Ngày Tháng Sống Cùng Sủng Phi

Chương 35: Chương 35: Nói chung là không thể an tâm




Dư Thời Hữu sợ người ở trong đi ra, rồi thấy nàng đang ở đây thì cũng không tiện cho lắm. Nàng đang xoay người chuẩn bị rời đi thì trùng hợp Lạc Nhạn đi ra và bắt gặp nàng.

“Hoàng hậu nương nương, ngài đến rồi sao, sao không đi vào chứ?” Lạc Nhạn hướng về phía trong phòng hô: “Hoàng thượng, Hoàng hậu đến thăm ngài.”

“Để cho nàng ấy vào đi.”

Lạc Nhạn vén áo thi lễ với Dư Thời Hữu rồi cũng rời đi. Sau khi Dư Thời Hữu tiến vào, bị Tiết Ý Nồng trách cứ, “Đứng trong gió làm gì a, sao không đi vào đây?”

Dư Thời Hữu trả lời: “Tạ hoàng thượng quan tâm, thần thiếp mới vừa đến nơi này, liền gặp Lạc Nhạn cô nương, cũng không có đứng ngoài gió.” Nàng sợ Tiết Ý Nồng nghi ngờ, đành phải nói như vậy, quả nhiên thấy nàng ấy nhẹ nhõm, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Đám người Tiết Ý Nồng ở phủ Thừa tướng quấy rầy thêm một lúc nữa thì cũng khởi hành về cung. Bởi vì tạm thời vô sự, liền không nói nữa. Nhưng mà nhị công tử của phủ Thừa tướng, Dư Trường Khánh sau khi biết được tin kia, cùng thê tử Tần thị, hai người bọn họ mỗi ngày đều suy tính nên tìm ai để tiết lộ tin tức này đây.

Tần thị nói: “Phụ thân đã biết, tự nhiên không có gì ngạc nhiên và cũng không hy vọng xảy ra chuyện như vậy. Nhưng ta muốn nói là mối hận đã được rửa, phòng lớn ngày càng đắc ý, không ngờ nữ nhi của bà ấy cuối cùng cũng không được sủng hạnh, diệu võ dương oai làm cái gì. Mấy ngày trước, lão thái thái còn nói muốn sinh Thái tử. Bây giờ, trứng gà không biết có sinh được không nữa. Đúng là trời cao có mắt, cho Thời Mẫn chúng ta có cơ hội.”

Dư Trường Khánh khinh thường, “Thời Mẫn của chúng ta tất nhiên phải gả, nhưng ta nghĩ, muốn gả thì phải gả cho Hoàng thượng tương lai. Ta đã thăm dò rõ ràng, trong suy nghĩ mọi người, Đại hoàng tử vốn là phải kế thừa ngôi vị hoàng đế, chẳng qua là do Thái hậu lão nhân gia xen vào nên mới có sự thay đổi như vậy. Ta nghĩ Đại hoàng tử không khỏi không hận Thái hậu và đương kim Hoàng thượng, chỉ cần hắn có được tin tức quan trọng này, nhất định sẽ có hành động. Đến lúc đó, chúng ta chính là khai quốc công thần. Nếu là Thời Mẫn của chúng ta may mắn, gả cho Đại hoàng tử, tương lai chính là Hoàng hậu. Lúc đó phòng lớn, bi lưu đày, thực hiện xuân thu đại mộng (suy nghĩ không thực tế) của bọn họ.”

“Đúng nha!” Hai mắt Tần thị sáng lên, trước giờ ôm hận, giờ bà có cơ hội tìm lại vị thế của mình, “Chuyện này ngươi cần phải cẩn thận, đừng để cho phụ thân biết.”

“Yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ.”

Phu thê hai người bọn họ thảo luận một lúc, cảm thấy chủ ý này khá hay.

Thừa dịp Tiết Khinh Cầu còn ở trong kinh thành, hắn cần phải nắm thật chặt cơ hội này, nhanh chóng thu xếp mọi việc.

Hôm sau, trong dịch quán.

Tiết Khinh Cầu đang để cho tùy tùng thu xếp hành trang chuẩn bị về đất phong, hoàng đế đại hôn đã qua, hắn còn lưu lại nữa thì không hợp quy củ, còn khiến cho tiểu hoàng đế hoài nghi, cho rằng hắn có mưu đồ phản nghịch, bắt lại thì xem như không xong.

