Editor: AM
Mùng một, không khí bớt lạnh hơn ngày 30 không ít, thế nhưng không khí vui mừng vẫn không giảm.
Bữa sáng của Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ chính là sủi cảo, sủi cảo với
nhân dưa chua, Chung Tử Kỳ ăn rất ngon miệng, Triệu Chính An cũng không
phản cảm với dưa chua trong sủi cảo, ăn vào cũng rất thơm.
Ăn cơm xong, Triệu Chính An dọn dẹp trong phòng và ngoài sân, nhìn thấy Chung
Tử Kỳ nhàm chán thì liền đề nghị đến nhà Triệu A mẫu chơi, cả nhà Triệu A mẫu đang vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
”Tử Kỳ, hai người vào đi, thức ăn còn nóng đây này.” Triệu A mẫu đứng dậy đón hai người.
Chung Tử Kỳ cười cười: “Chẳng phải lần trước Triệu Trữ nói Thăng ca phải về bên kia sao?”
An Bình cười ngại ngùng với Chung Tử Kỳ.
”Là do nhà thông gia bên kia không muốn hai hài tử đi qua đi lại nhiều lần, đầu tháng ba hay tháng bốn rồi qua cũng được.” Triệu A mẫu trả lời, hắn cũng không muốn hài tử ăn mừng năm mới ở nhà bên kia, vừa mới thành
thân, hắn cũng hy vọng cả nhà bọn họ sẽ đoàn viên.
”Cũng đúng.” Chung Tử Kỳ gật đầu.
”Mấy ngày nay ngươi thế nào rồi? Có khoẻ lên chưa? Còn ói không?” Triệu A mẫu quan tâm.
Chung Tử Kỳ gật đầu: “Rất tốt.”
Triệu Chính An ở bên cạnh lắc đầu: “Tốt gì mà tốt, ngày nào cũng ói, ăn gì cũng ói.”
Triệu A mẫu cười nói: “Chúng ta đều là như vậy, hắn có thể ăn cái gì thì cứ
để hắn ăn, đừng để bị đói là được rồi. Lúc ta sinh Triệu Thăng, vừa mới ở riêng cho nên trong nhà rất nghèo, không có gì hết, muốn ăn thịt cũng
phải buột chặt quần mới dám ăn, lúc đó ta ăn gì cũng ói, chỉ thích ăn
chua, cơm trộn dấm chua cũng ăn được, ngày nào cũng ăn cháo và dưa muối, vậy mà Triệu Thăng nhà ta vẫn khoẻ mạnh đó thôi, không sao đâu.”
An Bình nghe thấy A mẫu kể về trượng phu của mình thì liền lặng lẽ chọc chọc hắn, Triệu Thăng lập tức cười ngây ngô.
Chung Tử Kỳ sờ bụng: “Ta cũng cảm thấy không sao, ăn cháo với dưa muối cũng rất ngon mà.”
Triệu Chính An không đồng ý: “Thần y đã nói với ta, thân thể của Tử Kỳ yếu
ớt, bình thường phải bồi bổ, nếu không sau này sẽ để lại nhiều di
chứng.”
”Đúng là phải bồi bổ, thân thể yếu ớt thì khi sinh hài tử sẽ chịu khổ.”
Triệu A mẫu đã sinh hai hài tử, hắn hiểu rõ đau đớn khi sinh hài tử, nếu thân thể yếu ớt không có sức, vậy hài tử sẽ không ra được, sinh quá lâu sẽ
rất nguy hiểm.
Chung Tử Kỳ là người sợ đau, có thể nhìn ra được
từ việc trước kia hắn do dự không muốn hành phòng với Triệu Chính An,
cho nên lúc này nghe thấy Triệu A mẫu nói như thế, hắn liền nghĩ đến
tình huống đau đứt ruột đứt gan mà hắn thấy trong TV, trong lòng lập tức run rẩy.
”Tử Kỳ, Tử Kỳ? Ngươi nghĩ cái gì đó?” Triệu Trữ vỗ vai Chung Tử Kỳ.
Chung Tử Kỳ lấy lại tinh thần: “A... Không nghĩ gì hết.”
”Đúng rồi, Thăng ca đã thành thân rồi, ngươi cũng nhanh đi.” Chung Tử Kỳ cười xấu xa.
Triệu Trữ lập tức đỏ mặt, Chung Tử Kỳ nhìn thấy như vậy thì rất ngạc nhiên,
nếu là lúc trước, Triệu Trữ nhất định sẽ cãi nhau với hắn, sao lúc này
lại như thế, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết hay sao?
”Triệu A mẫu, ngươi và Triệu Bảo thúc có tìm được người thích hợp cho Triệu
Trữ chưa?” Chung Tử Kỳ hỏi, muốn biết được chuyện gì đó từ miệng hai
người.
