Editor: AM
Rời khỏi tửu lâu Kim Hoa, Chung Tử Kỳ nhớ tới kế hoạch ủ rượu của mình liền sửa lại tuyến đường đi đến cửa tiệm khác, là một
cửa tiệm bán đồ dùng sinh hoạt.
Chung Tử Kỳ muốn mua bình ủ rượu. Ở đây có những cái rất cao, cũng rất lớn, đủ loại kiểu dáng. Chung Tử
Kỳ cẩn thận chọn lựa bốn cái bình lớn, thanh toán mười hai văn tiền.
Về đến nhà, Chung Tử Kỳ nằm lên giường nghỉ ngơi một lát, hai ngày nay cứ
buộc chặt cả người, may mà thân thể này đã được rèn luyện tốt hơn rất
nhiều, nếu không thì hắn đã gục ngã từ lâu rồi.
Triệu Chính An vẫn còn ở trong viện cho động vật ăn, còn trò chuyện với bọn chúng, thỉnh thoảng lại cười khanh khách.
Chung Tử Kỳ cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt, rất phong phú, đời trước bởi
vì nhiều đời nhà hắn đều là giáo viên mà có rất nhiều quy củ, cái này
không được cái kia cũng không được, khiến cho mỗi lần hắn và anh hai về
nhà thì đều rất bực bội, nhưng bọn họ vẫn yêu quý gia đình mình, chính
là bây giờ hắn chỉ có thể gửi gắm cho anh hai hắn, không biết cả nhà
sống có tốt không.
Chung Tử Kỳ mơ màng phát hiện, hình như đã lâu rồi hắn không nghĩ đến cuộc sống trước kia, có lẽ là trí nhớ của hắn đã bị thời gian ở nơi này chậm rãi phủi bụi rồi.
Nghỉ ngơi một lát, Chung Tử Kỳ đứng dậy đi vào nhà bếp, nhìn trời chắc đã hơn mười giờ
rồi, Chung Tử Kỳ trộn bột để làm bánh, ở tửu lâu bọn họ đã ăn rồi nên
vẫn chưa đói lắm, hai người chỉ ăn một cái bánh, Chung Tử Kỳ bỏ những
cái còn lại vào giấy thấm dầu rồi mang gùi vào núi với Triệu Chính An.
Bởi vì hướng vào núi của Chung Tử Kỳ có hơi khác lạ nên không gặp những người trong thôn. Điều này cũng là do Chung Tử Kỳ cố ý.
Bởi vì ở hướng này không có nhiều người đến, cho nên thực vật phát triển
rất tốt, nguyên liệu nấu ăn cũng rất nhiều. Nhưng mà mục tiêu hàng đầu
của Chung Tử Kỳ chính là trái cây. Chung Tử Kỳ bị Triệu Chính An lôi kéo đi qua một dốc núi, trái cây ở đây còn lớn hơn ở bên kia.
Chung Tử Kỳ chỉ vào một cây đào rồi nói: “Chính An ngươi hái trái đào đi, chọn trái màu hồng thôi, không nên chọn màu xanh.”
Triệu Chính An gật đầu.
Chung Tử Kỳ hái nho, cách đó không xa có một cây nho, là cây nho nhỏ, Chung
Tử Kỳ hái một trái nếm thử, có hơi chua nhưng cũng ngọt ngọt, đúng là nó rồi!
Chung Tử Kỳ kiễng chân cẩn thận hái chùm nho bỏ vào trong
gùi đã được lót vải bố, vừa liếc mắt liền thấy trên cây nho có con sâu
màu xanh, ú nu như ngón tay người đang ăn lá, hắn rùng mình một cái, cả
người nổi da gà, hắn sợ nhất là động vật thân mềm, khi nhỏ còn có thể
chơi đùa, thế nhưng trưởng thành sẽ đi đường vòng, cho dù liếc mắt một
cái cũng không muốn.
Nhưng mà cứ nhìn vậy hoài cũng không được,
Chung Tử Kỳ liếc nhìn Triệu Chính An ở cách đó không xa, thôi miên bản
thân không nhìn thấy gì hết, sau đó chăm chú nhìn trái nho chứ không
nhìn lá cây.
Chung Tử Kỳ lau mồ hôi trên trán, cho dù cánh rừng
chặn không ít ánh mặt trời nhưng vẫn nóng như trước. Chung Tử Kỳ đeo gùi lên lưng rồi đi đến chỗ Triệu Chính An, Triệu Chính An đã hái được hơn
một nửa gùi đào, hắn lấy cái gùi trên lưng nương tử, ánh mắt lập tức bị
hấp dẫn: “Nương tử đừng nhúc nhích.”
Chung Tử Kỳ đứng yên, khẩn trương hỏi: “Sao vậy?” Hắn có dự cảm không tốt.