Tùy tùng nói: “Vương gia, đồ đạc đã thu xếp thỏa đáng, chúng ta khi nào lên đường?” Đang hỏi thì có gã sai vặt đi vào nói nhỏ bên tai Tiết Khinh Cầu.

Tiết Khinh Cầu nói với tùy tùng: “Bổn vương biết rồi, ngươi tạm thời chờ lệnh.” Sau khi tùy tùng rời đi, hắn mới hỏi gã sai vặt, “Ngươi có chắc chắn người đó là nhị công tử của phủ Thừa tướng không?”

“Dạ.”

“Gọi Từ Mạc Liêu đến đây cho Bổn vương, nói Bổn vương có chuyện muốn bàn bạc với hắn.” Gã sai vặt nhận lệnh rời đi.

Không lâu sau đó, Từ Mạc Liêu vội vã đến, đem theo khí lạnh bên ngoài vào trong phòng, hắn lập tức đóng cửa lại, nói: “Vương gia, ngài tìm thuộc hạ?”

“Đúng vậy.” Tiết Khinh Cầu nói về việc Dư Trường Khánh yêu cầu được gặp hắn cho Từ Mạc Liêu nghe, hỏi: “Theo ý ngươi, Bổn vương có nên gặp hắn không?”

Từ Mạc Liêu suy nghĩ một lúc, nói: “Gặp, để xem ý đồ của hắn là gì, rồi quyết định sẽ làm gì tiếp theo. Tuy Thừa tướng không đứng về phía Vương gia, nhưng cũng không thể vì vậy mà cự tuyệt, biết đâu có thể thu được tin tức tốt.”

Lập tức, Tiết Khinh Cầu cho người dẫn Dư Trường Khánh đi vào, đồng thời làm động tác “thỉnh” với Từ Mạc Liêu, muốn hắn tạm thời lánh mặt sau tấm bình phong. Từ Mạc Liêu ôm quyền, chắp tay, vội vã đi lánh mặt.

Tiết Khinh Cầu vén áo choàng, ngồi xuống, chờ người dẫn Dư Trường Khánh vào cửa. Dư Trường Khánh thấy Cung Kính Vương cao cao tại thượng, không kiềm được cúi đầu, “Thảo dân Dư Trường Khánh tham kiến Vương gia.”

“Ngươi tìm Bổn vương có chuyện gì?”

“Chuyện này đối với Vương gia là vạn lợi.”

Tiết Khinh Cầu hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ khinh thường. “Nói nghe thử, nếu hồ ngôn loạn ngữ, thỉnh ngươi đi ngay lập tức. Chẳng qua ngươi cần phải biết, Bổn vương và Thừa tướng từ trước đến nay như lửa với nước, ngươi đến đây, không sợ hắn biết sao?”

Dư Trường Khánh trả lời: “Nếu sợ sẽ không đến.”

“ Được! Biết rõ trong hang có cọp, mà vẫn muốn bắt cọp con. Cũng xem là có chút khí phách.” Dư Trường Khánh cúi đầu, không dám đáp lời. Chẳng qua chờ khi Tiết Khinh Cầu hỏi dụng ý của hắn, hắn chủ động nói thì sẽ biết đáng giá hay không. Tiết Khinh Cầu cũng dựa theo cách thức đó mà tán gẫu với hắn hơn nửa ngày. Dù sao Dư Trường Khánh không phải là người bình tĩnh, thấy Tiết Khinh Cầu mở đầu, nhưng càng nói càng đầu voi đuôi chuột.

“Vương gia.”

“Hả?”

“Thảo dân lần này đến đây, là vì ngài dâng lên đại kế, chẳng lẽ ngài không thấy lạ gì sao? Nếu không thấy lạ gì, vậy thảo dân lập tức rời đi, thảo dân tin tưởng với tin tức này, vô luận nói cho Vương gia nào, cũng được coi trọng.” Dư Trường Khánh cao giọng oang oang.

“Vậy tại sao lại chọn Bổn vương?”

“Hồi vương gia, thảo dân tự cho Vương gia là một minh quân, anh dũng hiếm có trong thiên hạ.” Tiết Khinh Cầu lập tức mắng hắn hồ ngôn loạn ngữ.

