Tiết Ý Nồng trên đường đi thường xuyên vén màn, nhoài đầu ra cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh, trong lòng cố gắng ghi nhớ thật kỹ đường đến Từ phủ. Ngày đó nàng chỉ phái người đi tìm trạch viện, nơi nào cũng không biết rõ, mơ hồ mơ hồ.
Cũng may thuộc hạ làm việc cũng đáng tin cậy.
Từ phủ cách hoàng cung không gần không xa, tiện việc thăm hỏi. Một lúc sau, xe ngựa dừng lại, Lạc Nhạn nhảy xuống xe trước, sau đó Tiết Ý Nồng vén mành, giương mắt nhìn xung quanh thì phát hiện trước cửa Từ phủ hết sức náo nhiệt, tụ tập không ít già trẻ gái trai.
Cô nương, tiểu tử, lão ông, lão bà đều có.
Cuộc sống Từ Sơ Đồng luôn sôi động, ở trong cung thì hô phong hoán vũ, đến bên ngoài cũng là có không ít người vây quay, tựa như một ngôi sao trong thời hiện đại, có vô số người vây quanh, rình rập, để có được tin tức nóng hổi và sớm nhất.
Bên ngoài cửa phủ, một nha hoàn và một thị vệ đang canh giữ. Phía ngoài cùng có một hàng gã sai vặt thanh tú ngăn cản mọi người, không để cho bọn họ đột phá phòng tuyến.
Tiết Ý Nồng dẫn theo Lạc Nhạn đi đến, nói: “Nói với chủ nhân các ngươi, có người cầu kiến.”
Một nha hoàn đang núp dưới tán dù tránh nắng đi đến, tặc lưỡi nhìn Tiết Ý Nồng nói rất có bài bản: “Phu nhân nhà ta nói, không tiếp khách, thỉnh công tử về.”
“Không tiếp khách, tại sao?” Điều này thật đáng ngạc nhiên.
Nha hoàn chỉ đám người xung quanh nói: “Có thấy không, đều là đến mong được gặp phu nhân nhà ta. Phu nhân nhà ta nói, quả phụ trước cửa nhiều thị phi, thứ cho không có thời gian tiếp đãi các vị.”
Tiết Ý Nồng đụng đinh, ăn bế môn canh. Quay đầu nhìn Lạc Nhạn bên cạnh nói: “Ngươi có biện pháp gì không?”
Lạc Nhạn tiến lên, dùng lời ngon tiếng ngọt trao đổi với nha hoàn kia, nhưng ả vẫn cắn chặt hàm răng, kiên quyết không há miệng nói nửa lời.
Trong đám người này, đột nhiên có một vị hào hoa phong nhã bước ra, ôm quyền chào hỏi Tiết Ý Nồng, mở miệng nói: “Vị nhân huynh này chẳng lẽ cũng đến tìm Từ quý phi?”
Tiết Ý Nồng đánh giá người này từ trên xuống dưới, thấy người này mặc bạch sam, mang khăn chít đầu, dáng vẻ thư sinh, vô cùng văn nhã đẹp mắt. Người ta hảo ngôn hảo ngữ hỏi, nàng cũng vui vẻ trả lời, “Ừ, sao ngươi biết người trong phủ này là Từ quý phi?”
“Người nào mà không biết! Từ quý phi ở trong dân gian là một truyền kỳ. Hơn nữa vừa bị Hoàng thượng phế bỏ, tiểu sinh nghe nói thi từ ca phú của nàng ấy rất tuyệt, đang muốn tìm cơ hội so tài cao thấp. Ai ngờ, nàng ấy kiên quyết không cho vào. Tiểu sinh cũng đến đây một vài ngày rồi, muốn dùng thành tâm đánh động quý phi, không biết công tử có tính toán gì không?”
Tiết Ý Nồng cười nói: “Ta hả, giống ngươi vậy.”
Thư sinh kia nói: “Thì ra là đồng đạo.”
