Trần Diệc Nhiên có chút bất đắc dĩ cúi đầu nhìn cô nhóc nhỏ hơn mình
bảy tuổi này, thường ngày anh đều lạnh nhạt với mọi người mà với cô
không tài nào làm thế được.
Cuối cùng, rốt cuộc anh cũng phải thỏa hiệp nói:
- Em muốn ở lại chỗ của anh, bố mẹ em biết không?
Mặc dù quan hệ hai nhà không quá thân thích, thế nhưng tổ tông hai
nhà cũng có qua lại, chỉ tiếc là đến thế hệ của cha mẹ Điềm Tâm và cô
thì ai nấy đều tập trung lo cho sự nghiệp của mình, cũng dần ít lui tới.
- Biết, biết ạ, anh yên tâm đi.
Điềm Tâm mở miệng khẳng định, sau đó đẩy Trần Diệc Nhiên vào phòng,
đắp chăn cho anh rồi nghiêm túc dém kỹ từng góc chăn, lúc này mới hài
lòng nhìn anh nói:
- Được rồi, vậy anh họ tiếp tục nghỉ ngơi đi, em đi làm bài tập đã.
- Ừ.
Trần Diệc Nhiên có chút dở khóc dở cười, nhìn cô đã gói bản thân thành một cái bánh chưng, lẳng lặng nói:
- Suốt một ngày anh nằm trên giường, người đầy mồ hôi rất khó chịu, em đi làm bài đi, anh đi tắm chút.
- Vâng, cũng được.
Điềm Tâm gật đầu sau đó xách ba lô của mình lên, suy nghĩ một chút, hay là ra phòng khách?
Trần Diệc Nhiên nhìn bóng lưng ngoan ngoãn bước ra ngoài của Điềm
Tâm, không nhịn được mà thở dài một hơi. Cô mới 16 tuổi còn nhỏ như vậy
là tuổi của mối tình đầu, mà anh đã hai mươi ba tuổi, đã đi làm được hơn một năm, rõ ràng bọn họ là người của hai thế giới, thật không hiểu cô
nhóc này tại sao lại để mắt dến anh.
Tuy rằng cô không nói rõ, thế nhưng đôi mắt cô sắc sảo nhìn về phía
anh, ánh mắt sáng ngời không thể che giấu sự sùng bài, điều này anh thật sự nắm chắc.
Trần Diệc Nhiên có chút bực bội gãi gãi đầu tóc, mái tóc lộn xộn càng trở nên rối mù. Mà thôi, nói cho cùng cũng chỉ là đứa trẻ thôi, qua cơn gió lạ này sẽ ổn thôi.
Trần Diệc Nhiên thở dài một hơi, đứng dậy rồi đi đến tủ quần áo lấy
ra bộ quần áo sạch sẽ rồi đi vào phòng tắm. Điềm Tâm đang nằm sấp trên
bàn cơm tron phòng khách làm bài tập, vậy lý, số học, luôn là những môn
khoa học làm cô đau đầu nhất. Hết lần này đến lần khác suy nghĩ, bài tập của hai môn này rất nhiều, giờ phút này cô đang cắn đầu bút, ngẩn người với từng định lý, ứng dụng thực tế vật lý.
Cánh cửa sau lưng mở ra, tiếp theo là tiếng bước chân bước đến.
Điềm Tâm nhìn về phía sau, thấy Trần Diệc nhiên vừa tắm xong, đang
mang một cái quần thể thao ngắn, trên thân là một chiếc áo T-shirt vải
bông, trên đầu phủ một cái bông tắm lớn mềm mại, mái tóc lộn xộn xuất
hiện sau khăn tắm, hơi ẩm ướt càng làm gương mặt anh thêm hoàn mỹ.