Ngày Tháng Sống Cùng Sủng Phi

Chương 42: Chương 42: Làm sao để tương ái mà không tương sát




Lạc Nhạn nhìn thấy cảnh này, ngoài việc trợn to hai mắt cũng không biết nên nói cái gì, trong lòng thầm mắng: “Hoàng thượng thật hồ đồ!” Từ Sơ Đồng là người bất thiện, là tay sai của Đại hoàng tử phái đến, hơn nữa còn muốn ám sát ngài. Lúc này, ngài còn ngủ thân mật với nàng ấy. Chuyện này mà truyền ra ngoài... A nha, không thể tưởng tượng nổi. Lạc Nhạn quay đầu lại nhìn tiểu cung nữ ở bên cạnh, sắc mạnh nghiêm nghị, hỏi: “Ngươi đã nhìn thấy gì?”

Tiểu cung nữ từ nhỏ sống trong cung, biết chuyện này không thể để cho người ngoài biết, lại thấy dáng vẻ hung hăng của Lạc Nhạn, trong lòng run rẩy, biết vậy có cho bạc nàng cũng không tiến vào, nàng cúi đầu, lắp bắp nói: “Nô tỳ, nô tỳ không thấy gì hết.”

“Tốt nhất là như vậy, ngươi nhớ, nếu để ta có kể thứ ba biết được chuyện này, ta khẳng định là ngươi nói, đến lúc đó, đừng trách ta không nói lý lẽ.”

Ý tứ trong lời nói của Lạc Nhạn rất rõ ràng, tiểu cung nữ muốn giữ mạng sống của mình, vội vàng nói nói: “Dạ dạ dạ, Lạc Nhạn tỷ tỷ yên tâm, nô tỳ không nhìn thấy gì hết, cái gì cũng không biết.” Nàng nói xong, vén áo thi lễ, vội vàng chạy ra ngoài.

Trước khi ra, còn không quên đóng cửa lại.

Nhậm công công chờ ở bên ngoài sốt ruột đi qua đi lại, thấy người đi ra, hỏi: “Sao? Hoàng thượng dậy chưa?”

Vẻ mặt tiểu cung nữ hốt hoảng, mất vài giây lấy lại bình tĩnh, mới nói: “Hồi công công, nô tỳ đã thông tri cho Lạc Nhạn tỷ tỷ, Hoàng thượng sẽ nhanh chóng thức dậy.”

“Vậy thì tốt, đi đi.” Nhậm công công là người nào, thấy tiểu cung nữ vui vẻ nhận lệnh đi vào, lúc đi ra, cả người hốt hoảng như cây nhỏ bị gió thổi cuốn đi, ánh mắt ông thâm thúy nhìn vào chánh điện, bên trong đã xảy ra chuyện gì sao?

Trong phòng, Lạc Nhạn đi qua đi lại. Nàng không biết làm sao kêu Hoàng thượng dậy. Nếu kêu dậy, mọi người sẽ thức dậy, mắt tròn mắt dẹt, khiến cả hai khó xử, còn nếu không kêu, Nhậm công công còn đang chờ ở bên ngoài.

Đi qua đi lại chừng mười vòng, lòng như lửa đốt, nhưng mà vô kế khả thi.

Nhưng mà, từ khi tiểu cung nữ vào cửa, Tiết Ý Nồng đã thức, chẳng qua là lười động, sợ mình động, sẽ đánh thức Từ Sơ Đồng mới vào giấc ngủ chưa lâu, nàng liền giả vờ nằm bất động như một hòn đá.

Mãi đến lúc sau, Lạc Nhạn muốn gọi nàng, lại không dám gọi, nàng muốn trêu chọc Lạc Nhạn, nên cứ nhắm mắt, một lúc sau mới mở mắt ra hỏi: “Lạc Nhạn, canh giờ nào rồi?”

Lạc Nhạn định thần, xoay người bình tĩnh nhìn nàng, “Bẩm Hoàng thượng, ngài đã thức dậy, gà gáy ba lần, Nhậm công công đang đợi ở bên ngoài!”

“À, đã giờ này rồi a.”