Tiết Ý Nồng thầm nghĩ: “Ai thèm cùng chung một giuộc với ngươi, nhìn ngươi rõ ràng là mượn cớ đến thỉnh giáo, thực chất là muốn ước hẹn với cô nương nhà người ta. Khó trách Từ Sơ Đồng không chịu gặp người, cũng là bởi vì các ngươi, ngay cả ta cũng không được vào cửa.”
Lúc bọn họ đang nói chuyện, Lạc Nhạn đã nghĩ ra biện pháp khác, nàng nói với nha hoàn giữ cửa: “Vậy ta không tìm phu nhân nhà các ngươi nữa, ta tìm Tồn Tích cô nương, không biết nàng ấy có ở trong đó không?”
“Cô nương biết Tồn Tích cô nương?”
“Dĩ nhiên, ngươi hãy nói với nàng ấy, có một người tên là Lạc Nhạn đến tìm, nàng ấy sau khi nghe xong, chắc chắn sẽ đi ra.”
Nếu không nhắm vào Từ Sơ Đồng, thì nếu tìm thủ hạ của nàng ấy cũng không sao. Nha hoàn liền đi vào trong, thuật lại lời Lạc Nhạn cho Tồn Tích.
Tồn Tích vui vẻ nói: “Quả thật là nàng ấy, ngươi không có nghe lầm chứ?”
Nha hoàn biết mình đã làm đúng chuyện, nói: “Da. Vị cô nương kia còn đang đứng trước cửa chờ, nô tỳ không dám đường đột để cho nàng ấy đi vào, chỉ vào hỏi phu nhân và Tồn Tích cô nương một tiếng.”
“Ngươi làm rất tốt, nói cho nàng ấy biết, ta lập tức đến ngay.”
“Dạ.” Nha hoàn thi lễ rồi rời đi.
Tồn Tích mỉm cười nói với Từ Sơ Đồng đang luyện vũ: “Nương nương, Hoàng thượng đến tìm ngài, ngài có đi gặp không?”
Từ Sơ Đồng đang tập trung lặp lại động tác, nhất thời nghe không rõ, hỏi: “Cái gì?”
“Hoàng thượng đến rồi, ngài có gặp không?”
“Ngươi đi gặp đi! Ta tiếp tục luyện thêm một lần.”
“Dạ.” Tồn Tích nhất thời không đoán ra được ý đồ của Từ Sơ Đồng. Đi ra đến cửa quả nhiên thấy Lạc Nhạn, Tiết Ý Nồng đang chờ. Nàng nhìn nhiều người ở đây, vội vàng mời các nàng vào phủ, “Công tử, Lạc Nhạn các ngươi mau vào, bên ngoài nắng độc lắm!”
Thấy Tồn Tích mời hai người vào phủ, đám người bao quanh phủ tinh thần phấn chấn hẳn lên. Mới vừa rồi vị thư sinh kia nói chuyện với Tiết Ý Nồng, tỏ ý không hiểu, “Sao hắn được mời vào, chẳng lẽ là được quý phi coi trọng?” Trong lòng hết sức hâm mộ, tâm tình bị chùng xuống một lúc, rồi lại tiếp tục phấn khởi. Nếu Từ quý phi chịu mở cửa, có một rồi thì sẽ có hai. Hắn tin tưởng hắn cũng sẽ có cơ hội, tiếp tục chờ, không ngừng gửi thiếp bái phỏng, hy vọng có thể gặp mặt dù chỉ một lần.
Tồn Tích dẫn Tiết Ý Nồng và Lạc Nhạn vào cửa, Tiết Ý Nồng hỏi nàng, “Bây giờ nương nương đang làm gì?”
“Bẩm Hoàng thượng, phu nhân nhà ta nói, ngài ấy giờ là người bị phế bỏ, không còn mặt mũi nào ra mắt quân thượng nữa. Cho nên để cho nô tỳ dẫn ngài đi khắp nơi tham quan, cũng không dám nhận hai từ 'Nương nương' này, tránh cho bị người ngoài truyền đi, nói là vượt ngoài khuôn phép, phá nát quy củ, lại rước lấy một ít phiền toái không cần thiết.”