Triệu A mẫu cười nói: “Chưa kịp tìm, nhưng mà ta đã chọn được người thích hợp, nhưng không biết người ta có muốn hay không.”
Triệu Chính An đột ngột mở miệng: “Là Lỗi ca sao?”
Triệu A mẫu gật đầu không hề giấu diếm, ở đây đều là người nhà, sẽ không ăn
nói lung tung: “Ta rất vừa ý hài tử đó, thành thật lại có khả năng, cũng hiểu rõ thái độ làm người của Hoàng đại thúc và Hoàng A mẫu, Triệu Trữ
qua đó cũng không khổ cực, đúng không?”
Triệu A mẫu nhìn thoáng qua
Triệu Trữ, lắc đầu: “Cũng không biết hài tử kia có vừa ý Triệu Trữ hay
không nữa, hắn ở bên ngoài ba bốn năm, không biết là có thân ái hay là ý trung nhân gì không, ta cũng không thể phá hoại hạnh phúc của người
ta.”
Chung Tử Kỳ dở khóc dở cười: “Thân ái gì chứ, Lỗi ca sống
trong doanh trại, sao có thể tìm được ca nhi trong đó, bọn họ đều không
thể tiếp xúc với ca nhi chứ đừng nói là thân ái, nhưng mà cho dù có thì
Lỗi ca cũng đã dẫn về, cũng sẽ nói với Hoàng A mẫu và Hoàng đại thúc,
mấy ngày nay Triệu A mẫu có nghe Hoàng A mẫu nói gì không, có nghe Hoàng A mẫu nhắc tới không?”
Triệu A mẫu vội vàng lắc đầu: “Không có
nghe nhắc tới, nhưng mà nhờ ngươi nói nên ta cũng cảm thấy yên tâm hơn,
đợi sang năm ta sẽ tìm thời gian nói với Hoàng A mẫu, xem hắn nghĩ thế
nào.”
Chung Tử Kỳ liếc nhìn gương mặt đỏ bừng của Triệu Trữ, lập
tức đưa tay qua nhéo mặt hắn: “Triệu Trữ nhà chúng ta như hoa như ngọc
thế này, dáng vẻ đáng yêu thế này, ai sẽ chướng mắt chứ, nếu có thì hắn
đúng là bị mù mà.”
Triệu Trữ lập tức cãi lại, đánh vào tay Chung
Tử Kỳ: “Ngươi có thể nói chuyện đàng hoàng được không, cái gì mà hoa,
cái gì mà ngọc chứ.”
An Bình che miệng cười: “Kỳ ca nhi đang khen ngươi đẹp mà.”
Triệu Trữ tức giận: “Tuyệt đối không thể tin lời hắn nói, đều là bậy bạ.” Lần nào Chung Tử Kỳ cũng đùa giỡn hắn.
Chung Tử Kỳ nói: “Nếu ngươi không thích nghe, vậy ta nói cách khác, ngươi xem bình thường Hoàng A mẫu thích ngươi đến như vậy, chắc chắn là sẽ đồng ý hôn sự của ngươi và Lỗi ca, ngươi không cần phải lo lắng.”
Triệu Trữ lập tức xù lông, nếu không phải Chung Tử Kỳ đang mang thai thì hắn
đã nhào lên rồi: “Ngươi chờ đó, chờ đến khi ngươi sinh hài tử xong đi,
đến lúc đó rồi xem ta xử lý ngươi thế nào.”
”Sợ quá, ta muốn bảo bảo nằm trong bụng ta lâu thêm vài ngày, tránh cho việc bị ngươi đánh.”
Triệu Trữ ngẩng mặt lên trời hừ một tiếng, tỏ vẻ ta không chấp ngươi. Mọi người nhìn thấy bọn họ cãi nhau thì đều bật cười.
Mùng một đã qua, mùng hai chính là ngày đi chúc tết hàn gắn tình cảm với
người thân, Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ chỉ có phụ mẫu và đại bá,
không còn người thân nào khác.
Chung gia bên kia, Chung Tử Kỳ
không định qua thăm, lui tới với bọn họ cũng không có gì hay, về phần
Vương Thúy Hoa và Triệu Thành, Chung Tử Kỳ suy nghĩ một lát rồi vẫn để
Triệu Chính An trở về bên đó một chuyến, đem theo một ít hoa quả và bánh trái, cũng không thể thiếu tiền nhưng mà không được cho nhiều, mấy chục đồng là được rồi, để tránh Vương Thúy Hoa và Triệu thành xem như là lẽ
thường, nếu không phải nể mặt bọn họ đã nuôi Triệu Chính An thì hắn sẽ
không cho Triệu Chính An về bên đó đâu.
