Tiết Ý Nồng nhìn thấy phác thảo của con thỏ đáng yêu, thì cười híp mắt, nàng ngồi một lúc, rồi lại nằm một chút, mà Lạc Nhạn vẫn ngồi như vậy, thỉnh thoảng sẽ đứng dậy giãn gân giãn cốt, rồi giúp nàng dịch dịch mền.
Mỗi lần Tiết Ý Nồng thức dậy đều thấy Lạc Nhạn ngồi bên cạnh, khiến lòng cô tràn đầy ấm áp.
Sau đó vài ngày, Tiết Ý Nồng không được nghỉ ngơi yên bình. Nghe thế tử Túc Tấn Vương bị thương, quan viên lớn nhỏ tất bật qua thăm hỏi, tặng lễ vật, xem nàng như xiếc khỉ, khiến nàng hận chỉ muốn đuổi cổ mọi người ra ngoài.
Hoàng đế và thái hậu cũng phái người đến thăm hỏi, tặng lễ vật, nào lại tổ yến, nhân sâm, thật là không chỉ bổ bề dọc còn bổ bề ngang. Cả thiên hạ này cũng chỉ có mình nàng mới có được ưu ái như vậy, theo nàng biết Túc Tấn Vương là bào đệ của tiên hoàng, là thân thúc của đương kim hoàng thượng, vương phi lại là thân muội của thái hậu, mối quan hệ đã thân nay càng thêm thân, chẳng trách Hoàng đế và Thái hậu vô cùng quan tâm nàng.
Trải qua mấy ngày náo loạn, cuộc sống bình yên đã trở lại.
Tiết Ý Nồng nghỉ ngơi vài tháng, chân cũng dần hồi phục, thêm nữa được nô tỳ thiếp thân tận tình chăm sóc, nàng cũng bình phục như ban đầu.
Chẳng qua là nằm trên giường mấy tháng, thỉnh thoảng cùng lắm là được đỡ đi đến trước cửa, đi qua đi lại một chút, ngay cả vương phủ còn chưa đi hết chứ đừng nói là bên ngoài.
Một hôm, Tiết Ý Nồng lần đầu tiên khen ngợi sản phẩm thêu của Lạc Nhạn. Lạc Nhạn bỏ không ít công sức, lần trước thêu cho nàng một cái khăn tay, sau đó là một đôi hàiy, nàng ấy thêu rất đẹp, Tiết Ý Nồng vui mừng không chịu cởi ra, làm cho Lạc Nhạn cảm động vô cùng. Nàng ấy nào biết, chẳng qua là Tiết Ý Nồng hiếm khi sử dụng sản phẩm thủ công, bình thường Tiết Ý Nồng toàn sử dụng giày dép sản xuất đại trà, dĩ nhiên là không thể tinh tế, sáng tạo và đẹp so với sản phẩm thủ công.
Nàng đi quanh Lạc Nhạn, hỏi “Lạc Nhạn, hôm nay ngươi có bận không?”
“Có chuyện gì vậy thế tử?”
“Không có, ở trong phủ lâu quá, ta muốn đi ra ngoài dạo một chút, ngươi cũng biết, ta ra ngoài nhất định phải mang theo người.” Nàng đã biết nàng ấy vừa là nô tỳ thêu thùa giỏi giang mà còn là cận vệ của nàng. Nàng cũng không biết võ công của nàng ấy như thế nào, nếu có thời gian nàng cũng muốn thử thân thủ của nàng ấy một chút.
Lạc Nhạn thật sự không muốn ra ngoài, bởi vì nàng ấy sợ nếu thế tử xảy ra chuyện gì là do nàng bảo hộ không chu toàn, chẳng khác nào là tử tội. Nhưng nàng biết, Tiết Ý Nồng kiên quyết không từ bỏ, nàng đã từ chối mấy lần nhưng Tiết Ý Nồng vẫn vây quanh, không ngừng quấy rầy nàng làm việc. Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp. Lạc Nhạn thở dài, thế tử nhà nàng từ khi nào như cây kẹo xoắn vậy.
