Editor: AM
Cuộc sống sau này giống y như đám người Triệu Tuyết
Mai đã đoán, triệu chứng nôn ngén của Chung Tử Kỳ chỉ vừa mới bắt đầu,
mấy ngày nay tóc Triệu Chính An sắp bạc luôn rồi. Bây giờ Chung Tử Kỳ
không thể vào bếp nấu cơm, bởi vì chỉ cần ngửi thấy mùi dầu khói thì hắn sẽ buồn nôn.
Nhà bọn họ chỉ có hai người, Chung Tử Kỳ bãi công,
chỉ có Triệu Chính An rửa tay nấu nướng, nhưng mà hắn chỉ biết nấu cháo, chưa từng làm những thứ khác, nếu làm được thì cũng rất khó ăn.
Triệu Chính An rấu đau khổ. Ngày nào Chung Tử Kỳ cũng phải uống cháo trắng,
đến khi không chịu nổi thì vào trấn để Triệu Tuyết Mai nấu đồ ăn ngon
cho Chung Tử Kỳ ăn. Nhưng mà nước xa không cứu được lửa gần, Triệu Chính An đành phải kiên trì học tập.
Chung Tử Kỳ quấn chăn ngồi trước cửa nhà bếp nói cho Triệu Chính An biết nên làm cái gì, thêm bao nhiêu muối, đổ bao nhiêu nước.
Triệu Chính An trải qua vô số lần nêm nếm không phải quá mặn thì quá nhạt,
cuối cùng cũng xuất sư, hắn xuất sư dưới nền tảng là làm xong một món ăn mà không bỏ sai gia vị, tuy rằng mùi vị bình thường, nhưng mà Triệu
Chính An rất vừa lòng rồi.
Trải qua vô số lần cân nhắc, hắn đã
nắm giữ được trình tự cơ bản khi nêm nếm rồi. Chỉ cần không bỏ quá nhiều gia vị là có thể ra được mùi vị ổn, tóm lại là có thể ăn được.
Mỗi lần Chung Tử Kỳ nhìn thấy dáng vẻ vất vả của Triệu Chính An thì đều cảm động, cũng gáng nhịn cơn nôn nghén mà ăn nhiều thêm hai miếng, không
thể lãng phí tâm ý của Triệu Chính An, nhưng mà cuối cùng vẫn phải ói ra hết.
Triệu Chính An đau lòng không thôi, biết Chung Tử Kỳ thích
ăn chua nên hắn thường làm đồ chua, dưa chua trong nhà ủ từ mùa thu đã
ăn được, hắn liền thay đổi thành nhiều loại cho Chung Tử Kỳ ăn.
Từ khi Chung Tử Kỳ về thì hắn đã thương lượng với Triệu A mẫu, dán một tờ
giấy ngoài cửa, viết là một ngày nào đó sẽ đóng cửa về nhà ăn mừng năm
mới, nếu ai thích ăn bánh quẩy và bánh quai chèo thì có thể mua nhiều
một chút, để lâu cũng không hư, miễn cho đến lúc muốn ăn lại không mua
được.
Những người khác nghe thấy như thế thì liền để dành tiền,
còn nữa, nghe nói đến lễ mừng năm mới cửa tiệm sẽ có ưu đãi, mua nhiều
còn có thể được tặng thêm một hai cái, cho nên có rất nhiều người đến
mua.
Cứ như vậy, gần đến ngày mừng năm mới, cửa tiệm và công
xưởng không hẹn mà cùng náo nhiệt, khi mọi người đến mua thì đều mua hơn mười cái, hoặc là mấy chục cái, năm mới mà, ai cũng muốn phóng túng một hồi, cho dù trong nhà không có tiền cũng muốn có một năm mới náo nhiệt, năm sau có lẽ sẽ càng thêm may mắn.
Cho đến khi chỉ còn ba ngày
là đến năm mới, cửa tiệm của Chung Tử Kỳ chính thức đóng cửa, công xưởng cũng đóng cửa, Triệu Chính An vào trấn Thanh Thuỷ thanh toán tiền công
cho ba người Triệu Tuyết Mai, còn có tiền công của Triệu Lan và Triệu
Giang, đám ngươi Triệu Tuyết Mai nhận được ba trăm văn tiền công, trong
lòng vui đến nỗi nở hoa, Triệu Tuyết Mai còn có thêm tiền công của Triệu Giang, tuy rằng ít hơn Triệu Tuyết Mai một nửa nhưng mà cũng đủ cho bọn họ mua sắm đồ tết.