“Sao lại nói như vậy, nàng là con dân của ta, sao mà không thể gặp mặt, ta không đồng ý, ngươi dẫn ta đi.” Tiết Ý Nồng ở lúc không có ai cũng sẽ không chú trọng những thứ quy củ kia, lời nói ra là mệnh lệnh không cho phép nghi ngờ. Tồn Tích canh lúc Tiết Ý Nồng không để ý, le lưỡi, hai người này quả thật thú vị nha.
Một người không muốn gặp, một người một mực muốn gặp. Mình nên nghe theo ai đây? Tồn Tích dẫn Tiết Ý Nồng đi vào trong viện. Lúc này, thấy Từ Sơ Đồng đang ở trên một mảnh đất trống luyện vũ, mặt lấm tấm mồ hôi, ướt hết hai bên tóc mai, làm cho tóc mai dính chặt trên mặt nàng ấy, y phục lụa trắng mỏng manh cũng bị mồ hôi thấm ướt sũng.
Tiết Ý Nồng nhìn thấy, không muốn quấy rầy. Chỉ nhẹ nhàng nói: “Đừng quấy rầy nàng ấy, chúng ta nhìn một chút.” Cái gọi là nhìn một chútái, chính là hơn nửa canh giờ. Từ Sơ Đồng dường như không có ý dừng lại, Tiết Ý Nồng sớm đứng không vững, nhẹ nhàng dậm chân một cái. Tồn Tích thấy vậy, không thể không nhắc nhở Từ Sơ Đồng. Nương nương nhà nàng cũng quá đáng nha, quay Hoàng thượng như dế, còn chưa chịu thu hồi móng vuốt, vạn nhất người ta không nhịn được nữa, chạy mất thì phải làm sao?
Tồn Tích bưng trà đến, cố ý lớn tiếng nói: “Phu nhân, ngài luyện cũng mệt mỏi rồi, uống tách trà đi?”
“ Ừ.” Từ Sơ Đồng liếc mắt thấy Tiết Ý Nồng đang lấp ló sau cây, giả vờ như không thấy dùng tay áo lau mồ hôi, ngồi xuống uống gần nửa tách trà.
“Phu nhân, ngài luyện thật là tốt.” Tồn Tích vừa thở dài, vừa nhỏ giọng hỏi, “Nương nương, Hoàng thượng đến rất lâu rồi, ngài có gặp không? Không gặp, thì nô tỳ đuổi người về.”
Từ Sơ Đồng nói: “Cũng đã đến rồi, sao lại không biết xấu hổ đuổi người ta quay về, người ở đâu?” Nàng nhìn xung quanh tìm kiếm một chút, cho đến khi chạm phải ánh mắt của Tiết Ý Nồng, vội vàng đứng lên, hành lễ nói: “Hoàng thượng, sao ngài đến cũng không để cho người thông báo một tiếng.”
Tồn Tích: “......” Nương nương ngài quá giả dối có biết hay không a? Rõ ràng đã sớm biết Hoàng thượng giá lâm, vẫn còn làm bộ làm tịch. Y phục nửa cởi nửa ướt, chọc cho hai con mắt Hoàng thượng muốn rớt ra đến nơi?
Tiết Ý Nồng thấy mình bị phát hiện, hào phóng bước ra, nói: “Đã lâu không gặp, nương nương.”
“Dân nữ tham kiến Hoàng thượng, ngài đến lúc nào, sao không để cho người báo dân nữ một tiếng, để ta sớm chuẩn bị một chút.” Nàng hơi có vẻ quở trách, rất động lòng người, làm cho người nghe cảm thấy thoải mái, cũng sẽ không trách nàng quá nhiều. Chẳng qua là hai chữ 'Dân nữ', Tiết Ý Nồng không biết nói gì cho phải, cẩn thận sao, hay là do mình quá vô lễ.
