Editor: AM
Bến tàu trấn Thanh Thuỷ vẫn náo nhiệt như trước, không ngừng có thuyền khách chạy tới rồi lại chạy đi.
Trấn Thanh Thuỷ được xem như là trạm nghỉ, bởi vì chỗ nhỏ, người cũng không
nhiều, bình thường thuyền khách đều không dừng lại quá lâu, bổ sung một
chút thực vật rồi nghỉ chân một lát là rời đi.
Nhưng mà dần dần,
từ khi việc buôn bán của Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ phát triển, càng
làm càng náo nhiệt thì rất nhiều thương khách lui tới nghe nói trong
trấn Thanh Thuỷ có vài món ăn độc đáo, làm cho người ta ăn xong liền
muốn ăn nữa.
Cho nên có không ít thương thuyền dừng lại ở trấn
Thanh Thuỷ, sau đó sẽ đi xung quanh hỏi thăm cửa tiệm “Xứng tầm ăn
ngon”, sau khi ăn xong liền đi tìm Vương Kế Thành, muốn hắn cung ứng một ít bánh quẩy và bánh quai chèo để bọn họ ăn dần trên đường.
Đương nhiên là Vương Kế Thành sẽ không bỏ lỡ.
Chỉ cần có một người ăn thấy ngon là sẽ truyền xung quanh, rất nhanh liền
truyền đến những nơi khác, sau đó không ngừng có thương thuyền cập bến
mua bánh quẩy và bánh quai chèo từ chỗ Vương Kế Thành.
Cứ như vậy, trấn Thanh Thuỷ ngày càng náo nhiệt, thương thuyền hay thuyền khách đi ngang đều dừng lại mua một vài món mang đi.
Hôm nay lại là một ngày trời trong nắng ấm, ánh nắng vàng rực sưởi ấm vạn
vật, có một thuyền khách chạy tới từ phía Nam đến, dừng lại ở bến tàu
Nam của trấn Thanh Thuỷ.
Người trên thuyền lục tục đi xuống,
người rời thuyền cuối cùng là hai phu phu trung niên hơn bốn mươi tuổi,
quần áo rất bình thường, nhưng phu lang của vị nam nhân kia lại rất đẹp, lớn tuổi mà còn thướt tha như thế.
Sau lưng bọn họ còn có hai
người, một người lớn tuổi, tuổi tác không khác hai vị phu phu đi trước
cho lắm, người còn lại là một tiểu tử khoảng hai mươi tuổi...
Rất nhiều người dừng lại đánh giá bọn họ, chủ yếu là vị A mẫu hơn bốn mươi mà vẫn rất đẹp kia.
”Lão gia, phu nhân, có lẽ tiểu thiếu gia không ở trong trấn, ngài và lão phu nhân chờ một lát, thủ hạ đi tìm xe đến.” Một nam nhân với diện mạo bình thường, dáng người cường tráng và vẻ mặt cứng ngắt xoay người nói rất
cung kính, nếu bọn người Chung Tử Kỳ ở đây thì nhất định sẽ nhận ra,
người này không phải ai khác mà chính là tâm phúc Hồng Ảnh của Trầm Dục
Bắc.
Mà người được Hồng Ảnh gọi là lão gia, phu nhân chính là
ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu của Chung Tử Kỳ, trải qua quãng đường dài
đằng đẵng, cuối cùng thì bọn họ cũng tới trấn Thanh Thuỷ.
”Cùng đi.” Trầm phụ phất tay kêu Hồng Ảnh dẫn đường.
”Lão gia ngài đi chậm một chút.” Trầm A mẫu vội vàng đỡ cánh tay Trầm phụ.
”Đúng vậy, lão gia, chúng ta đi chậm thôi. Thân thể quan trọng hơn.”
Nam nhân bốn mươi tuổi kia cười ha ha nói, hắn là đại quản gia của Trầm
phủ, hầu hạ Trầm phụ hơn ba mươi năm, vẫn luôn trung thành và tận tâm,
việc lớn việc nhỏ trong phủ đều phải qua tay hắn.
Trầm phụ nói: “Thân thể ta rất tốt, các ngươi không cần phải đỡ.” Nói xong liền bỏ rơi hai người, đi về phía trước.
Trầm Vương thị và đại quản gia nhìn nhau rồi vội vàng đuổi theo.
Hồng Ảnh nghe chủ tử nói, hai vị thiếu gia không bán ở “Xứng tầm ăn ngon”
nữa, cho nên hắn liền đi thuê một chiếc xe ngựa có thùng, lão gia và phu nhân ngồi ở trong, Hồng Ảnh ngồi bên trái đánh xe, mà đại quản gia thì
ngồi bên phải ngắm cảnh.
Lúc này Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An
đang ở nhà làm thịt kho, tuy rằng phòng đã xây nhưng người làm lại là
vấn đề, hai ngày nay Triệu Chính An luôn đi tìm người nhưng vẫn chưa tìm được người thích hợp, cho nên hai người bọn họ phải làm.