“Ngươi nói những lời này, Bổn vương có thể kéo ngươi ra ngoài chém đầu, ngươi có tin không?”

Dư Trường Khánh nói: “Tin, đây cũng là những lời từ tận đáy lòng của thảo dân. Trong lòng thảo dân nghĩ chính là như vậy.”

Trong lòng Tiết Khinh Cầu dao động, bởi vì sự công nhận hiếm có của Dư Trường Khánh. Bao nhiêu năm qua, hắn luôn theo đuổi ngôi vị hoàng đế, mắt thấy sắp đạt được, thì mỗi lần đều là miếng ăn đến miệng còn rơi. Dù sao Dư Trường Khánh cũng là nhi tử của Dư Thừa tướng, khó đảm bảo Thừa tướng không có tính toán của riêng mình, biết đâu lão già đó sẽ dùng nhi tử đến lừa gạt hắn?

“Được rồi, có lời gì thì ngươi cứ nói thẳng, nói xong ngươi có thể đi.”

Đi, làm sao có thể tùy tùy tiệnđi đây? Dư Trường Khánh không chịu, cười lạnh nói: “Thảo dân cho rầng Vương gia là một người hiểu biết, nhưng xem ra cũng là người bình thường mà thôi. Thôi thôi thôi, thảo dân đi tìm một người thực sự có khả năng gánh vác cả thiên hạ.” Vừa nói, hắn vừa rời đi.

Dư Trường Khánh vừa đi, Từ Mạc Liêu từ phía sau đi ra. Liếc nhìn Tiết Khinh Cầu, “Vương gia.”

“Không cần vội, trước tiên phái người theo dõi hắn, tìm hiểu rõ tình huống, đến đó cũng không muộn, Bổn vương không thể không đề phòng Dư Thừa tướng.”

Từ Mạc Liêu nói: “ Dạ, chẳng qua là Vương gia sắp phải lên đường, có phải cần ở lại kinh thành thêm một khoảng thời gian không.”

“Ngươi có biện pháp không?”

Từ Mạc Liêu đi đến bên người Tiết Khinh Cầu khom người nói nhỏ bên tai hắn như vậy như vậy. Tiết Khinh Cầu gật đầu.

Ngày hôm sau, Nhậm công công cấp báo. Tiết Ý Nồng hỏi: “Chuyện gì?”

“Bẩm hoàng thượng, thủ hạ của Cung Kính Vương cấp báo, Cung Kính Vương đột nhiên lâm bệnh, tạm thời không thể trở về đất phong được, sợ là phải ở kinh thành thêm một khoảng thời gian, chờ thân thể khá hơn, sẽ đi. Dựa theo quy củ, phải được Hoàng thượng chấp thuận mới được.”

“Chuyện này.” Tiết Ý Nồng nhất thời chưa đưa ra quyết định, hỏi Nhậm công công, “Ngươi định chuyện này thế nào?”

“Chúng thần là hoạn quan, không dám nghị sự tiền triều.”

“ Ừ, nếu Cung Kính Vương bị bệnh, vậy chúng ta cũng không thể quá hẹp hòi, để cho người trong thiên hạ nói trẫm không quan tâm tình thân. Như vậy đi, ngươi đến thái y viện phái thái y đi kiểm tra sức khỏe của Cung Kính Vương, trẫm sẽ dựa vào tình huống mà quyết định, thuận tiện truyền lời của trẫm, dặn hắn nghỉ ngơi cho khỏe.”

Nhậm công công nói: “ Dạ, nô tài lập tức đi thái y viện và dịch trạm truyền ý chỉ của Hoàng thượng.”

Tiết Ý Nồng tựa vào long ỷ, một tay chống đầu. Nghĩ thầm: “Lần này, Tiết Khinh Cầu tìm lý do không muốn rời đi, chỉ sợ có âm mưu, chuẩn bị cấu kết với quan viên, hay là cấu kết với đại thần. Hắn thật sự cho rằng ta sẽ để cho hắn làm xằng làm bậy sao.”

Một bóng đen sà xuống, quỳ một chân trên đất, ôm quyền nói: “Hoàng thượng.”

“Ở chỗ Tiết Khinh Cầu đã xảy ra chuyện gì?”