Nàng đứng lên, động tác nhẹ nhàng đẩy Từ Sơ Đồng sang một bên, lấy cánh tay đang luồn trong người ra. Từ Sơ Đồng ngủ cũng không ngoan ngoãn gì hết, tay nàng ấy luồng vào trung y, đặt lên bụng mình.

Tiết Ý Nồng đoán rằng Từ Sơ Đồng rất thích bụng mình nha. Lúc này, nàng không kịp suy nghĩ những hình ảnh khó xử này, để cho Lạc Nhạn hầu hạ mặc y phục, rửa mặt xong, ăn điểm tâm, rồi đi tảo triều ngay.

Trước khi đi, dặn dò mọi người không được quấy rầy Từ Sơ Đồng nghỉ ngơi.

Từ Sơ Đồng ngủ một giấc đến mặt trời lên cao ba sào mới chịu dậy. Tối hôm qua mệt mỏi cả đêm, mùa đông chăn ấm nệm êm, chỉ muốn lười biếng, ngủ một giấc thoải mái.

Tồn Tích đi vào nhìn mấy lần, thấy nàng ngủ say sưa, không đành lòng quấy rầy.

Trong phòng, thỉnh thoảng có cung nữ, thái giám đi vào dọn dẹp. Mọi người cố gắng rón rén, giả vờ không thèm để ý, nhưng là ánh mắt lúc nào cũng liếc nhìn người nằm trên giường.

Từ Sơ Đồng ngủ ở trên giường của hoàng thượng, ngủ đến bây giờ còn chưa chịu dậy, trong lòng những người này khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung, tuy không nói chuyện, nhưng ánh mắt liếc qua liếc trao đổi rất sôi nổi.

Đợi làm xong chuyện, đi ra bên ngoài, mọi người liền lặng lẽ nghị luận sôi nổi.

Từ Sơ Đồng ngủ đến mặt trời lên cao ba sào mới dậy, mở mắt ra, lấy tay gạt tấm rèm che, vừa nhìn ra bên ngoài đã thấy Tồn Tích ngồi ở bên cạnh.

“Phu nhân, ngài tỉnh.” Nàng vội vàng tiến lên hầu hạ nhưng vẫn trách cứ, “Phu nhân, ngài không cẩn thận gì hết.”

Từ Sơ Đồng đứng dậy, mới nói: “Ý gì?”

“Ngài có biết, ngài ngủ giấc này, chỉ sợ trong hoàng cung không ai không biết ngài tối hôm qua cùng hoàng thượng xảy ra chuyện gì. Dĩ nhiên, nô tỳ không ám chỉ chuyện ngài chiếu cố hoàng thượng.” Tồn Tích đính chính, ý là không phải đám ám chỉ chuyện gì gì đó.

“Hoàng thượng kêu ta ngủ, ta có thể kháng chỉ không theo sao? Huống chi, trong lòng nàng ít nhiều không tin ta, nếu không chuyện cũng sẽ không ra nông nỗi này. Chuyện đã như vậy, không thể làm gì khác hơn là thuận theo tự nhiên đi.”

Mặc dù nàng cố ý nói với Lạc Nhạn, hy vọng Lạc Nhạn thay mình truyền lời, nhưng nàng sao không nhìn ra, tối hôm qua Tiết Ý Nồng cũng không ngủ, lời nàng nói với Lạc Nhạn, rốt cuộc nàng ấy nghe được bao nhiêu, nghĩ như thế nào, Từ Sơ Đồng không biết, nàng bây giờ chỉ có thể lặng lẽ quan sát câu trả lời.

Để gạt bỏ hoài nghi của một người, cũng không phải là chuyện dễ dàng, cần thời gian.

Từ Sơ Đồng mặc y phục xong, rửa mặt, dùng điểm tâm, hôm nay là Tồn Tích xuống bếp, tay nghề nàng ấy là do chính nàng chân truyền, cháo ăn hết sức ngon miệng, hương vị ngọt ngào, nàng ăn hai chén mới thôi, từ tối hôm qua bận rộn đến tờ mờ sáng, nên cũng khá đói.

Ăn xong hết rồi, Tồn Tích mang theo hạt dưa, rót trà để cho nàng súc miệng, mới hỏi: “Bây giờ ngài có thể kể chuyện xảy ra đêm qua cho nô tỳ biết không, nô tỳ lo lắng nửa ngày.”

