Ngày Người Thương Một Người Thương Khác

Chương 19: Chương 19: Đôi khi chẳng cần lý do để từ bỏ




Trong một mối quan hệ, chúng ta thường quan tâm quá nhiều tới việc sẽ đi được cùng nhau bao lâu và bao xa. Chỉ cần còn nắm tay nhau, người trao cho mình những nhiệt thành thật tâm!

Bất cứ quyết định trong đời của mỗi người đều mang một ý nghĩa nhất định nào đó phải không?

Giống như việc em quyết định từ bỏ Minh để yêu Khôi.

Nếu đã là quyết định thì nghe có vẻ dễ dàng hơn sự dùng dằng qua lại, rốt cuộc cả hai vẫn chẳng thể dịch chuyển nổi bước nào.

Minh và em. Khôi cũng biết đấy. Giữa bọn em đã từng có kĩ niệm đẹp với nhau. Với Minh, em là cả thế giới. Câu nói ngân lên lúc Minh đặt nhẹ lên trán em một nụ hôn nồng ấm giữa khí trời trong xanh. Em an lành đến độ nhắm nghiền mắt lại và chẳng cần bận tâm đến những điều xung quanh.

Em chia tay Minh. À! Phải nói đúng hơn là em bỏ Minh, nghe có vẻ đành đoạn quá Khôi nhỉ. Nhưng sự thật là thế.

Hai năm, đi bên Minh, em an toàn đến độ chẳng cần nghỉ ngợi ngày mai mình phải làm gì, đi đến nơi đâu, vì lúc nào cũng đã có Minh nắm chặt tay em. Thế là em bỏ Minh vì những ý nghĩ vớ vẩn ấy để yêu Khôi.

Với Khôi, em có là một nửa thế giới?

Khôi lãng tử, phong trần, có vẻ gì đó bất cần. Khôi đến bên em như một cơn gió, phá nát những tháng ngày an yên bên Minh. Em yêu Khôi vô điều kiện. Em nói, Khôi biết e, yêu Khôi nhiều đến thế nào không?

Yêu hơn chữ yêu!

Bên Minh là những chiều cùng anh trên chiếc xe đắt tiền dạo quanh những con đường bình yên. Bên Khôi là chiếc xe máy sặc mùi bô cũ, rồi hai đứa vòng vo phố xá tấp nập.

Bên Minh là những bữa ăn thịnh soạn, tiếng nhạc du dương, anh phục vụ lịch sự cúi đầu chào. Bên Khôi là hủ tiếu lề đường, là trà chanh vỉa hè, là cà phê cốc, là làn khói thuốc ngập người, là tiếng người qua lại, hối hả.

Bên Minh là lời hứa đi đến cuối đất cùng trời. Bên Khôi vẫn duy nhất “Chuyện gì đến sẽ đến“.

Có lẽ, em ở quá lâu trong yên bình của Minh mà sinh hư.

Nếu không có em, Minh vẫn có hàng ngàn cô gái để chọn lựa. Nhưng. Nếu Khôi không có em thì chỉ Khôi và Khôi.

Nói thế, để biện minh cho sự nhỏ nhặt, ích kỷ trong em phải không Minh. Tình yêu chứ có phải chơi đồ hàng mà bỏ, vứt, nhường hay đại loại là thế. Minh nói. Em cứ yêu Khôi đến khi nào chán thì thôi. Minh đợi.

Em thấy mình chẳng xứng với tình yêu của Minh. Có nhiều quyết định mà suốt đời người ta chẳng thể nào giải thích được. Quay lưng và bước đi Minh nhé. Em không còn yêu Minh. Em không về với Minh đâu. Đừng đợi. Đừng chờ.

Nhọc lòng làm chi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.