Chương 290: Tình yêu bí mật 8
Điềm Tâm hai tay chống nạnh nhìn thành quả của mình, sau đó xoay đầu lại, vẻ mặt tranh công nhìn Trần Diệc Nhiên.
Trần Diệc Nhiên thản nhiên ngồi trên ghế salon nhìn Điềm Tâm, tiện tay đưa một quả táo đã gọt cho cô, điềm đạm nói:
-Lão bà đại nhân, đã vất vả rồi.
Một câu như vậy cũng đủ làm Điềm Tâm trở nên xấu hổ.
Cô ngượng ngùng nhận lấy quả táo, sau đó cúi gầm mặt, lí nhí như tiếng muỗi rên rỉ:
-Cảm ơn, lão công đại nhân.
-A...em vừa nói cái gì?? - Trần Diệc Nhiên trên tay cầm một quả táo đã gọt khác, thoải mái nhàn nhã cắn một cái rồi ranh mãnh hỏi:
-Nhỏ quá anh nghe không rõ.
Điềm Tâm nhìn vẻ mặt rõ ràng cố ý của hắn mà lườm một cái.
-Không nghe thì thôi, lời hay chớ nói lại lần thứ hai.
Cô hếch mũi kiêu ngạo nhìn Trần Diệc Nhiên.
-Thật sao? - Trần Diệc Nhiên cười cười, sau đó lấy điện thoại từ sau lưng ra, nhấn nút mở khóa, tuy rằng âm thanh rất nhỏ nhưng vẫn có thể rõ ràng nghe được giọng nói trong trẻo của Điềm Tâm.
“Cảm ơn...Lão công đại nhân...”
“Cảm ơn...Lão công đại nhân...”
“Cảm ơn...Lão công đại nhân...”
Đoạn ghi âm liên tục phát ba lượt, Điềm Tâm mới lấy lại được tinh thần, toàn bộ người lập tức bổ nhào tới người Trần Diệc Nhiên.
-Đưa điện thoại cho em! Mau xóa đoạn ghi âm cho em!!
-Trần Diệc Nhiên! Anh đúng là đồ giảo hoạt!!!
-Anh cố ý dụ dỗ em nói như vậy, có đúng không hả?!!
Điềm Tâm vừa cố gắng với tay để lấy điện thoại trong tay hắn, vừa phẫn nộ lớn tiếng với hắn.
Cô biết rõ lòng dạ đen tối của hắn mà, làm sao hắn lại đột nhiên dịu dàng gọi lão bà đại nhân như vậy chứ, thì ra hắn đã sớm chuẩn bị ghi âm rồi. Ngay khoảnh khắc này điện thoại của hắn vẫn không ngừng phát lại câu nói đó, Điềm Tâm càng nghe càng xấu hổ.
Vốn nhẽ, nghe một lần còn không sao, thế nhưng lặp lại nhiều lần như vậy, ai nghe cũng sẽ nhận ra được trong câu nói đó có cả thẹn thùng, chờ mong, ngọt ngào, và xấu hổ nữa.
Điềm Tâm càng nghe càng xấu hổ, chỉ tiếc là tay cô ngắn, người lại lùn nên hoàn toàn không thể với tới mà cướp lấy điện thoại trong tay hắn.
-Huhu, anh ăn hiếp em...
Điềm Tâm cảm thấy dùng vũ lực không có tác dụng, bèn giả bộ yếu đuối.
Cô đột nhiên ngồi bệt xuống ghế salon, quay lưng về phía Trần Diệc Nhiên, đưa tay lau nước mắt, bả vai run nhè nhẹ mà ấm ức nói.
Trần Diệc Nhiên nhìn tấm lưng run run của Điềm Tâm, thoáng chốc người hắn mềm nhũn ra.
-Sao vậy? Một việc bé cỏn con như thế cũng dỗi à? - Trần Diệc Nhiên thò tay vỗ nhè nhẹ vào vai Điềm Tâm, dịu dàng hỏi cô.
Điềm Tâm uốn éo người để bàn tay hắn rơi khỏi vai mình rồi lại tiếp tục khóc nức nở, thỉnh thoảng lại đưa tay lau nước mắt.
-Khóc thật sao? - Trần Diệc Nhiên hơi ngơ ngác một chút, đưa tay cầm lấy vai cô xoay người cô lại, hắn muốn nhìn rõ sắc mặt của cô.
Nhưng ngay lúc đó, Điềm Tâm nhanh như chớp chụp lấy điện thoại trong tay hắn, sau đó đắc ý giương cằm lên nhìn Trần Diệc Nhiên nói:
-Ha ha, mắc lừa rồi! Em mà là loại con gái yếu mềm thích khóc như vậy sao??