“Bẩm hoàng thượng, Cung Kính Vương đã thu xếp xong hành trang chuẩn bị rời đi, kết quả có người cầu kiến, hắn liền không đi, thuộc hạ đã điều tra rõ, người nọ là nhị công tử của phủ Thừa tướng.”

“Bọn họ nói cái gì, ngươi có nghe thấy không?”

“Không có. Bên trong dịch trạm có không ít người của vương gia, thuộc hạ sợ bị bại lộ hành tung, không dám đến gần, cho nên không biết. Nhưng mà hôm nay, Vương gia lại cho người đi ra ngoài tìm một người, nhìn trang phục tựa hồ là dân thường.”

“Tiếp tục quan sát.”

“Dạ.” Bóng đen biến mất không tung tích.

Tiết Ý Nồng cười nhạt, nhị công tử của phủ Thừa tướng cấu kết với Tiết Khinh Cầu. Dư lão đầu rất giỏi che giấu đi, ngoài mặt tỏ ra trung thành với mình, còn đặc biệt gả tôn nữ nhi cho mình để thể hiện sự trung trinh. Trong tối lại để nhị nhi tử liên lạc với Tiết Khinh Cầu, hắn thật sự xem mình là kẻ bù nhìn sao?

Đúng là gió chiều nào theo chiều nấy.

Chẳng qua là chuyện này cũng chưa rõ ràng, Tiết Ý Nồng cũng chưa dám khẳng định điều gì, hết thảy chờ đợi chứng cớ xác thật rồi tính tiếp.

Tiết Khinh Cầu nhận được ý chỉ mà Nhậm công công đưa đến, còn nói có thái y đến khám bệnh. Hắn vẫn bình tĩnh vô cùng, hắn cũng nghĩ đến việc Tiết Ý Nồng sẽ làm như vậy, tiễn Nhậm công công đi. Từ Mạc Liêu ở bên cạnh nói với thái y: “Thái y, làm phiền ngài.” Nhưng lại kéo màn xuống, thái y cũng cảm thấy kỳ lạ, bắt mạch cho Cung Kính Vương thôi mà, cũng đâu phải là nữ tử, cần gì phải làm như vậy. Từ Mạc Liêu biết hắn nghi ngờ, “Sợ là phong hàn, sẽ lây. Làm phiền thái y.”

Lại có cánh tay đưa ra ngoài, Tiết Khinh Cầu nói: “Làm phiền thái y.” Bên trong ho khan mấy tiếng, giống như là bệnh rất nghiêm trọng, thái y chẩn mạch, viết toa thuốc, để cho người đi bốc thuốc, rồi dặn dò Tiết Khinh Cầu vài câu.

“Vương gia có phải thường hay phát bệnh vào mùa thu không? Lại thường hay nhức đầu hoa mắt, ói tiêu chảy?”

Từ Mạc Liêu nói: “Đúng là vậy.”

“Vậy là đúng rồi, Vương gia bị sốt rét, không đáng ngại, dùng dược xong sẽ nhanh chóng hồi phục.”

“Vậy cũng tốt.” Từ Mạc Liêu thở dài, tiễn thái y ra ngoài, thái y tự đi về hoàng cung báo cáo.

Tại đây, Tiết Khinh Cầu xóc bức rèm lên, bên trong nhưng nhiều hơn một người, thái y bắt mạch chính là mạch tượng của người này. Tiết Khinh Cầu nói: “Đa tạ, Từ Mạc Liêu mau đưa thỏi bạc cho hắn.”

Trung niên nam tử kia thiên ân vạn tạ, không nghĩ đến đi khám bệnh còn thu được bạc miễn phí. Thu bạc xong thì rời đi, Tiết Khinh Cầu nói: “Người này không thể lưu được, tìm một chỗ không người giết chết hắn đi!” Chuyện này càng người ít biết càng tốt.

Thị vệ tuân lệnh đi làm.

Thái y trở về cung, đem bệnh tình của Tiết Khinh Cầu báo cáo cho Tiết Ý Nồng, “Nếu hắn bị bệnh, ngươi cứ tiếp tục chữa trị cho hắn, nhất định phải đem hắn chữa khỏi, hắn là trợ thủ đắc lực của trẫm, là rường cột của trẫm.”

**** 19/12/2021 ****

#### Editor có lời muốn nói ####

Nương nương và Hoàng hậu tạm mất vai nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.