Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 380: Chương 380: THẬT NGỌT NGÀO 2




CHƯƠNG 381: THẬT NGỌT NGÀO 2

Điềm Tâm cứng cả người, không biết nói gì cho phải.

“Đi không?” Trần Diệc Nhiên đi hai bước về phía trước, quay đầu lại thấy Điềm Tâm vẫn còn đứng tại chỗ, nhịn không được đi lên phía trước, đứng trước mặt nàng lay nàng hoàng hồn, hỏi: “Tại sao lại ngây ngốc như vậy?”

“Anh...” Điềm Tâm trên khuôn mặt tròn nhỏ nhắn hiện ửng đỏ, đôi mắt tròn xoe có chút ngượng ngừng nhìn Trần Diệc Nhiên, sau đó đưa tay đập nhẹ anh một cái nói: “Đây là ở nơi công cộng đấy...”

“Ừ... Là như vậy sao...” Trần Diệc Nhiên khóe môi câu lên ánh mắt mang chứa vui vẻ, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn Điềm Tâm, như không có chuyện gì xảy ra hỏi, là như vậy sao? ?

Là như vậy sao, là như vậy sao...

Là như vậy em gái anh đấy! !

Đại ca à anh có thể chú ý một chút lời đồn của công chúng có được hay không, anh lẽ nào không thấy người vừa đi ngang qua là một đứa bé, mắt vẫn nhìn chúng ta ngó chứng hay sao? ?

Điềm Tâm kêu gào trong lòng

“Mẹ ơi, vừa nãy anh, chị này đang làm gì vậy? ?” Đứa bé trai vừa đi ngang qua Điềm Tâm và Trần Diệc Nhiên, chạy nhanh đến mẹ mình đi phía trước, lớn tiếng hỏi mẹ bé.

“Hả hai người? ?” Mẹ cậu bé ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn bốn phía

“Hai người sau lưng chúng ta, lúc nãy anh trai này liếm môi chị này một cái, vì sao vậy, môi chị gái này dính kẹo ngọt sao? ?” Đứa bé trai thắc mắc hỏi.

Cả người Điềm Tâm như đặt trong lò lửa, đổ từ trên mặt đến đầu ngón tay

Trần Diệc Nhiên quay đầu, nhìn thoáng qua đứa bé trai kia.

Gương mặt hồng phấn, hai mắt to, áo siêu nhân ngắn tay và quần jeans, mới nhìn có thể liên tưởng đến một con búp bê.

Mẹ đứa bé ngẩng đầu nhìn hướng đứa bé chỉ đến, thì thấy gương mặt đẹp trai của Trần Diệc Nhiên, sửng sốt một chút, sau đó hướng về phía anh cười cười nói: “Thật trùng hợp, đã lâu không gặp...”

Điềm Tâm sau lưng Trần Diệc Nhiên đưa đầu ra nhìn người kia, đó là một khuôn mặt thanh tú, son phấn không có trên mặt, để lộ ra gương mặt trắng bóng ôn nhu, còn... còn tóc ngắn hoạt bát, càng làm cho cô ấy hờ hững với đời.

Người mỹ nữ này... Cô cảm thấy có chút quen mắt...

“Tiểu Ngả, là cô sao...” Trần Diệc Nhiên sửng sốt, sau đó cũng hướng về phía cô gật đầu, xoay người dắt lấy tay của Điềm Tâm, hướng phía cô gái kia đi tới.

Tiểu Ngả? ?

Điềm Tâm cuối cùng cũng nhớ, đó là bạn gái của Trần Diệc Nhiên trước đây

“Đúng vậy, đã hai ba năm không nhìn thấy anh rồi?” Tiểu Ngả hướng phía Trần Diệc Nhiên cười cười, sau đó cúi đầu hướng phía đứa bé trai đứng ở bên cạnh mình ôn hoà nói: “Thông Thông Quai, chào chú đi.”

“Chào chú.” Đứa bé trai ngẩn đầu lên, nhìn Trần Diệc Nhiên, sau đó nhìn Điềm Tâm đứng ở bên cạnh anh, điềm nhiên nói: “Chào chị.”

“Chào em.” Điềm Tâm cười đến tít mắt

“Gọi sai rồi đấy...” Tiểu Ngả cũng cười cười, ngẩng đầu lên nhìn Điềm Tâm nói: “Hai người cũng tới nơi này đi dạo sao?”

“Đúng vậy.” Trần Diệc Nhiên mỉm cười nói, nhìn thoáng qua đứa bé trai đứng ở bên người Tiểu Ngả, thấp giọng nói: “Đây là con của cô sao? ?”

“Ừ... Đã hai tuổi rưỡi rồi.” Tiểu Ngả nắm tay của cậu bé, cười híp mắt nhìn bọn họ, thuận miệng hỏi: “Hai người thì sao? Tính kết hôn đi, hai người cũng đã quen biết hơn ba năm rồi.”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.