“Được rồi, được rồi, nô tỳ đáp ứng ngài là được.” Cuối cùng Lạc Nhạn cũng thỏa hiệp, Tiết Ý Nồng vui vẻ lấy ngón tay kẹp giữa hai môi huýt sáo. Lạc Nhạn nhìn nàng như người ngoài hành tinh, Tiết Ý Nồng có chút xấu hổ.
“Sao vậy?” Nàng không chịu nổi ánh mắt nghi hoặc của Lạc Nhạn.
“Không có gì, nô tỳ chỉ cảm thấy sau khi bị tai nạn, thế tử thay đổi rất nhiều.” Bị phát hiện rồi hả? Tiết Ý Nồng âm thầm bình tĩnh lại, nhưng nghe nàng ấy nói tiếp, “Nô tỳ thấy ngài lạc quan hơn trước“.
“Trước đây, trước đây ta không tốt sao?”
Lạc Nhạn sao dám nói thế tử không tốt, “Không phải, trước đây vẻ mặt ngài tâm sự nặng nề, nô tỳ nghĩ thầm, hẳn là do mỗi ngày luyện võ rất vất vả, Vương gia cũng thiệt là, tuy trong lòng rất mong đợi ngài trở thành nhân trung long phượng nhưng cũng nên bớt nghiêm khắc với ngài một chút, cũng may, ngài không phụ lòng trông đợi của mọi người, luôn có thể làm được một số việc mà người khác không làm được... “ Nàng ấy có ý ám chỉ gì đó, nhưng Tiết Ý Nồng nhất thời không hiểu, chỉ cảm thấy nguyên thân thật đáng thương, chẳng những phải nữ phẫn nam trang, còn bị đối xử như nam hài, làm chuyện của nam tử, rất vất vả, rất mệt mỏi, mà không thể kể cho ai nghe.
“Ta muốn vui vẻ một chút, ngươi chỉ cần biết như vậy, được rồi, chúng ta đã trì hoãn trong phủ quá lâu, ngươi không cảm thấy, bây giờ chúng ta nên đi ra ngoài dạo một chút sao?” Tiết Ý Nồng hỏi, Lạc Nhạn mỉm cười, đáp ứng nàng và đi tìm quản gia lấy bạc.
Trên người thế tử là không nên mang bạc. Nhưng Tiết Ý nồng không cảm thấy như vậy. “Nếu sau này ngươi không ở bên ta, ta phải làm sao? Ta muốn mua đồ, cũng không có tiền.”
Lạc Nhạn trợn mắt nhìn nàng, “Nô tỳ sao dám không ở bên cạnh ngài, ngài đây là muốn thay người khác?” Ánh mắt của Lạc Nhạn không phải dạng oan ức mà là đầy uy hiếp, chỉ còn thiếu giơ nắm tay lên, khiến cho Tiết Ý Nồng hoảng hồn.
Tiết Ý Nồng lúng túng, cười, “Ta không dám, ta chỉ muốn nói là đôi khi ngươi cũng không có thuận tiện..”
Giọng nói của Lạc Nhạn vô cùng chắc chắn “Nô tỳ không có khi nào bất tiện hết!” Nàng ấy nói như vậy, Tiết Ý Nồng cũng không nói được gì, tâm tư của nữ nhân luôn khó đoán, cho dù nàng cũng là nữ nhân.
Hai người lấy bạc xong thì ra khỏi phủ, chuyện này tự nhiên từ miệng quản gia truyền đến Vương phi nơi đó. Sau khi nhận tin, Hạ phi kêu người ra ngoài, lại cẩn thận dặn dò một phen, nhớ dẫn theo vài gã tùy tùng.
Những tên tùy tùng này mặt mũi thanh tú, dễ khiến cho tâm tình người đối diện vui vẻ. Vóc người cũng cân đối, vẻ mặt cương nghị, nhìn sơ qua cũng biết là nhà có tiền.
Vương phi phái những người này ra ngoài để bảo vệ Tiết Ý Nồng, Tiết Ý Nồng nghĩ: “Cẩn thận quá, ngoài đường có thể xảy ra chuyện gì đâu.” E rằng Vương phi suy nghĩ quá nhiều.
Mang đám người ra ngoài phủ, Tiết Ý Nồng không có yêu cầu gì khác, chỉ mong đám huynh đệ hắc y giữ khoảng cách nhất định với nàng và cho nàng một khoảng không gian nhất định.