“Ta chỉ dùng một ít thủ thuật để Hoàng thượng tin ta.”

Tồn Tích ngạc nhiên nói: “Hoàng thượng không tin ngài sao? Hắn đối với ngài tốt như vậy”

Từ Sơ Đồng cười cười, “Tồn Tích, tri nhân tri diện bất tri tâm, Hoàng thượng đối với ta không tệ, nhưng không có nghĩa là nàng tín nhiệm ta, có một ít chuyện vốn là rất đơn giản, nhưng rào cản ngôn ngữ sẽ gây ra phiền phức, dần dần xa lánh, sinh lòng oán giận. Nàng biết chuyện ta gặp Cung Kính Vương.”

“Ai nha!” Tồn Tích lo lắng, “Sao lại như vậy.”

“Đúng nha, nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm. Hoàng thượng để rất nhiều ám vệ ở bên cạnh ta. Một là bảo vệ, hai là giám sát. Bất cứ chuyện gì xảy ra ở chỗ ta, sao có thể thoát ra khỏi tai mắt của nàng ấy cho được. Chẳng qua là lần này làm tổn thương nàng ấy, thôi, không nói nữa, vốn dĩ do ta có lỗi với nàng ấy trước.”

Tồn Tích hỏi: “Vậy sao này ngài tính thế nào? Hoàng thượng không tin ngài, ngài còn có thể ở lại bên cây cao bóng cả này không?”

“Không sao. Ta tự có cách.”

Lúc này, Tiết Ý Nồng bãi triều, dọc đường đi, nhìn Lạc Nhạn cúi đầu yên lặng, hỏi: “Lạc Nhạn, sao vậy, hôm nay ngươi không cao hứng lắm, người nào đắc tội với ngươi sao?”

Lạc Nhạn ngẩng đầu lên, dường như không hiểu được Tiết Ý Nồng. Nàng suy nghĩ một lúc, thấy xung quanh nhiều người, không thích hợp nói chuyện, liền nói: “Không có.”

Tiết Ý Nồng mỉm cười, nụ cười của nàng như nắng ấm soi rọi vào mùa đông lạnh giá, vô cùng dịu dàng, một chút cũng không có dáng vẻ đế vương.

Nàng sao mà không đoán được giờ phút Lạc Nhạn đang đấu tranh tư tưởng vì chuyện của nàng.

Là do dự, do không biết làm sao nói với mình về cuộc nói chuyện với Từ Sơ Đồng đêm qua? Hay là không dám hỏi sao mình lại thân mật với Từ Sơ Đồng như vậy, rõ ràng nữ nhân kia đối với mình có âm mưu không dò ra được.

Kiệu liễn một đường đi đến Cẩm Tú Cung.

Tiết Ý Nồng phát hiện hôm nay, ánh mắt mọi người nhìn nàng có chút bất đồng, nàng hiểu nhưng không thèm để ý. Sau khi vào cửa, liền gọi; “Sơ Đồng, ngươi dậy rồi sao?”

Nàng không né tránh việc thân mật với Từ Sơ Đồng, bởi vì đây là kế hoạch của nàng! Từ Sơ Đồng đang ăn nên gọi nàng qua, “Ý Nồng đến đây, có bánh ngọt ngươi thích ăn.”

Tiết Ý Nồng đi đến, lấy một cái ăn. Hỏi: “Ngủ ngon không?”

“Ngủ rất say, mới dậy không bao lâu, để cho mọi người thấy, chắc sẽ cười nhạo ta.”

“Tối hôm qua mệt mỏi như vậy, nên nghỉ ngơi nhiều. Nếu không phải ngươi, trẫm không thể nhanh khỏe như vậy, ngươi xem, sáng giờ sanh long hoạt hổ.” Nàng đem bao nhiêu công lao chiếu cố dành Từ Sơ Đồng hết. Lạc Nhạn ở bên cạnh bĩu môi, nàng hôm qua cũng bận rộn suốt đêm, sao không thấy Hoàng thượng nhắc tới, đây rõ ràng chính là: trọng sắc khinh bạn. Không đúng, cái từ này không đúng. Tóm lại, không thèm để mắt đến nàng ấy.

