Chương 249: Tình yêu lúc mới bắt đầu (8)
Cứ như thế sau hai ba lượt rốt cuộc Trần Diệc Nhiên cũng bất đắc dĩ đưa điện thoại cho Điềm Tâm:
- Này.
- Ha ha.
Điềm Tâm nhìn anh cười xấu xa, sau đó giả vờ nghi hoặc nói:
- Ồ, anh Nhiên, anh cũng đưa điện thoại ra ngoài sao, vừa rồi em gọi cho anh hóa ra là điện thoại anh reo thật.
Trần Diệc Nhiên im lặng lườm Điềm Tâm một cái. Điềm Tâm lại cười, nhét điện thoại vào trong túi, sau đó cầm điện thoại của Trần Diệc Nhiên, nhấn nhấn thế nhưng lại không biết mật mã là gì.
Cô nghi ngờ ngẩng đầu, ánh mắt dò hỏi anh mật mã là gì. Trần Diệc Nhiên nhìn cô chằm chằm sau đó cầm đũa vừa ăn vừa nói:
- Em tự đoán đi.
- Đoán thì đoán.
Điềm Tâm không phục mà lầu bầu, sau đó thử đoán sinh nhật của Trần Diệc Nhiên, màn hình lại báo mật khẩu sai.
Không phải sinh nhật anh sao? Điềm Tâm nghi hoặc, suy nghĩ một chút lại bấm ra bốn số nhưng màn hình vẫn báo mật khẩu không đúng.
Cái này cũng sai sao? Điềm Tâm cắn môi lại nhấn ra năm sinh của Trần Diệc Nhiên, màn hình vẫn báo mật khẩu sai.
Không phải chứ, đoán ba lần đều đã sai. Điềm Tâm có chút do dự, nếu liên tục sai năm lần điện thoại sẽ ngừng sử dụng trong một phút.
Trần Diệc nhiên ngẩng đầu nhìn bộ dạng Điềm Tâm cau mày nhịn không được mà khóe môi cong lên tạo thành một đường cong đẹp mắt, giọng nói mang theo ý trêu chọc:
- Nếu không đoán được thì trả điện thoại lại cho anh.
- Không, nhất định em đoán được.
Điềm Tâm vội xoay người sang chỗ khác, ôm điện thoại của anh vào ngực, suy nghĩ mọt chút lại thử nhấn xuống tên hãng xe của anh. Lại là mật khẩu sai.
Điềm Tâm cảm thấy nước mắt mình sắp rơi rồi. Nếu một lần sai nữa điện thoại Trần Diệc Nhiên sẽ bị khóa, rốt cuộc mật khẩu là gì chứ. Điềm Tâm bắt đầu xoắn xuýt.
- Còn một cơ hội thôi.
Đôi mắt Trần Diệc Nhiên đen lý thản nhiên nhìn Điềm Tâm cười cười, duỗi bàn tay lớn về phía cô nói, giọng nói rất êm tai:
- Nhanh thử đi sai rồi còn trả lại cho anh.
Điềm Tâm nhìn vẻ mặt đắc ý của Trần Diệc Nhiên khẽ cắn môi, dù sao cũng đã bốn lần rồi, sai một lần nữa có sao đâu cùng lắm điện thoại anh bị khóa thôi, một phút sau lại thử nữa cũng không sao.
Điềm Tâm nghĩ vậy thì không có chút hi vọng nào mà nhấn ngày sinh nhật của mình.
Một giây sau điện thoại Trần Diệc Nhiên vậy mà lại mở được.
Điềm Tâm kinh ngạc ngẩng đầu ánh mắt Trần Diệc cũng khá kinh ngạc, trong tích tắc không biết nên nói gì cho phải.
Trần Diệc Niên có chút không tự nhiên nhìn cô, gương mặt trắng nõn thoáng đo rửng, quay đầu nhìn ra cửa sổ không nói gì.
Điềm Tâm chỉ cảm thấy lòng mình nở hoa, nếu không phải vì trước kia Trần Diệc Nhiên quá dữ, cô không dám lấy điện thoại anh chơi hay nói cách khác, cô đã sớm biết rõ bí mật này rồi.