Hai người vừa mới làm xong số lượng thịt kho cho ngày mai, đang ở trong phòng uống nước thì cửa bị gõ vang.
”Ai đó?” Triệu Chính An đứng dậy đi mở cửa, nhà bọn họ không thường có người đến thăm, cho nên hắn cũng không biết là ai.
Triệu Chính An đi ra mở cửa, lập tức ngây ngẩn cả người, sau đó mới lấy lại
tinh thần: “Ngoại công, tổ mẫu đến rồi à? Sao không báo trước để ta đi
đón.”
Trầm phụ đứng ngoài cửa vòng qua Triệu Chính An đang ngây
ngốc vào nhà: “Gần như vậy, ta còn bắt các ngươi đón làm gì, cũng không
phải không có tay chân.”
”Ách... Chẳng phải ta sợ các ngươi tìm không thấy hay sao.” Triệu Chính An gãi đầu.
”Có Hồng Ảnh ở đây mà.” Ngoại tổ mẫu của Chung Tử Kỳ vỗ vỗ cánh tay Triệu Chính An.
”Chính An, ai vậy?”
Chung Tử Kỳ thấy Triệu Chính An đi mở cửa lâu mà chưa trở lại, còn nghe thấy tiếng nói chuyện nên mang hài đi ra xem thử.
Hai bên gặp nhau đều có chút sững sờ, Chung Tử Kỳ nhìn thấy hai lão nhân xa lạ, khụ khụ, nói lão nhân thì cũng không đúng, chính là nam nhân đầu
hoa râm đứng cách hắn không xa, sau đó lại thấy một A mẫu đứng cạnh
Triệu Chính An đang nhìn hắn, cuối cùng thấy được Hồng Ảnh, Chung Tử Kỳ
lập tức hiểu rõ.
Trầm phụ và Trầm A mẫu kích động bước lên vài bước.
”Giống... Đúng là rất giống.” Trầm phụ thì thào tự nói, hai tay run rẩy.
Trầm A mẫu càng kích động hơn, hắn xông đến kéo tay Chung Tử Kỳ, giọng nói
nghẹn ngào: “Kỳ ca nhi. Ta là ngoại tổ mẫu của ngươi, hắn là ngoại công
của ngươi... Ngươi và A mẫu ngươi... Đúng là rất giống.”
Chung Tử Kỳ bị tình huống trước mắt làm cho sững sờ không biết nên làm gì, hắn
nhìn Triệu Chính An cầu cứu, Triệu Chính An nhún vai tỏ vẻ ta không giúp được đâu. Chung Tử Kỳ chỉ có thể ngoan ngoãn gọi: “Tổ phụ, tổ mẫu.”
”Aii...” Trầm phụ và Trầm A mẫu cùng lên tiếng.
Chung Tử Kỳ ngại ngùng nói: “Tổ phụ, tổ mẫu, chúng ta vào nhà rồi nói.””Được được, vào nhà rồi nói.” Trầm A mẫu gật đầu, lau nước mắt, đỡ tay Trầm phụ đi vào nhà.
”Đây là nhà các ngươi mới xây sao?” Trầm A mẫu nhìn xung quanh rồi hỏi.
”Dạ, mới dọn vào cách đây không lâu.” Chung Tử Kỳ cười nói.
Trầm phụ cũng nhìn xung quanh, gật đầu: “Rất tốt.”
Vài người ngồi nói chuyện phiếm trong phòng, Chung Tử Kỳ thấy hai người mệt mỏi thì liền nói: “Tổ phụ, tổ mẫu, đi đường xa chắc mệt lắm rồi, để ta
đi nấu cơm.”
”Kỳ ca nhi, không cần gấp, ta và tổ phụ ngươi muốn
đi thăm A mẫu ngươi trước.” Đây mới là điều làm bọn họ sốt ruột, muốn
tận mắt nhìn thấy hài tử mười mấy năm không gặp.
Ngoại tổ mẫu của Chung Tử Kỳ nghĩ đến đó thì nước mắt lại rơi.
”Lão gia, phu nhân, thuộc hạ biết đường, để thuộc hạ dẫn hai người đi.” Hồng Ảnh mặt than nói, ánh mắt nhìn lướt qua Chung Tử Kỳ không tiện leo núi.
Trầm phụ và Trầm A mẫu cũng biết chuyện ngoại tôn có thai: “Được rồi. Ngươi dẫn chúng ta đi đi, Tử Kỳ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
Triệu Chính An muốn đi theo nhưng bị Trầm phụ cự tuyệt.
Chỉ có Hồng Ảnh là đi theo, đại quản gia cũng ở lại chỗ này.
Chung Tử Kỳ không quen hắn, cho nên hỏi: “Vị này là?”
Đại quản gia cười hoà ái: “Ta tên là Trầm Thanh, là quản gia Trầm phủ, tiểu thiếu gia gọi ta quản gia là được.”
