Editor: AM
Chung Tử Kỳ tỉnh dậy từ trong mơ hồ, phát hiện một chuyện cực kỳ không ổn, hắn xuất hiện ở một nơi xa lạ!
Hắn nhớ rõ hôm qua mình đi dự đám cưới của bạn thân và cũng là người hắn
thầm mến từ lâu, sau đó vì quá đau buồn mà uống đến say mèm, còn bày đặt nói mình có thể tự về nhà, cuối cùng nằm ngủ giữa đường, chẳng lẽ ai đó tốt bụng chở hắn về nhà?
Nhưng mà, nhà người này nghèo thật,
Chung Tử Kỳ trừng mắt nhìn cái màn đen thui không còn nhìn ra màu sắc,
nhớ tới thân thể yếu ớt của mình hôm qua, không ngờ vừa cử động liền
phát hiện cả người bủn rủn mệt mỏi, đầu cũng đau nhức không chịu được.
Cửa gỗ vang lên tiếng “cọt kẹt“. Tiếng bước chân dần dần tới gần, xuất hiện một gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng, giữa ấn đường còn có một nốt
ruồi son, tóc búi cao cao, mặc trường bào* màu lam, má ơi... Nam nhân?
*Trang phục tiêu biểu của nam giới Trung Quốc.
Chung Tử Kỳ cảm thấy đầu óc mình có hơi hoảng loạn một chút.
Lúc này, người vừa đến phát hiện hắn đã tỉnh, lập tức véo thắt lưng nói:“Trồi ôi, cuối cùng ca nhi ngươi cũng chịu tỉnh rồi à, nếu không tỉnh ta sẽ quăng ngươi ra đường, Chung Tử Kỳ, ta nói cho ngươi biết, đừng nói
chuyện sẽ đi chết này nọ, nếu ngươi chết, ta cũng có thể tiết kiệm được
chút gạo, nhưng mà bây giờ ngươi đã tỉnh, vậy ngày mốt chuẩn bị xuất giá cho ta.” Nói xong liền hừ một tiếng, uốn éo rời đi.
Ban đầu
Chung Tử Kỳ cảm thấy đau đầu, bây giờ lại bị tình huống này làm cho
chóng mặt, lời nói của người đó làm Chung Tử Kỳ như lọt vào trong sương
mù, cuối cùng nghe hiểu một câu, hắn phải xuất giá... Sau đó Chung Tử Kỳ hôn mê.
Hắn vừa ngất, lập tức có rất nhiều thứ hiện lên trong
đầu, cũng không phải đầy đủ mọi thứ, nhưng lại làm cho hắn hiểu rõ vừa
rồi có chuyện gì xảy ra.
Thì ra hắn xuyên không, thời đại này là
thời đại không có trong lịch sử, lãnh thổ nơi hắn đang sống tên là Đại
Trung, bên ngoài còn có hai thế lực ngang nhau, hình thành thế kiềng ba
chân. Bây giờ đất nước không có chiến tranh, cho nên cuộc sống của dân
chúng cũng giàu có và an khang.
Mà thân thể này cũng tên là Chung Tử Kỳ, sống trong một thôn cạnh miền núi xa xôi – Thôn Triệu Gia. Tên
như ý nghĩa, phần lớn thôn này mang họ Triệu, mà Chung Gia chính là
người từ bên ngoài đến.
Khi thái gia gia Chung Tử Kỳ còn sống,
chiến tranh nổi lên bốn phía, hắn vì trốn chiến tranh mà dẫn theo thê
nhi chạy nạn khắp nơi, khi hắn chạy đến thôn Triệu Gia, sau khi thương
lượng với thê tử liền quyết định ở lại nơi này, thôn trưởng lúc ấy của
thôn Thiệu Gia là người tốt bụng, nhìn thấy Chung gia sống không dễ
dàng, liền cho phép hắn ở lại nơi này, còn phân cho vài mẫu đất.
Thái gia gia của Chung Tử Kỳ chỉ có một tiểu tử, chính là ông nội Chung Vạn
Sinh của Chung Tử Kỳ, sau khi Chung Vạn Sinh thú thê thì sinh hai tiểu
tử, lão đại Chung Chấn Bình, lão nhị Chung Chấn Hàng, cũng chính là phụ
thân của Chung Tử Kỳ.
Phụ thân Chung Tử Kỳ chính là người thông
minh tài hoa, lúc trước cũng là đồng sinh, đáng lẽ có thể tiếp tục học
thi tú tài, nhưng bởi vì Chung Chấn Bình muốn thú thê, trong nhà không
có tiền, mà việc học lại tốn kém tiền mua giấy và bút mực, Chung Vạn
Sinh yếu đuối lại nghe lời nhi tử lớn nhất mà cho Chung Chấn Hàng tạm
nghỉ học.
Mặc dù không được đi học, nhưng dựa vào hiểu biết và
năng lực của Chung Chấn Hàng vẫn có thể giúp hắn sống tốt. Hắn thú một
ca nhi Trầm thị từ bên ngoài chạy nạn đến thôn Triệu Gia, sinh ra Chung
Tử Kỳ, cũng là một ca nhi.
