Tiết Ý Nồng ở lại với bà ấy một lúc, chốc lát sau thì mẫu thân của nàng cũng đến, Vương phi nói rất nhiều lời an ủi, “Thái hậu đừng lo lắng, trong triều có vương gia, bảo đảm mọi việc ổn thỏa. “
Thái hậu gật đầu, “Cũng may có Túc Tấn Vương.”
Trong Cẩm Tú Cung, đám người Túc Tấn Vương, Hạ phi đã rời đi. Sau khi trở lại, Từ Sơ Đồng vẫn ứng đối với mọi người, hết lòng hầu hạ Tiết Khinh Y, cũng không đem chuyện bị Thái hậu uy hiếp ra nói.
Mấy ngày sau, sức khỏe của Tiết Khinh Y càng ngày càng kém, mà Tồn Tích đau lòng vì nàng ấy không đáng bị chôn chung, canh lúc Từ Sơ Đồng đi nghỉ ngơi, nàng ấy quỳ trước giường của Tiết Khinh Y.
Tiết Khinh Y nói: “Ngươi làm gì vậy?”
Tồn Tích dập đầu một cái, rồi nói: “Thỉnh Hoàng thượng thương tiếc nương nương.”
“Chuyện gì đã xảy ra?” Hắn nhíu mày.
Tồn Tích kể chuyện Từ Sơ Đồng đi gặp Thái hậu và bị Thái hậu uy hiếp ra nói. “Hoàng thượng, nương nương của nô tỳ tuy không có công lao, cũng có khổ lao, không phải sợ chết, nhưng mà nếu phải đi đến nơi đó, Hoàng thượng ngài nỡ lòng sao.
Tiết Khinh Y không ngờ lúc hắn không tỉnh táo, lại xảy ra chuyện như vậy. Hơn nữa, Từ Sơ Đồng dù biết trước kết quả, cũng chăm sóc hắn như trước, trong lòng hắn vô cùng cảm kích: “Tồn Tích ngươi đứng lên rồi nói.”
Tồn Tích dĩ nhiên không thể ép buộc Hoàng thượng làm bất cứ điều gì.
Tiết Khinh Y nói: “Chuyện này ngươi làm rất tốt, sao Sơ Đồng không nói với trẫm, nếu nàng ấy thật sự làm vậy, thì dù trẫm có đến địa phủ cũng không nỡ lòng.” Hắn kêu Tồn Tích lấy bút mực đến, viết thánh chỉ ân xá tội chết cho Từ Sơ Đồng, còn viết thêm những lời bảo vệ nàng ấy, sau đó ấn quốc tỷ, nói với Tồn Tích: “Ngươi giữ thánh chỉ này bên người, nếu trẫm không có gì, thì tốt rồi. Nếu trẫm xảy ra chuyện, Thái hậu muốn xử trí Sơ Đồng, thì ngươi liền lấy nó ra. “
Tồn Tích không ngừng tạ ơn, rồi đem thánh chỉ cất đi. Bởi vì Hoàng thượng nói không cần để cho Từ Sơ Đồng biết, chẳng qua lúc Từ Sơ Đồng đi vào, phát hiện Tiết Khinh Y mở to mắt nhìn nàng, hỏi: “Hoàng thượng ngài khó chịu ở chỗ nào?”
“Không có.” Hàng mi của Tiết Khinh Y dính một ít nước mắt, chỉ là cảm thấy buồn khi nghĩ đến sự chia lìa vĩnh viễn, trong lòng khó tránh khỏi khổ sở.”Sơ Đồng, nàng đến bên cạnh trẫm.”
“ Dạ.”