”Ta gọi ngươi là Trầm thúc đi.” Chung Tử Kỳ nói, kêu quản gia, hắn thấy rất ngại.
”Được, nghe lời tiểu thiếu gia.” Đại quản gia híp mắt cười, viền mắt đỏ lên,
rõ ràng là đang nhớ tới A mẫu của Chung Tử Kỳ, đó chính là người mà hắn
chăm nom từ nhỏ đến lớn.
Chung Tử Kỳ ngồi hàn huyên với đại quản
gia vài câu rồi chui vào nhà bếp, hắn không biết khẩu vị của bọn họ như
thế nào, cho nên đành phải làm vài món mặn và nhạt.
Trong lòng
Chung Tử Kỳ vẫn có chút bồn chồn, không biết nên ở chung với bọn họ thế
nào, cho nên mới trốn ở nhà bếp yên tĩnh một lát, ngoại tổ phụ và ngoại
tổ mẫu của hắn có vẻ rất dễ gần, tuy rằng ngoại tổ phụ có hơi nghiêm túc nhưng Chung Tử Kỳ thấy hắn vẫn đối xử với mình rất nhu hoà, không có
phụng phịu như là Triệu Chính An đã nói. Có lẽ bọn họ có thể ở chung.
”Trầm thúc, gần đây thân thể tổ phụ thế nào? Có khoẻ hơn không?”
Trong phòng, Triệu Chính An hỏi đại quản gia, hắn và Chung Tử Kỳ rất quan tâm đến thân thể của ngoại tổ phụ.
”Thân thể không sao, nhưng ngươi cũng biết hắn có tâm bệnh mà, nhất thời không thể khoẻ được.” Đại quản gia thở dài lắc đầu.
”Aii...” Triệu Chính An cũng thở dài: “Hy vọng tổ phụ nhìn thấy A mẫu rồi sẽ
thông suốt, nói như thế nào thì cũng còn ta và Tử Kỳ mà, còn có chắt
trai sắp ra đời nữa.”
Đại quản gia cười nói: “Đúng vậy, thật ra lão gia rất thích hài tử, nhưng mà Bắc thiếu gia lại chưa thành thân.”
”Có lẽ là duyên phận chưa tới.”
”Có lẽ là vậy...”
Khoảng một giờ sau, Trầm phụ và Trầm A mẫu đỡ nhau trở lại, mọi người đều ăn ý không nhìn vào mắt hai người.
”Tổ phụ, tổ mẫu về đúng lúc, chúng ta ăn cơm thôi, các ngươi nếm thử tay
nghề của Tử Kỳ đi, ăn ngon lắm!” Triệu Chính An cười nói sang chuyện
khác.
Đại quản gia ở bên cạnh gật đầu tán thưởng, hắn rất thích
Triệu Chính An, thông minh lanh lợi, còn rất tinh mắt, ai thấy hắn cũng
phải khen vài câu.
Chung Tử Kỳ đã nấu xong, bởi vì làm cho nhanh
nên không có nhiều nguyên liệu, hắn chỉ nấu một tô canh, hai món thịt,
hai món chay, còn có thịt kho mà hắn và Triệu Chính An đã làm hồi sáng.
Bởi vì thân phận nên Hồng Ảnh và đại quản gia không thể ăn chung bàn,
Chung Tử Kỳ cũng đã có chuẩn bị, hắn dọn thêm một mâm cho hai người ở
nhà bếp.
”Tổ phụ, tổ mẫu nếm thử tay nghề của ta đi, nhưng mà
không biết có hợp khẩu vị không.” Chung Tử Kỳ xới cơm cho mọi người rồi
mới ngồi xuống.
Trầm A mẫu là người ăn đầu tiên, vừa ăn liền khen ngợi: “Rất ngon, tay nghề của Tử Kỳ thật tốt. Ngươi cũng ăn thử đi.”
Trầm A mẫu gắp cho Trầm phụ một đũa đồ ăn, Trầm phụ lập tức ăn thử, cũng gật đầu: “Đúng là không tệ.”
”Các ngươi thích là tốt rồi, chúng ta ăn nhanh đi, để lát nữa lại lạnh.” Chung Tử Kỳ cười híp mắt.
Trong nhà bếp, quản gia đang ăn cơm, vừa ăn vừa nói: “Tay nghề của tiểu thiếu gia không hề kém hơn đại trù trong phủ của chúng ta, thậm chí ta còn
cảm thấy hắn nấu ngon hơn. Ngươi thấy sao, Hồng Ảnh?”
“...”
Hồng Ảnh không trả lời, vẻ mặt nghiêm túc, tốc độ ăn nhanh như châu chấu đá nhau, đại quản gia chỉ nhìn mà không nói gì.
Nhưng hắn lại sợ Hồng Ảnh sẽ ăn hết, cũng mặc kệ nét mặt già nua mà giành đồ
ăn với Hồng Ảnh. Ai kêu đồ ăn tiểu thiếu gia làm lại ngon như vậy.