Từ Sơ Đồng ở bên cạnh liếc mắt nhìn vẻ mặt của Lạc Nhạn, vội nói: “Hoàng thượng quá khen, long thể của ngài là quan trọng nhất, chăm sóc ngài cũng không phải chỉ có một mình ta, ta chỉ bỏ một chút công sức, còn lại đều nhờ Lạc Nhạn cô nương hầu hạ chu đáo.”

Tiết Ý Nồng nhìn Lạc Nhạn một cái, “Lạc Nhạn cũng có công lao, trẫm sẽ không quên.” Lạc Nhạn nhẹ nhàng hừ một tiếng, coi như là hài lòng. Nàng nói với Lạc Nhạn: “Lạc Nhạn, trẫm có mấy lời muốn nói với Sơ Đồng, ngươi đi canh cửa giúp trẫm, được không?”

“Dạ.”

Lạc Nhạn hiển nhiên cực kỳ không muốn đi ra ngoài. Từ Sơ Đồng là một mối đe dọa, nếu nàng đi ra ngoài, nếu như nàng ấy muốn ám sát hoàng thượng, vạn nhất... Tiết Ý Nồng đang thúc giục, nàng nói: “Được rồi, hoàng thượng có chuyện liền gọi nô tỳ, nô tỳ ở ngay trước cửa.” Nàng cố ý nhấn mạnh, nhắc nhở Từ Sơ Đồng đừng có giở trò.

Từ Sơ Đồng mỉm cười thấu hiểu.

Sau khi ra ngoài, đóng cửa lại, Lạc Nhạn dựa vào cánh cửa, ngơ ngác nhìn xa xăm, không hiểu mấy người này đang tính toán điều gì.

Sau khi Lạc Nhạn đi ra ngoài, bầu không khí bên trong đột nhiên căng thẳng.

Từ Sơ Đồng nhìn Tiết Ý Nồng nở nụ cười điềm tĩnh, đợi nàng ấy thốt ra những lời muốn nói, giữa hai người bọn họ, cần có một cuộc nói chuyện chân thành mới có thể giải tỏa hiềm nghi.

Tiết Ý Nồng thành thật nói: “Lạc Nhạn đã chuyển lời ngươi nói cho trẫm hay.”

“Hoàng thượng thấy sao?”

“Nếu ngươi cái gì cũng biết, trẫm cũng không có gì để nói. Từ Sơ Đồng ra điều kiện đi, ngươi muốn như thế nào mới không tiết lộ chuyện của trẫm.” Tiết Ý Nồng rất là sảng khoái, bởi vì nàng không lựa chọn trực tiếp giết chết Từ Sơ Đồng, nàng không phải là kẻ thích giết người. Mặc dù đó là phương pháp trực tiếp nhất, dứt khoát nhất.

Nàng có nàng thương tiếc, còn có tính cách của nàng. Nếu như có thể giữ cho nhau bình an vô sự, vì sao không làm.

“Hoàng thượng, ngài hạ nước cờ này sai rồi. Ngài nên lập tức giết ta, vậy thì bí mật của ngài vĩnh viễn không ai biết.”

Tiết Ý Nồng không hề lạc quan như vậy, “Ngươi chết, người khác cũng sẽ biết. Thật ra thì, cho đến bây giờ trẫm chưa từng nghĩ phải giấu giếm cái gì, cũng không phải không nỡ từ bỏ vị trí này, nhưng trẫm có lý do nhất định phải ở lại. Thái hậu là cô mẫu của trẫm, bà ấy không thích Đại hoàng tử, trẫm nghĩ, bà ấy có nổi khổ của bà ấy. Một khi trẫm bị mất địa vị, trẫm sợ Đại hoàng tử sẽ đối xử bất lợi với bà ấy. Hơn nữa ngươi cũng biết, Đại hoàng tử lên ngôi, sẽ không để cho trẫm sống trên cõi đời này. Trẫm tham luyến thế giới này. Sơ Đồng, tương tự, ngươi cũng không có cơ hội sống sót, ngươi hiểu hắn, biết chuyện của hắn, chỉ sợ ngươi biết còn nhiều hơn so với trẫm biết. Đều nói biết nhiều bí mật, sống không thọ. Trẫm có rất nhiều lý do để sống tiếp, trong đó, cũng bao gồm bảo vệ ngươi.”

**** 14/01/2022 ****

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.