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng được bảo vệ như thế này nên có chút xúc động.
Đi trên đường, Tiết Ý Nồng nhanh chóng bị cảnh vật trên đường thu hút, những ngôi nhà cổ kính, những người mặc trang phục cổ xưa rao bán hàng, dưới chân thiên tử quả nhiên là phồn hoa tựa cẩm.
Tiết Ý Nồng nhìn cái này một chút, sờ cái kia một chút, một hồi cảm thấy mệt mỏi, nàng không thường dạo phố, đi một lúc liền muốn tìm chỗ nghỉ ngơi. Đang ngồi nghỉ ở một quá trà nhỏ, thấy nhiều người tụ tập ở một quán trà lớn, người này đẩy người kia, giống như sợ mình chậm trễ sẽ bị bỏ lại phía sau.
Tiết Ý Nồng không khỏi tò mò, ánh mắt liên tục nhìn sang quán trà đối diện.
Chủ quán trà nhỏ nhìn dáng vẻ và sắc mặt của nàng, liền biết nàng đang hiếu kỳ, hắn tự nhiên lại nói vài câu. “Vương tiên sinh ở quán trà đối diện đang kể chuyện xưa.”
Tiết Ý Nồng cảm thấy mới lạ, tự nhiên muốn hắn nói một chút, kể chuyện xưa có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy, ông ta kể hay lắm sao? Lúc nãy, nàng thấy rất nhiều xe ngựa và kiệu dừng lại, nam nam nữ nữ dường như cũng không kiêng dè gì hết.
Nam nhân thì không nói, nữ nhân thì dùng mạng che mặt, lại có nha hoàn đi theo đỡ, tùy tùng đi theo bảo vệ để đi nghe kể chuyện xưa. Còn có các vị quan viên mặc thường phục, cũng đến nơi này ngồi một chút, uống một chút trà, nghe một chút tiểu khúc và nghe kể một chút chuyện.
Tiết Ý Nồng bị ông chủ quán trà khơi dậy hứng khởi, tự nhiên muốn đi xem một chút, để cho Lạc Nhạn thanh toán tiền, một mình đi đến quán trà đối diện.
Vừa vào cửa, chỉ thấy bên trong chỗ ngồi phần lớn đã được lắp đầy, tối om om một đám người, ở phía trước, có một trường án màu đỏ thẫm, trên án có nghiên mực, bên cạnh là bút và một xấp giấy, có một trung niên nam tử đang ngồi đó, vuốt vuốt chòm râu, đánh giá từng người từng người vào quán, bên cạnh ông ta là một thư đồng trẻ tuổi.
Tiết Ý Nồng chọn một chỗ ngồi xuống, cũng không phải ở phía trước, cũng không phải ở phía sau, hơn nữa, vì nàng dẫn theo rất nhiều người nên muốn khiêm tốn cũng khiêm tốn không nổi, huống chi, cũng có rất nhiều người như nàng bao trọn một cái bàn.
Lạc Nhạn lấy ra một thỏi bạc đưa cho tiểu nhị xem như bao trọn cái bàn này, tiểu nhị đã sớm nhận bạc, mang trà nước điểm tâm hạt dưa lên.
Tiết Ý Nồng nhìn một cái, đưa tay muốn ăn một khối, chỉ thấy Lạc Nhạn nhanh chóng lấy ra một cây ngân châm, hướng về phía bánh ngọt, cắm, cắm, cắm! Tiết Ý Nồng ngạc nhiên, ngay sau đó liền hiểu, là Lạc Nhạn sợ nàng bị đối phương hạ thủ, nhưng mà không phải nàng nhìn rất giống người bình thường sao?
Tuy nhiên, trong lòng Lạc Nhạn sự an toàn của thế tử mới là điều quan trọng nhất. Dù cho bên ngoài cũng chưa chắc có người dám làm khó dễ Tiết Ý Nồng, nhưng cẩn thận vẫn hơn, nếu như bị người ám toán, vậy thật sự là rất không ổn nha.
Tiết Ý Nồng thấy Lạc Nhạn đã kiểm tra xong, lúc này mới lấy một khối bánh ngọt ăn, sau đó đảo mắt nhìn xung quanh, thấy mọi người cũng là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, liếc liếc mắt, mắt đưa mày lại, quăn ám hiệu cho nhau, rồi viết lên tờ giấy, nhìn rất văn nhã và rất tình cảm.