Từ Sơ Đồng ngồi ở mép giường, chỉ thấy Tiết Khinh Y cầm tay nàng nói: “Trẫm, thật sự rất thích nàng!” Hắn đã từng nói vô số lần, Từ Sơ Đồng chỉ gật đầu đồng ý, “Chẳng qua là nàng không biết, trẫm sợ hãi nếu có một ngày nàng rời xa trẫm. Trẫm biết so với Đại hoàng huynh anh minh thần vũ, anh tuấn cao lớn hơn, trẫm biết trẫm không bằng một nửa của huynh ấy, nhưng nàng vẫn nguyện ý ở bên cạnh trẫm. Nàng có biết, trẫm cảm kích biết bao, cảm kích nàng vì trẫm làm mọi chuyện... “
Những câu nói chân tình của Tiết Khinh Y đã làm Từ Sơ Đồng xúc động.
“Hoàng thượng, ngài rất tốt, không cần khiêm nhường.”
Tiết Khinh Y lắc đầu, “Trẫm biết, một ngày nào đó trẫm xảy ra chuyện gì, nàng có thể rời bỏ hoàng cung, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó.” Hắn biết trong lòng nàng ấy có kỳ vọng chẳng qua nàng ấy chưa bao giờ nói cho hắn biết, hắn cũng không dám đi hỏi.
Biết nhiều quá, chưa chắc đã là một điều hạnh phúc.
Từ Sơ Đồng không biết tại sao Tiết Khinh Y lại nói những điều này, nhưng nàng vẫn nói: “Thần thiếp không đi đâu cả. Hoàng thượng đi rồi, thần thiếp cũng ở đây.” Nàng đỡ Tiết Khinh Y nằm xuống, nhìn hắn ngủ thiếp đi. Nàng đi ra ngoài, nhìn trăng sao về đêm, làn gió mát buổi tối thổi trên góc áo nàng.
Nàng nhớ đến cuộc chia ly với Tiết Khinh Cầu, đại hoàng tử của tiên hoàng vào ba năm trước, đêm đó, dường như cũng giống như ngày hôm nay, trăng trong, lạnh và trên trời ít sao.
Chuyện này phải kể bắt đầu từ chín năm trước.
Đó là lần đầu tiên nàng gặp Tiết Khinh Cầu, hắn cưỡi con ngựa đầu đỏ thẫm, khoác trên mình trường bào màu trắng của ánh trăng, sau lưng có rất nhiều binh lính đi theo, mà nàng chẳng qua là nữ đào phạm, choáng váng ngã ở ven đường, đói bụng và bẩn thỉu.
Nàng dùng giọng yếu ớt kêu cứu 'Cứu mạng', cảm thấy chiếc bạch y đó đang đến gần nàng, bên tai nàng nghe thấy những lời hỏi han nhưng làm sao cũng không nghe rõ hắn nói gì.
Lúc tỉnh lại, nàng đã nằm trên giường ở Vương phủ. khuôn mặt bẩn thỉu nhỏ nhắn của nàng đã được lau rửa sạch sẽ, y phục cũng đã được đổi, toàn thân cũng đã được sơ tẩy.
Cung nữ cười hỏi: “Ngươi tên gì?”
Nàng không dám đáp tên mình. Nàng sợ người ta biết nàng là nữ đào phạm, sau đó đem nàng bắt trở về chém đầu. Phụ thân vì đắc tội với quan viên, bị bọn họ dùng lợi bịa đặt dâng sớ tấu, không ngờ Hoàng thượng tin tưởng lời bọn họ, tức giận, phán chu di cửu tộc, hiển nhiên, nàng là đào phạm.
Nàng còn có một muội muội bỏ trốn cùng với nàng, nhưng rồi thất lạc nhau trên đường trốn chạy.
Lúc Tiết Khinh Cầu đi vào, mang theo hơi lạnh từ ngoài cửa tiến vào, dường như trời càng ngày càng lạnh, hắn nhìn tiểu cô nương trên giường, thấy nàng ấy ngây ngẩn nhìn hắn, hắn không kiềm được nhoẻn miệng cười.
Từ Sơ Đồng thầm nghĩ: “Hắn thật là đẹp mắt.”
