Chưởng quỹ đang tươi cười lập tức nghiêm mặt nói, “Không, chưởng quỹ ở đây là người khác, ta chính là đang chờ người đó.”
Nhìn thanh y thư sinh: “Ngươi có bằng lòng làm tân chưởng quỹ của Kỳ Đình tửu quán này không?”
Thanh y thư sinh không đáp lại, chỉ lẳng lặng nhìn hắn một hồi.
Chưởng quỹ vươn tay: “Ngươi đồng ý chứ?”
Thanh y thư sinh nở nụ cười, nụ cười nhẹ nhàng thản nhiên, đẹp đến mức nhật nguyệt cũng phải thất sắc, cuối cùng, y vươn tay, chậm rãi nói, “Ta đồng ý!”
Từ đó về sau, tửu quán lại có thêm một vị chưởng quỹ luôn mặc thanh y.
Trong quán có thêm một loại rượu tên là Pháo Đả Đăng, có thêm một món ăn tên là Đỗ Quyên Túy Ngư, nhưng hai món này chưa bao giờ bán ra.
Mỗi khi có người hỏi lý do, chưởng quỹ lại cười ha hả nhưng không trả lời, lúm đồng tiền trên mặt hằn sâu trông rất đẹp.
Thời gian trôi qua, giang hồ vẫn là giang hồ, có điều, nhiều sự việc đã bị cuốn trôi theo dòng chảy thời gian, rơi vào quên lãng. Cơn gió lơ đãng thả mình giữa đất trời, ngẫu nhiên chứng kiến một bạch y thiếu niên hào hứng chạy ào vào tửu quán, phía sau y là một hắc y nam nhân chững chạc, nghiêm nghị. Nghe nói, họ vốn là người của Lục Phiến Môn. Lại nghe nói, thỉnh thoảng còn có một vị công tử tuấn tú cầm thanh ngân thương đưa một nữ tử rất xinh đẹp tới đây.
Mỗi lần như vậy, tửu quán sẽ đóng cửa, ai cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ biết, sau đó sẽ có mùi rượu thơm mát và mùi hoa nhàn nhạt hòa mình theo gió bay xa.
~ HOÀN ~