Đến chỗ này thì Chung Tử Kỳ không thể
không nôn ra máu, thế giới này không có nữ nhân, chỉ có hai giới tính là tiểu tử và ca nhi, giữa ấn đường ca nhi có một nốt ruồi màu đỏ, nhận
trách nhiệm sinh hài tử, thật ra Chung Tử Kỳ không quan tâm chuyện này
cho lắm, dù sao hắn cũng là đồng tính, trước khi chết hắn còn tham gia
đám cưới của bạn thân kiêm người hắn thầm mến từ lâu nữa kìa. Thứ làm
hắn để ý chính là, nam nhân cũng có thể sinh hài tử hả?
Hắn cười
thầm ha ha ha ha, có thể cho hắn về nhà được không? Nghĩ đến hình ảnh
mình vừa mang thai vừa ở nhà may vá, đúng là không đành lòng nhìn thẳng
luôn mà. Hắn chính là nam nhi thân cao bảy thước, nên ở trên chiến
trường anh dũng giết địch... Được rồi, không phù hợp cho lắm, nhưng nói
thế nào cũng có thể sống tạm qua ngày, nếu tương lai thật sự muốn thành
thân, hắn sẽ tìm một người thật lòng yêu thương hắn, nghe lời hắn, như
vậy hắn có thể tránh được việc sinh hài tử, Chung Tử Kỳ suy nghĩ cẩn
thận, hoàn toàn quên mất chân lý —— Ý trời khó tránh!
Tình huống
quay lại Chung gia, trước đó không lâu Chung Chấn Hàng và Trầm Thị ra
ngoài làm ăn, không ngờ gặp phải mấy tên đạo tặc điên cuồng, cuối cùng
không thể trở về. Năm ấy, Chung Tử Kỳ mười sáu tuổi cứ như thế mà trở
thành cô nhi.
Nói một chút về ca nhi Lý Tú Quyên thôn cạnh bên đã gả cho Chung Chấn Bình, trước khi thành thân, Lý Tú Quyên ôn nhu động
lòng người, sau khi thành thân, sinh một tiểu tử và một ca nhi thì dần
dần lộ ra nguyên hình, không cần nghi ngờ, đó chính là một người đàn bà
chanh chua, khi Chung Chấn Hàng còn sống, Lý Tú Quyên còn biết kiềm chế, chiếm một ít tiện nghi hay khi dễ gì đó cũng có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Không ngờ, khi Chung Chấn Hàng chết chưa đầy ba
tháng, hắn liền bán Chung Tử Kỳ. Nói theo lời Lý Tú Quyên, hợp tuổi thì
thành thân thôi. Hắn gả Chung Tử Kỳ cho một nhà tốt, nhận một lượng bạc.
Nếu gả cho người trong sạch thì cũng được đi, nhưng hắn lại gả Chung Tử Kỳ
cho một thằng ngốc trong thôn, thằng ngốc ấy tên là Triệu Chính An, năm
nay mười bảy, sắp cập quan*, lúc đầu hắn không có ngốc, rất thông minh
lanh lợi, nhưng một lần ra ngoài làm công lại không cẩn thận ngã đập đầu vào tảng đá, cứ thế mà trở thành đồ ngốc.
*Vì tuổi cập kê là tuổi con gái lấy chồng nên cập quan chắc đến tuổi con trai lấy vợ.
Sau khi kế mẫu Vương thị nhìn thấy người mỗi ngày đem tiền về nhà trở thành cái ấm sắc thuốc, hắn lập tức mặc kệ, dù sao thì toàn bộ gia sản cũng
là của tiểu tử nhà hắn, cho nên hắn nghĩ ra một biện pháp, tìm nương tử
cho Triệu Chính An rồi chia ra sống riêng, phụ thân Triệu Chính An cũng
không phản đối, hắn cũng không thích tiêu tiền trên người một thằng
ngốc.
Cứ như vậy, Chung Tử Kỳ dưới tình huống không hề hay biết
đã bị bán cho một thằng ngốc. Đợi đến khi hắn biết được thì đã chậm rồi, toàn bộ người trong thôn đều biết hết, chỉ còn hắn không thể tin được
mà chạy đi hỏi đại bá, gia gia và nãi nãi, phát hiện bọn họ đều biết từ
lâu, chỉ có một mình hắn chẳng hay biết gì, đại bá hắn còn khuyên nhủ
hắn, muốn hắn nghĩ thoáng một chút, gả qua đó sẽ được hạnh phúc.
Hắn đã nhìn thấu gương mặt xấu xa của người thân rồi, phụ mẫu hắn mới mất
bao lâu chứ? Họ liền đổi đối tượng tính toán thành hắn, hắn vì quá đau
lòng mà ngã xuống sườn núi, hơn nữa thân thể này còn không được mời đại
phu mà chỉ băng bó đơn giản, cuối cùng khi tỉnh dậy đã trở thành Chung
Tử Kỳ. Nhìn thấy những mảnh nhỏ trong trí nhớ, Chung Tử Kỳ thở dài, quả
nhiên không có khổ nhất chỉ có khổ hơn, má ơi, bây giờ không cần tìm đối tượng nữa rồi, người ta trực tiếp tìm cho hắn luôn rồi, ngẫm lại cũng
thấy nhà đó có tâm lắm chứ, một thằng ngốc!! Giống như mấy người đó cho
rằng chỉ cần làm hắn mất đi trinh tiết thì không cần lo lắng gì nữa
vậy...