Nếu nói đến vui, Triệu Lan cũng rất vui, nhà
hắn chỉ có một người là hắn, năm mới chỉ cần mua vài thứ đơn giản là
được, không cần mua sắm quá nhiều, hắn có thể dùng số tiền này rất lâu,
đây là lần đầu trong lòng hắn cảm kích một người, tất cả mọi người đều
nói hắn kiên cường, nhưng hắn cũng cúi đầu vì cuộc sống, hắn chỉ khinh
thường những người giả vờ bố thí cho hắn mà thôi, hắn chỉ muốn trả giá
cố gắng để đổi lấy thù lao. Mà Chung Tử Kỳ lại cho hắn điều hắn muốn,
cho nên hắn rất cảm kích Chung Tử Kỳ.
Bởi vì trước đó đã thông
báo cho nên các tửu lâu đều biết tin, trước một ngày nghỉ đều đến mang
đi số lượng lớn bánh quẩy và bánh quai chèo. Mà hôm nay bọn họ sẽ chính
thức nghỉ bán.
Triệu Chính An nhìn theo đám người Triệu Tuyết Mai rời đi, chỉ còn lại Vương Kế Thành, nhìn rất đáng thương, Triệu Chính
An liền nói: “Thành thúc, ngươi theo ta về nhà ăn mừng năm mới đi.”
”Thiếu gia, không thể như vậy được, ta ở đây là tốt rồi, ngài và Kỳ thiếu gia
trải qua năm mới đầu tiên, có ta ở đó thì không thích hợp.” Vương Kế
Thành nói, hắn nghe nói năm nay là năm đầu hai vị thiếu gia thành thân,
dù sao thì hắn cũng không được quấy rầy thế giới hai người của hai vị
thiếu gia, hắn cũng từng trải qua năm mới một mình rồi, cũng không cảm
thấy cô đơn.
Triệu Chính An muốn nói không sao, nhưng đột nhiên
nhớ đến bây giờ trong nhà có thêm người ở thì không tiện, chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Vậy được rồi, Thành thúc, năm nay ngươi chịu khổ một chút, năm sau ta xây thêm phòng, ngươi có thể ở cùng chúng ta.”
Vương Kế Thành cảm động, lập tức hành lễ: “Cám ơn thiếu gia.”
Hắn gặp được người tốt, không đối xử với hắn như là nô bộc mà xem hắn như
là người nhà, cũng không bắt hắn phải cúi đầu, Vương Kế Thành hắn có tài đức gì mà có thể gặp được chủ tử tốt như vậy.
Triệu Chính An đưa nửa xâu tiền cho Vương Kế Thành, kêu hắn muốn mua gì thì mua, sau đó
rời đi trong ánh mắt cảm kích của Vương Kế Thành.
Triệu Chính An
không đi thẳng về nhà mà đi mua đồ tết, hai ngày nay hắn đã mua một ít,
hôm nay sẽ mua hết những thứ còn thiếu, đúng lúc Triệu Nhị thúc cũng
muốn vào trấn cho nên hắn liền đi theo.
Triệu Chính An và Chung
Tử Kỳ cũng được xem là người nổi tiếng trong trấn Thanh Thuỷ, rất ít
người không biết bọn họ, giá hàng năm nay cao hơn năm trước, khi Triệu
Chính An đi mua đồ tết, lão bản thấy hắn thì liền giảm giá, không có
cách nào, ai kêu hắn là khách quen của cửa tiệm Chung Tử Kỳ làm chi, hắn phải kéo gần quan hệ mới được.
Triệu Chính An đến chỗ bán hải
sản, mua vài còn cá, thuận đường mua mấy câu đối, lại mua thêm vài món
điểm tâm, giấy tiền nhang đèn này nọ, sau đó đi đến cửa hàng bán hoa
quả.
Cửa hàng này được xem là lạ lùng trong trấn Thanh Thuỷ, bởi
vì nó là nơi cao cấp, bên trong bán các loại hoa quả, nhưng điều làm
người ta ngạc nhiên chính là có rất nhiều loại hoa quả mà phương Bắc ít
thấy. Đương nhiên người thường cũng không đủ sức để mua, lão bản cửa
hàng cũng chỉ muốn cung cấp cho nhà giàu, ví dụ như huyện thái gia, viên ngoại, địa chủ, lão bản cửa hàng này nọ, những người đó sẽ không để ý
đến chút tiền ấy.Triệu Chính An còn nghe người ta nói, lão bản cửa hàng
vì muốn duy trì lượng hoa quả mà thành lập đội ngũ phụ trách đi đến phía Nam thu mua, sau đó dùng phương pháp bảo quản không muốn người ta biết
để bảo quản hoa quả trở về.
Triệu Chính An đi vào bên trong cửa
hàng, bên trong không có ai khác, chỉ có những ngăn hình vuông dùng để
trưng bày các loại hoa quả.
Lão bản đang tính tiền cũng biết
Triệu Chính An, hắn cười nói: “Thì ra là Triệu lão bản, hiếm thấy hiếm
thấy, không biết ngươi muốn mua gì?” Tuy rằng Triệu Chính An còn nhỏ,
nhưng mà không ai dám khinh thường hắn, nhất là sau khi hắn có tửu lâu
Kim Hoa làm chỗ dựa.
