Editor: AM
Từ khi té ngã, thằng ngốc Triệu Chính An vẫn luôn bị
vây trong hoàn cảnh không ổn định, đừng thấy hắn ngốc, giống như Chung
Tử Kỳ nói, suy nghĩ của hắn như hài tử bảy tám tuổi, cho nên khi mọi
người xung quanh cười nhạo, vũ nhục, phụ mẫu ghét bỏ, đánh chửi, xa
lánh, thật ra hắn đều cảm nhận được, chỉ là không thể hiện ra ngoài mà
thôi.
Thỉnh thoảng hắn sẽ chơi đùa với hài tử trong thôn, những
hài tử đó nhìn thấy đại ca ca đột nhiên xuất hiện lại giống như hài tử,
bọn họ rất vui, nhưng mà không phải tất cả hài tử đều muốn chơi với
Triệu Chính An, có hài tử biết hắn là thằng ngốc sẽ chọc ghẹo hắn, mắng
hắn.
Đương nhiên cũng có hài tử không để ý đến việc này, vui vẻ đùa giỡn với Triệu Chính An.
Nhưng Triệu Chính An cũng không có nhiều thời gian chơi đùa với bọn chúng, đa số thời gian của hắn đều dùng để làm việc trong nhà, vì muốn A phụ A
mẫu cao hứng, chỉ là không như họ mong muốn, không biết khi nào hắn mới
khỏi bệnh, hài tử chơi đùa với hắn cũng nói với hắn, nói A phụ A mẫu
không cần hắn nữa, muốn đuổi hắn ra ngoài, còn nói sẽ thú thê cho hắn
rồi đuổi cả hai đi.
Hắn hơi nghi ngờ hỏi: “Nương tử là gì?”
Tiểu hài tử trả lời: “Nương tử giống như A phụ A mẫu vậy, ngủ cùng nhau.”
”Còn có thể nấu cơm giặt quần áo cho ngươi.”
Tuy là Triệu Chính An ngây thơ nhưng vẫn nhớ kỹ, hình như nương tử còn thân thiết hơn A phụ A mẫu, hắn rất chờ mong và sợ hãi nương tử sẽ ghét hắn
vì hắn là thằng ngốc giống như những người khác, tuy rằng hắn không hiểu thằng ngốc là gì