Sau đó Triệu Chính An đi
thăm hỏi vài người trong tộc, bây giờ hắn không cần phải khúm núm trước
mặt bọn họ nữa, với giá trị con người của hắn, hắn đã tới trình độ được
mọi người nhìn lên rồi, nhưng mà Triệu Chính An vẫn giữ cấp bậc lễ
nghĩa, sau này hắn và Chung Tử Kỳ còn phải sống ở thôn Triệu Gia, nói gì thì cũng không thể đắc tội bọn họ, mọi người ở chung hoà thuận, sau này có chuyện gì cũng dễ ăn nói hơn.
Những người đó nhìn thấy thái
độ của Triệu Chính An như thế thì đều cảm thấy vừa lòng, điều này nói
lên rằng Triệu Chính An vẫn tôn trọng bọn họ, không giống như những
người vừa mới có tiền liền trở nên kiêu ngạo, không để ai vào mắt, Triệu Chính An đối xử lễ phép với bọn họ, đương nhiên là bọn họ cũng đối xử
hoà nhã với hắn.
Nhà Lý Chính là có nhiều người đến thăm hỏi
nhất, mỗi khi ai đó đến thăm thì đều đem theo quà, để lưu lại ấn tượng
tốt, bởi vì có nhiều người cho nên Triệu Chính An cũng không thể ở lâu,
nói mấy câu rồi liền rời đi.
Còn có nhà Triệu A mẫu, nhà Triệu
Giang, nhà Triệu Hải, nhà Triệu Nhị thúc và nhà Triệu Lan, Triệu Chính
An đều tặng quà cho những nhà đó, nhà Triệu Lan là do Chung Tử Kỳ tự
mình đến thăm hỏi, hắn là hán tử, đương nhiên là không thể đến thăm.
Triệu Chính An còn vào trấn Thanh Thuỷ tặng quà cho nhà Hoàng A mẫu.
Còn một người nữa mà Chung Tử Kỳ nói xong Triệu Chính An mới nhớ tới, chính là vị đại thúc mà lúc trước đã đưa hắn đến y quán, nhà vị đại thúc này ở hơi xa thôn Triệu Gia, lần trước bọn họ có đến cám ơn, sau đó chưa từng liên hệ tới, Triệu Chính An không quen đường cho nên phải hỏi thăm rất
nhiều mới tới được.
Vị đại thúc đó họ Chu, nhìn thấy hắn đến thì
liền cảm thấy ngoài ý muốn, Triệu Chính An lập tức nói rõ ý đồ mình đến: “Năm mới, ta đến thăm hỏi.”
Nhà Chu đại thúc có năm người, hai
người chỉ có một hài tử, đã thú thê và sinh một hài tử, bây giờ đã có
thể chạy nhảy được rồi, cả nhà đều là người thành thật, nhìn thấy Triệu
Chính An cầm theo một đống đồ thì đều ngại ngùng, Chu đại thúc và Chu A
mẫu vội vàng từ chối, mấy thứ này rất quý giá, bọn họ không thể nhận
được.
Đương nhiên là Triệu Chính An không thuận theo: “Đây là một chút tâm ý của ta, các ngươi phải nhận lấy, lúc ấy nếu không có Chu đại thúc chở ta đến y quán thì không biết ta còn sống được không nữa.”
”Trùng hợp thôi, nếu đổi thành người khác thì họ cũng sẽ làm như vậy.” Chu đại thúc nói.
Triệu Chính An nói rất lâu thì Chu đại thúc và Chu A mẫu mới nhận lấy, Triệu
Chính An thấy bọn họ đối xử với hắn quá thận trọng cho nên cũng không
nói nhiều, trò chuyện vài câu rồi liền rời đi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đây đã tới mùng tám rồi, khi những người khác còn đang
đắm chìm trong không khí vui vẻ của năm mới, công xưởng của bọn họ đã
bắt đầu mở cửa.
Triệu Tuyết Mai, Lưu Mỹ Phượng và Tiễn Linh đều
đã chuẩn bị tốt, thân thể Chung Tử Kỳ không thể quá mệt nhọc cho nên
Triệu Chính An không cho hắn đi, để hắn đợi ở nhà, còn nói là giữa trưa
sẽ về.
Hôm nay Triệu A mẫu cũng mở cửa, bọn họ dự định mười lăm
sẽ mở cửa, nhưng mà nghĩ lại thì thấy quá muộn, chỉ có vài ngày nhưng mà cũng kiếm được không ít tiền, cho nên bọn họ cũng mở cửa vào mùng tám.
Bởi vì tất cả tửu lâu đều được biết tin, cho nên vào mùng tám, tửu lâu nào cũng phái người đến lấy hàng.