“Cần gì phải làm phiền nhiều người như vậy, chỉ là đến thăm ngươi một chút, nhiều người đó ở, quy củ lại nhiều, ta nơi nào có thể cùng ngươi thoải mái tán gẫu, ngươi cũng đừng xưng 'Dân nữ ', ta cũng không xưng 'Trẫm', lúc không có ai, ngươi ngươi ta ta chẳng phải tốt sao, vậy cho thoải mái, không gì đáng ngại.”
Từ Sơ Đồng nói: “Lời Hoàng thượng nói, ta không dám không theo, vậy ta liền ngại gọi ngài là 'Ngươi '.”
“Nên là như vậy. Đúng rồi, ngươi nãy luyện gì vậy, mới sáng sớm đã vất vả như vậy, cả người đều ướt đẫm, ngươi có muốn thay y phục không.”
“Đó là ca vũ, đã lâu không vũ, động tác cũng chậm chạp hơn. Hơn nữa cơ thể cũng lười biếng không muốn hoạt động nhiều. Lúc trước còn ở trong cung, từng hứa với tiên hoàng, nên không dám làm những chuyện này, tránh cho lại gây ra thị phi. Bây giờ đã ở ngoài cung, cũng nên luyện tập trở lại. Trước tiên hóng gió một chút, nghỉ một chút, rồi đi tẩy rửa, thay y phục là tốt rồi. Tồn Tích, ngươi đi phòng bếp kiểm tra xem đã có nước nóng chưa?”
Tồn Tích nói: “Dạ.” Sau đó kéo Lạc Nhạn rời đi.
Lạc Nhạn giãy giụa, “Ngươi kéo ta đi làm gì?”
“Dẫn ngươi đi tham quan phong cảnh trong viện. Ngươi nha, luôn là như vậy, cũng không biết thỉnh thoảng tìm ta tán ngẫu, ngay cả Hoàng thượng bận như vậy cũng đến tìm phu nhân nhà ta, ngươi cũng không biết tìm ta.”
“Sao ta phải tìm ngươi chứ?”
Tồn Tích nói: “Còn sao nữa, chẳng lẽ ngươi còn có người khác để tìm sao? Ta thấy ngươi cô đơn, mới cùng ngươi tán gẫu, không muốn thì thôi, cũng không biết lúc nãy ai ở bên ngoài nói là biết ta. Ta thấy ta hiểu rõ ngươi nha...”
Lạc Nhạn bị lải nhải mà không lời chống đỡ. Nàng sao có thể so với nha hoàn lanh lợi bên cạnh gian phi! Chỉ có thể im lặng lắng nghe.
Sau khi các nàng đi xa, Từ Sơ Đồng dùng tay áo quạt gió, Tiết Ý Nồng thấy, vội vàng lấy quat xếp ra giúp nàng ấy quạt gió.
“Đa tạ hoàng... Ngươi.” Từ Sơ Đồng liếc mắt nhìn cây quạt xếp bên hông Tiết Ý Nồng hỏi: “Thế nào? Thích không?”
“Ừ! Chắc tốn không ít công sức, ngay cả Lạc Nhạn cũng tự nhận là không bằng, giấu diếm hơn nửa ngày, mới chịu đưa cho ta.”
“Thật không? Nhờ Lạc Nhạn cất nhắc.” Từ Sơ Đồng nói, lại ngồi nửa ngày, mồ hôi từ trên mặt chảy xuống. Chẳng qua là ở trong phủ, lại không cố kỵ cái gì, làm ẩn hiện bên trong tầng y phục lụa trắng là cái yếm màu trắng tinh, phía trên có thêu một đóa sen, màu trắng và màu xanh hòa vào nhau, rất là thanh đạm, mà đâu đó ẩn hiện đường rãnh sâu hút câu người, khiến cho người khác không thể rời mắt.
Tiết Ý Nồng nhìn chằm chằm mấy giây, sau đó rời đi. Thật hâm mộ quá nha? Chẳng qua sau khi dời tầm mắt đi, phát hiện trên tường có một đoàn đầu người nhấp nhô. Những người đó bò lên tường, giương đầu nhìn vào, nhìn chằm chằm vào Từ Sơ Đồng, nước dãi chảy không ngừng nơi khóe miệng.
*** 08/11/2021 ***