
Điềm Tâm dùng hai tay ôm chặt gương mặt, có chút cụt hứng ngồi xuống
giường. Hức, hức... Hình tượng của cô trong lòng anh họ đã hoàn toàn sụp đổ rồi.
Trần Diệc Nhiên đứng ngoài cửa, vậy mà lại suy nghĩ cả buổi, sau đó mới thấp giọng nói với người bên trong cánh cửa:
- Điềm Tâm, có phải hơi nhỏ không?