“Ngươi tên gì? Ta tên Tiết Khinh Cầu, là hoàng trưởng tử của đương kim hoàng thượng, bây giờ ta phụ trách trấn thủ nơi này, ngươi cứ yên tâm, nếu trong lòng có gì ủy khuất, cứ nói với ta, ta nhất định sẽ thay người đòi lại công bằng.” Những lời an ủi, vỗ về của hắn xoa dịu trái tim đang chạy trốn và bất an của nàng. Từ Sơ Đồng nhớ mình đã nấc lên một tiếng rồi khóc như đứt từng khúc ruột.
Nàng nhớ hắn lấy ra chiếc khăn từ trong tay áo ra nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng. Có một loại mùi vị nàng suốt đời khó quên.
Nàng buông xuống phòng bị, tin tưởng người này. Chỉ vì ngay lúc mình ở thời điểm khó khăn nhất, hắn đã cứu mình, nàng nói với hắn về sự oan ức, ủy khuất của mình, hắn nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng, rồi nói muốn thay nàng báo thù, thay nàng minh oan.
Chỉ một năm sau, vụ án của Từ gia được lật lại.
Lòng tin của nàng đối với Tiết Khinh Cầu càng ngày càng nhiều, trong thời gian dài sống chung, nàng nảy sinh một loại tình cảm khó diễn tả bằng lời, có lẽ nàng thích hắn. Nàng nói: “Vương gia, ta còn có một muội muội, ngài có thể tìm nàng giúp ta không?”
Tiết Khinh Cầu cười nói: “Chỉ cần là chuyện của Sơ Đồng, Bổn vương dù cho không làm được, cũng sẽ cố gắng làm cho được, chuyện muội muội của ngươi, cứ để Bổn vương giải quyết. Nhưng ngươi sẽ báo đáp Bổn vương như thế nào đây?
Nàng thậm chí còn không nghĩ đến điều đó, “Ta có thể làm bất cứ điều gì, cho dù đó là mạng sống của ta!”
Tiết Khinh Cầu lắc đầu, “Bổn vương sao lại muốn mạng của Sơ Đồng. Bổn vương không nỡ, Sơ Đồng, ngươi phải học ca, học nhảy múa biết không? Ngươi có muốn làm một người trên vạn người không? “
Từ Sơ Đồng nhìn chằm chằm thật lâu vào đôi mắt hắn, nàng chỉ biết, chỉ cần hắn muốn, nàng sẽ cố gắng làm! Nàng nói: “Chỉ cần Vương gia muốn, Sơ Đồng sẽ làm.”
Tiết Khinh Cầu cười nói: “Được rồi,y theo ý ngươi.”
Nàng bắt đầu học ca hát, học vũ điệu, học nữ công, học thi từ thơ phú... Nàng vốn thông minh, lại tài hoa, tình yêu càng ngày càng nảy nở như thôi thúc nàng càng muốn làm nhiều hơn nữa. Nàng dường như không gì là không thể làm, và nàng cảm thấy mình nhất định là yêu nghiệt.
Sáu năm đủ để biến một tiểu cô nương trở thành một thiếu nữ xinh đẹp.
Năm nàng 18 tuổi, Tiết Khinh Cầu tặng lễ vật cho nàng, nói: Sơ Đồng, Bổn vương muốn cho ngươi trở thành người trên vạn người. Bổn vương phải đem ngươi tiến cung. Từ Sơ Đồng nhìn ra sự khác biệt trong đôi mắt hắn. Đó là một loại hận thù, một loại không thể từ bỏ!
Đó là cái gì? Điều gì quan trọng hơn nàng!
Từ Sơ Đồng nhanh chóng hiểu ra được, cái đó gọi là quyền lực, là ngôi vị hoàng đế. Thứ mà trong lòng Tiết Khinh Cầu khao khát là cả thiên hạ, chờ hắn có được cả thiên hạ, hắn còn muốn nàng nữa không?
Tiết Khinh Cầu nói: “Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể an tâm ở bên nhau, có thể làm mọi thứ mình muốn, không ai có thể quấy rầy chúng ta, cũng có thể tìm được muội muội của ngươi...”