Triệu Chính An chắp tay đáp lễ: “Hôm nay
tiểu tử đến, đương nhiên là để mua hoa quả, ai chẳng biết hoa quả của
ngài là tươi mới nhất, ăn ngon nhất.”
Lão bản cửa hàng nghe thấy
như vậy thì liền gật đầu, hắn rất đắc ý ở điểm ấy, nhìn khắp thị trấn
quanh đây, chỉ có hoa quả ở cửa hàng của hắn là tươi mới nhất, không chỉ người ở trấn Thanh Thuỷ, mà nhà giàu ở thành trấn khác cũng không ngại
đường xa mà đến đây mua.
Triệu Chính An đi dạo một vòng quanh cửa hàng, đủ loại hoa quả làm hắn hoa cả mắt, không biết cái nào ngon hơn,
hắn chọn mấy thứ mà mình thường nhìn thấy, sau đó giống như là nhớ đến
cái gì nên liền hỏi lão bản: “Chỗ các ngươi có loại quả nào chua không?”
Lão bản cười nói: “Trùng hợp ghê, trước đó không lâu có một loại vừa mới
được chuyển đến, ăn rất chua, ta còn đang lo không bán được, ngươi nhìn
đi, chính là cái trái màu đỏ bên cạnh ngươi đó.”
Lão bản chỉ tay về hướng bên cạnh Triệu Chính An.
Triệu Chính An nhìn theo thì liền thấy một loại quả màu đỏ, không lớn bằng
hạch đào, rất giống trái cây dại mà hắn hay thấy trên núi, hắn cầm lên
cắn thử, hai mắt mở to lập tức biến thành sợi chỉ, mặt cũng nhăn nhó...
Qúa chua, còn chua hơn cả dấm nữa.
Răng nanh của Triệu Chính An
vì chua mà run rẩy, lập tức buông ra: “Lấy cái này đi, cho ta mấy cân.”
Tuy rằng rất chua, nhưng hắn tin Tử Kỳ sẽ thích.
Quả nhiên, khi hắn đem đến trước mặt Chung Tử Kỳ, hai mắt Chung Tử Kỳ liền toả sáng.
Chung Tử Kỳ nhìn trái cây mà Triệu Chính An đưa qua, nghe Triệu Chính An nói
là rất chua, hắn cầm lấy cẩn thận nhìn một lần, lúc đầu còn tưởng là sơn tra, nhưng nhìn kỹ thì lại thấy không giống, vỏ ngoài bóng loáng hơn,
Chung Tử Kỳ cẩn thận cắn một ngụm, bên trong cũng nhiều nước hơn sơn
tra, còn rất chua, hắn rất thích.
Triệu Chính An thấy hắn thích
thì trong lòng cũng vui vẻ: “Ta đóng gói một ít đồ ăn từ tửu lâu về rồi, hôm nay lại về trễ, để ta hâm nóng cho ngươi ăn.”
”Không cần đâu, ta hâm cháo rồi.” Chung Tử Kỳ vừa ăn vừa nói.
Răng Triệu Chính An cảm thấy hơi chua: “Ngươi ăn một chút đi, bên trong có
măng chua, còn có cá chua ngọt, ngươi ăn thử đi, đều là vị chua mà ngươi thích.”
Chung Tử Kỳ do dự một lát rồi gật đầu: “Được rồi, vậy ăn một miếng.”
”Được.”
Triệu Chính An đi vào nhà bếp hâm nóng những thứ mà hắn đã mua.
Tuy rằng rất chua nhưng Chung Tử Kỳ chỉ ăn được mấy miếng liền ăn không vô
nữa, Triệu Chính An cũng quen rồi, hắn lập tức ăn hết những món mà Chung Tử Kỳ bỏ lại.
”Đưa tiền công rồi sao?” Chung Tử Kỳ hỏi.
”Ừ, đưa rồi, dựa theo lời ngươi nói, ta cũng nói với họ là ngày tám mở cửa, lúc đầu ta muốn mời Thành thúc đến đây ăn mừng năm mới với chúng ta,
nhưng mà chúng ta không có chỗ nào cho hắn ở, cũng không thể để hắn ở
chung với chúng ta, cho nên ta hẹn lần sau.” Triệu Chính An nói.
Chung Tử Kỳ gật đầu: “Sang năm rồi nói sau, chẳng phải ngươi muốn xây phòng
vào đầu xuân hay sao? Chúng ta xây thêm mấy phòng, sau này có người đến
cũng có chỗ ngủ.”
”Ừ, ta cũng nghĩ như vậy.”
Đến lúc đó Trầm gia bên kia cũng có người tới, nhà bọn họ lại không có chỗ ngủ, phải xây thêm thôi.