Chỉ thấy Triệu Chính An động tay trên quần áo hắn một chút, một con sâu cả
người đầy lông nằm trong tay Triệu Chính An, Triệu Chính An còn làm như
bắt được vật quý mà dâng hiến cho hắn.
”A!!! Tránh ra!!” Chung Tử Kỳ sợ hãi kêu lên, cả người căng cứng lui về sau.
Triệu Chính An luống cuống chân tay đứng yên tại chỗ, bàn tay vẫn còn duy trì tư thế giơ lên, ngây ngốc nhìn nương tử phản ứng kịch liệt.
Trái tim Chung Tử Kỳ đập bụp bụp rộn ràng, tức giận liếc cái người cứ đứng
yên như kẻ ngốc kia: “Còn cầm làm gì, ngươi muốn ăn hả?”
Triệu Chính An vội vàng ném con sâu đang giãy giụa, giống như hài tử phạm lỗi mà bất an nhìn hắn, ngập ngừng gọi: “Nương tử...”
Chung Tử Kỳ không che dấu vẻ sợ hãi: “Ta sợ cái đó, không được lấy nó hù ta!”Lúc này Triệu Chính An mới biết mình phạm lỗi gì, hắn vậy mà khi dễ nương
tử ⊙▽⊙, đúng là không thể tha thứ mà. Được rồi, hắn nhớ kỹ nương tử sợ
cái này, thật ra... Không đáng sợ chút nào hết.
”Nương tử, ngươi
về đi, ta có thể hái.” Triệu Chính An nhìn thấy chỗ nào trên cây cũng có con sâu, hắn luyến tiếc nương tử sợ hãi.
Bây giờ Chung Tử Kỳ còn có chút yếu ớt, do dự một chút rồi hỏi Triệu Chính An: “Ngươi ở một
mình được không?” Tuy Triệu Chính An có hơi sợ, nhưng hắn vẫn thể hiện
vỗ vỗ ngực.
Chung Tử Kỳ gật đầu: “Vậy ngươi phải cẩn thận một chút, hái xong phải về, đừng đi ra xa.”
”Đã biết.”
Chung Tử Kỳ đưa bánh cho Triệu Chính An, đeo gùi đựng nho lên lưng rồi xuống
núi. Nhà bọn họ cách nơi này không xa lắm, đứng ở đây liếc mắt cũng có
thể nhìn thấy nhà họ. Điều làm Chung Tử Kỳ yên tâm nữa chính là hắn ngồi trong sân cũng có thể thấy bóng dáng của Triệu Chính An.
Về đến
nhà, Chung Tử Kỳ uống một chén lớn nước lạnh rồi bắt đầu rửa sạch trái
nho. Hắn lấy một cái chậu lớn thêm chút muối rồi bỏ nho vào ngâm, rửa
đơn giản, sau đó dùng nước sạch rửa lại mấy lần, đặt ngoài nắng phơi
khô.
Chung Tử Kỳ vỗ vỗ thắt lưng ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng
Triệu Chính An vẫn còn ở đó, hắn liền yên tâm. Hắn ngồi trong sân,
thường xuyên lật nho để nho mau khô.
Triệu Chính An ở bên này nghe lời nương tử hái một gùi dào, một gùi mận. Hắn ôm ở trước và đeo ở sau rồi cẩn thận xuống núi.
Chung Tử Kỳ nhìn thấy hắn xuống núi liền vội vàng đứng dậy đi đón.
”Đồ ngốc, đi chậm thôi!” Chung Tử Kỳ nhận lấy cái gùi ở trước ngực Triệu Chính An.
”Không sao.” Triệu Chính An sờ sờ đầu cười hắc hắc.
Vào trong viện, Chung Tử Kỳ buông gùi xuống, sau đó vào nhà rót chén nước cho Triệu Chính An.
Triệu Chính An uống một ngụm. Sau đó ngồi trong sân ăn bánh. Chung Tử Kỳ thấy trái nho đã khô thì liền vào nhà ôm cái bình ra bỏ nho vào. Rửa tay
sạch sẽ rồi với tay vào bình bóp nát trái nho.
Triệu Chính An thấy thú vị, cũng muốn chơi thử.
”Rửa tay đi.”
”À.” Triệu Chính An chạy vào nhà bếp rửa tay.
”Bóp nát trái nho là được.”
Triệu Chính An cao hứng nắm tới nắm lui trong bình.
Chung Tử Kỳ đi thu dọn mận và đào ở bên cạnh. Cái này không dễ làm, hắn phải
lấy hết hạt bên trong, những bước còn lại không khác cách làm rượu nho
là mấy.
Chờ đến khi Triệu Chính An bóp nát trái nho trong bình,
Chung Tử Kỳ đổ nửa túi đường trắng vào, sau đó lấy giấy vàng bịt kín lại rồi chỉ huy Triệu Chính An đặt vào chỗ râm mát.
Trời càng ngày càng tối, Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An vội vàng làm cho xong đào và mận rồi đặt bên cạnh bình ủ nho.