Thảo nào mà nó lại thu hút nhiều nam thanh nữ tú đến đây.
Tuy nhiên, chuyện mà vị Vương tiên sinh kia kể cũng không phải dạng vừa. Tiết Ý Nồng liếc nhìn người kể chuyện xưa trước mặt, ông mang dáng vẻ bình tĩnh và thoải mái, nói vài câu với thư đồng bên cạnh, rồi cầm kinh đường mộc gõ xuống, thanh thanh giọng nói của mình và nói rằng buổi kể chuyện đã chính thức bắt đầu.
Vị Vương tiên sinh này đam mê kể những chuyện thâm cung bí sử, hơn nữa còn phải là người đầu tiên kể những chuyện đó, phải là chuyện mới nhất, nóng nhất, chuyện được kể từ miệng ông luôn mang đến sự cuốn hút.
Chuyện kể hôm nay, dĩ nhiên là nói về “gian phi“.
Không biết làm sao hắn biết được những chuyện này, có vẻ như hắn đã từng nghe qua những chuyện xảy ra trong cung, hoặc cũng có thể là do trong cung truyền ra.
Vương tiên sinh lanh lảnh cao giọng nói: “Hôm nay, chúng ta nghe kể về “Gian phi”, Nàng vào cung cũng đã ba năm, làm Hoàng thượng mê mệt đến mức chỉ độc sủng một mình nàng. Nhưng gian phi quá gian xảo, sợ người khác nói nàng không hiền huệ, hàng năm đều giúp Hoàng thượng tuyển rất nhiều mỹ nữ vào cung, nhưng là lại muốn cùng những nàng ấy.. cùng nhau hầu hạ Hoàng thượng, trời ạ! Thật khó coi... “
Tiết Ý Nồng không thể ngờ là trong hậu cung lại có một nữ nhân như vậy, nữ nhân này quả thật dâm loạn cung đình, thật sự không biết xấu hổ, khó trách Vương tiên sinh lúc kể có chút ê răng. Nhưng mà nàng ấy có thể được Hoàng thượng độc sủng ba năm chắc chắn phải có nguyên nhân!
Sau đó Vương tiên sinh nói rằng triều đình sắp tuyển phi, tuyển hậu. Mọi người rất chăm chú lắng nghe, nhất là những vị nữ tử xinh đẹp, có xuất thân tốt, biết đâu một trong số họ sẽ là hoàng hậu tương lai..
“Hôm nay lúc thượng triều, các đại thần đề xuất tuyển hậu, Hoàng thượng tại vị đã lâu, hậu vị vẫn bỏ trống, không con nối dõi.”
Tiết Ý Nồng ngạc nhiên, hỏi: “Tiên sinh, vị gian phi kia độc chiếm ân sủng cũng đã ba năm, lẽ nào không có?”
Vương tiên sinh nhìn Tiết Ý Nồng vài lần và nói: “Chính xác. Đối với vấn đề con nối dõi của hoàng gia, các đại thần rất sốt ruột, Thái hậu cũng vậy.”
Tiết Ý Nồng nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Ở thời đại này, địa vị của nữ nhân cho dù cao quý đến đâu, nhưng không có con cái, thì cuối cùng cái sự phú quý ấy cũng không thể tồn tại lâu, huống hồ đó lại là hoàng cung. Lại nghĩ, những ngày tháng của vị sủng phi kia cũng chỉ là phồn hoa mặt ngoài, ai mà biết được, sau này sẽ có người thay nàng ấy cùng hoàng đế khai chi tán nghiệp, khi đó địa vị của nàng ấy không phải tràn ngập nguy cơ hay sao?
“Những phi tần khác cũng không có sinh con sao?”
Vương tiên sinh vẫn bình tĩnh nói: “Không có.”
Mọi người ngồi xung quanh xì xào bàn tán, nếu là sủng phi không có khả năng sinh còn có thể hiểu, nhưng nhiều mỹ nữ như vậy, mà không có ai trong số họ mang thai... Mọi người liếc mắt nhìn nhau như ám chỉ... phải chăng hoàng đế... có vấn đề.