Giống như một cuộc chia ly được định sẵn, ngày hôm nay người rời bỏ tôi chẳng có lý do nào cả.
Tôi biết người là gió thoảng mây bay chứ nào có phải nắng ấm trong đời mình.
Chúng ta đã từng hứa rằng, dù cho sau này không còn đi bên cạnh nhau nữa thì mình cũng phải sống thật tốt và hạnh phúc cho kẻ kia yên lòng. Ngỡ đó chỉ là một lời hứa để giữ chân nhau, để cả hai cùng cố gắng cho đoạn đường phía trước.
Nào ngờ, lời hứa không muốn ấy cũng có cơ hội xuất hiện.
Em và anh buông tay nhau trên đoạn đường không chông gai, không sóng gió, không cãi vã, không có bất cứ một mâu thuẫn nào cả. Chỉ đơn giản duyên số đã hết, chúng ta phải buông để nhường cái quyền tiếp nối mối duyên này cho một người nào đó sắp đến.
Anh yêu một cô gái xinh xắn hơn em, dịu dàng hơn em. Em yêu một chàng trai phong trần hơn anh, có vẻ bất cần hơn anh. Em không biết anh có yêu người mới nhiều hơn em? Nhưng, tận sâu trong trái tim em vẫn chưa thể trả lời được câu hỏi ấy. Lâu lâu, đi trên đường phố đông vẫn nhớ anh tha thiết. Nhớ cái cách anh nắm bàn tay em, ôm em vào lòng, che chở cho em những ngày giông tố.
Nhiều người tiếc cho chuyện của mình. Em mỉm cười và khẽ nói “Duyên hết“.
Thế thôi!
Thôi thì chúng ta hãy cùng nhau cố gắng sống thật hạnh phúc, dẫu hạnh phúc ấy không phải cùng nhau nữa!
_