Sau sáu năm, muội muội của nàng vẫn bặt vô âm tín.
Nàng nhớ, nàng chờ đợi.
Từ Sơ Đồng theo hắn tiến cung, trong lòng vô cùng thất vọng. Ơ trên đài khổng tước cao vời vợi, nàng đã lay động trái tim của Tiết Khinh Y chỉ bằng một điệu nhảy, thậm chí nàng cảm thấy như mình đang bay.
Từ Sơ Đồng thu hồi suy nghĩ của mình, trong lúc đang xúc động, Tồn Tích đã cầm áo choàng khoác lên người nàng hỏi: “Nương nương, ngài đang nghĩ gì?”
Nàng nói: “Không có gì, chỉ là đi loanh quanh“.
Nàng còn muốn cho người báo tin cho Tiết Khinh Cầu, mọi chuyện đã đến lúc kết thúc. Hoàng thượng sắp băng hà, nào hãy tiến cung vào lúc này đi. Chẳng qua, khi ngước nhìn lên bầu trời, nước mắt làm nhòe đôi mắt của nàng. Nàng dựa vào cái gì sẽ sống cùng hắn.
Nàng đã sớm không trong sạch, đã sớm hoa tàn liễu bại. Tương lai sẽ có những nữ nhân khác tốt hơn hầu hạ hắn, hắn sẽ còn nhớ đến nàng, người đã hi sinh tất cả vì hắn không?
Nàng nhớ đến hôm nay, lúc gặp vị thiếu niên khoác trường bào hình lưỡi liềm màu trắng, tựa như nàng năm nào đó thật ấm áp và dễ chịu. Nhưng mà sự ấm áp đối với nàng luôn ngắn ngủi.
Mấy hôm sau, Cung Kính Vương Tiết Khinh Cầu nhận được tin tức trong cung, khóe miệng hắn hơi gợi lên nụ cười, những năm này, hắn ẩn nhẫn ẩn núp, cuối cùng ngày này cũng đến.
Đương kim hoàng thượng vừa qua đời, hắn là hoàng trưởng tử, cũng nên lấy những gì vốn thuộc về mình. Đôi mắt Tiết Khinh Cầu rất kiên định, năm đó nhìn thấy dáng vẻ mang ơn, hắn không thể làm gì khác hơn là gắng gượng chứa chấp, nếu không phải nhìn thấy nàng ấy dáng vẻ xinh đẹp, hắn mới rảnh tốn tâm tư.
Nhưng rõ ràng quá tiện nghi cho Tiết Thanh Y hừ.
Nữ nhân thôi mà, trên đời này thiếu gì mỹ nữ. Mất đi nhưng có được ngôi vị hoàng đế thì dạng nữ nhân nào mà không có. Chỉ sợ giống như con cá điếc vượt sông, cả đám nữ nhân sẽ không ngừng bám vào hắn.
Cho nên, hắn mặc dù không nỡ, nhưng cuối cùng cũng đuổi đi.
Tiết Khinh Cầu bắt đầu phái người đi ra ngoài, hắn muốn điểm binh nhập kinh
Hắn e sợ trong kinh thành vẫn còn một số người ngoan cố, hắn phải chuẩn bị sẵn sàng, còn có cái lão hồ ly Túc Tấn vương kia.
Một tháng sau, Tiết Thanh Y băng hà, hắn mang theo sự quyến luyến, hòa nhã của mình xuống hoàng tuyền. Từ Sơ Đồng nhìn hắn, cũng nhịn không được rơi vài giọt nước mắt. Cuối cùng sau ba năm bầu bạn, nàng không thích cũng không ghét vị nam nhân này. Nhưng trong ba năm sống cùng nhau, hắn đối với nàng sủng ái có thừa.
Nữ nhân luôn niệm tình.
Trong hoàng cung, bọn thái giám, thị nữ gào khóc, thông báo tin tức Hoàng đế băng hà.
***************************