Chương 197: Tiểu biệt thắng tân hôn 6
Tối ba mươi tết, sau khi ăn cơm xong, Điềm Tâm cùng bố mẹ và ông bà ngồi xem ti vi trong phòng khách. Mỗi năm một lần lại có dạ hội tết âm lịch, mọi người đều nóng lòng trông chờ phần mở màn.
Điềm Tâm vừa lên QQ, vừa lên Twitter, lại vừa xem ti vi nữa, thật là bận rộn chết đi được.
Nhưng mà lúc lên QQ, tài khoản của Trần Diệc Nhiên lại xám xịt. Điềm Tâm nhìn ảnh chân dung màu xám trên avatar của hắn, chịu không được liền gửi tin nhắn:
“Đang làm gì đấy?”
Một hồi lâu không thấy trả lời, vậy xem ra không phải đang online ẩn danh rồi.
Điềm Tâm cũng không để tâm lắm, tiếp tục xem ti vi với ông bà.
Phía bên ngoài cư xá đã bắt đầu có người đốt pháo rồi, tiếng pháo nổ đùng đùng không dứt lại cộng thêm âm thanh ca múa trên ti vi thật làm cho không khí thêm náo nhiệt.
Nửa tiếng sau, Điềm Tâm thấy Diệc Nhiên hình như không online thật thì cũng không muốn gửi thêm một cái tin nhắn “đang làm gì vậy” nào nữa. Đang lúc cô chuẩn bị nhấn mở xem ảnh chân dung của hắn thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên. Là Trần Diệc Nhiên gọi tới.
Điềm Tâm có chút chột dạ mà liếc qua nhìn bố mẹ mình, rồi lại liếc hai ông bà đang vui tươi hớn hở ngồi trên ghế salon xem ti vi, liền cầm lấy điện thoại trở về phòng mình.
-Này, anh Diệc Nhiên? - Điềm Tam cầm lấy điện thoại mà nhỏ giọng nói.
-Điềm Tâm. – Bên Trần Diệc Nhiên hình như rất yên tĩnh, không có tiếng pháo nổ.
-Nhà của em ở cư xá nào nơi thành phố N vậy?
-Hả? - Điềm Tâm sửng sốt một chút, một lát sau mới lấy lại được tinh thần, liền trả lời như một cái máy:
-Ở cư xá Nguyệt Nha Hồ.
-Tòa nhà bao nhiêu?
-À...Tòa nhà mười một. - Điềm Tâm cứ như phản xạ không điều điện mà trả lời, cuối cùng mới yếu ớt hỏi:
-Anh Diệc Nhiên, anh...đang định đến thành phố N sao?
-Ừ, hai mươi phút nữa sẽ có mặt dưới nhà em. - Trần Diệc Nhiên thản nhiên nói một câu rồi cúp máy.
Điềm Tâm tay vẫn cầm điện thoại mà ngẩn người ra.
Cô không nghe lầm đấy chứ?
Trần Diệc Nhiên nói hai mươi phút nữa sẽ có mặt dưới nhà cô sao?
Ý của hắn là, hắn hiện tại đang ở thành phố N rồi sao?
“Bành —— đùng ——! !” - Trên trời có một bông pháo hoa nở rộ, những tia sáng xinh đẹp như cánh hoa chiếu sáng cả một vùng trời đêm.
Điềm Tâm rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần,tim chực nhảy ra khỏi lồng ngực.
Anh Diệc Nhiên tới gặp cô sao?
Cô...Cô hình như từ lúc xuống giường đến giờ còn chưa rửa mặt nữa...
Ai da, tóc thì còn chưa chải rối bù hết cả lên...
Điềm Tâm để điện thoại di động xuống, nhanh chóng xông vào nhà vệ sinh, động tác nhanh nhẹn mà bắt đầu rửa mặt, chải đầu.
Mẹ Điềm Tâm ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, ánh mắt kì quái nhìn Điềm Tâm hỏi:
-Điềm Tâm, đêm hôm khuya khoắt mà làm gì thế hả? Làm sao đột nhiên mới nhớ mà rửa mặt thế?
-Ách...Phải thơm ngào ngạt mà đón năm mới chứ mẹ! - Điềm Tâm ngẩng đầu lên, gương mặt trắng nõn vẫn còn đọng lại vài giọt nước long lanh, nhìn về phía mẹ cô mà miễn cưỡng cười một cái, biện ra một cái lí do khiên cưỡng.
-Đúng là lắm tật xấu mà... - Mẹ Điềm Tâm nhìn cô lắc đầu, nhưng rồi sau đó cũng không chú ý đến cô nữa.
Đợi đến khi rửa mặt chải đầu xong, Điềm Tâm khoác ngoài cái áo vừa mua, cất điện thoại vào trong túi rồi hướng về phía bố mẹ mà nói:
-Con xuống dưới xem pháo hoa đây!!
Không đợi bố mẹ cho phép, Điềm Tâm đã nhanh chóng hấp tấp mà xuống lầu.
Dưới lầu cách đó không xa, Trần Diệc Nhiên đã đậu xe chờ sẵn.
Cô có thể loáng thoáng nhìn thấy dáng người mảnh khảnh của hắn đang đứng trong đêm lạnh, những chiếc đèn lồng màu đỏ ở cư xá chiếu vào trên thân thể hắn, khiến cho dáng vẻ hắn trở nên càng ấm áp.