Nghe được Hoàng hậu đồng ý học chơi cờ, gương mặt của Mai ma ma nở nụ cười âm hiểm. Đây là bước đầu tiên trong kế hoạch của bà. Sau đó, bà đem tình huống trong cung bí mật truyền đến phủ Thừa tướng, để cho Thừa tướng tại triều cùng bà nội ứng ngoại hợp.
Dư Thừa tướng biết sự tồn tại của Từ Sơ Đồng, sau nghĩ rất lâu, hắn cũng không phải là Cao Thụy, không có ngu ngốc đứng mũi chịu sào. Để có thể yên vị Thừa tướng trong nhiều năm như vậy, hẳn là phải có năng lực nhìn thấu hoàn cảnh..
Từ Sơ Đồng tạm thời ở lại trong cung, chỉ là giải pháp tình huống, chờ thời cơ chín muồi, tất nhiên Tiết Ý Nồng sẽ có hành động, mình thọc gậy bánh xe, dĩ nhiên là tự chuốc lấy họa.
Trước kia còn có thể dùng 'Danh không chánh ngôn không thuận' để ngăn cản chuyện này. Bây giờ ngẫm lại, Hoàng thượng lúc ấy thì nương theo dòng nước, thì ra là còn có hậu chiêu.
Chuyện nếu đã như vậy, nói thêm nữa vô dụng. Mai ma ma cũng có hành động, thuyết phục nữ tôn nhi, đó là điều tốt.
Mai ma ma làm việc quảng bá vô cùng hiệu quả, chỉ trong nửa ngày, chuyện Hoàng hậu muốn học chơi cờ được truyền khắp hậu cung. Quả nhiên không hề uổng công sức, còn để cho Hoàng thượng biết nương nương hiếu học.
Sau khi nghe tin, Tồn Tích cảm nhận có địch ý, Hoàng hậu muốn đối kháng với phu nhân nhà mình à? Nàng hơi lo lắng, vội vàng nói cho Từ Sơ Đồng, Từ Sơ Đồng nói: “Ta biết.”
Tồn Tích nghe nàng không mặn không nhạt nói một câu, sau đó không có nói tiếp, cuống cuồng nói: “Phu nhân, rõ ràng lai giả bất thiện.”
“Thì sao? Trong cung này vốn chính là như vậy, Hoàng thượng cũng không chỉ có một người. Còn nữa, người khác làm gì, ta quản được sao? Nếu muốn có được Hoàng thượng, cũng chẳng qua là 'Bát tiên quá hải, các hiển thần thông' (phát huy tài năng độc đáo của mỗi cá nhân), chúng ta quản chính mình tốt là được.”
Tồn Tích biết khuyên nữa cũng vô dụng, nói: “Nô tỳ biết.” Nghĩ đến dựa vào giao tình giữa nương nương và Hoàng thượng, Hoàng hậu có làm gì đi nữa, cũng không tạo nổi sóng gió gì, thời gian lâu như vậy, Hoàng thượng không có bất cứ hành động nào với Khôn Viên Cung, có thể hiểu được.
Mùa đông đến, bên ngoài cực kỳ lạnh, gió lạnh thổi như từng cơn phi lao. Mùa đông ở kinh thành, gió lạnh nứt da nứt thịt. Mấy ngày nay, Dư Thời Hữu đã học chơi cờ rất tốt, Mai ma ma ở bên cạnh nói: “Nương nương lâu như vậy, cũng không biết tiến bộ như thế nào, sao không tìm người đến so tài một phen.”
Dư Thời Hữu nghĩ: “ Cũng đúng.” Một người chơi, không bằng hai người, “Cũng tốt, nhưng mà không biết tìm ai.” Tài đánh cờ của những người khác cũng không được tốt, không đến hơn trăm nước, toàn bộ đều giơ tay đầu hàng, không có đối thủ, đánh cờ cũng không còn ý nghĩa nữa. Đề nghị này của Mai ma ma quả thật không tệ.
Mai ma ma từ từ nói: “Nếu bàn về đánh cờ, không phải coi thường các nàng, khó sánh bằng kỳ nghệ của nương nương, nô tỳ tiến cử một người, bảo đảm nương nương thỏa nguyện.”
Lời này gợi lên lòng hiếu kỳ của Dư Thời Hữu, “Ma ma đừng thừa nước đục thả câu, nói, ai nha.”
“Khách của Hoàng thượng, Từ Sơ Đồng.”
“Từ Sơ Đồng?” Nàng sững người một lúc, cũng tốt. Từ Sơ Đồng mỗi ngày bầu bạn bên Tiết Ý Nồng, chơi cờ tự nhiên giỏi. Chẳng qua là Hoàng thượng từng nói, không cho phép nàng đi đến Cẩm Tú Cung, ý tứ hết sức rõ ràng. Bây giờ đi tìm nàng ấy, sợ là không thỏa đáng đi. Dư Thời Hữu hơi do dự.
Mai ma ma tính toán tâm tư của nàng, cười nói: “Nương nương chẳng lẽ đã quên, Hoàng thượng nói qua, nương nương có gì dặn dò, có thể cho người qua gọi, chúng ta gọi nàng ấy đến đây là được.”
Dư Thời Hữu đồng ý, chọn thời gian, để Mai ma ma phái người đi mời. Mai ma ma nói: “Hôm nay vội vàng, sợ là không còn kịp rồi, không bằng như vậy, ngày mai đi, như vậy Từ phu nhân cũng có thể sớm đi an bài chuyện khác.”
“Vậy cũng tốt.”
Thấy Dư Thời Hữu đồng ý, Mai ma ma phái người đi mời Từ Sơ Đồng.
Cung nữ trong Khôn Viên Cung nói Hoàng hậu nương nương mời nàng sang chơi cờ, Tồn Tích sau khi biết được, còn đặc biệt nhìn chân trời, xem hôm nay có đổ mưa, hai bên trước giờ vốn là nước sông không phạm nước giiếng.
Nàng đem chuyện này nói cho Từ Sơ Đồng, “Nương nương ngài nghĩ, có phải là lai giả bất thiện (người đến không có ý tốt)?”
“Thiện cũng tốt, bất thiện cũng tốt. Hoàng hậu nương nương mời, chúng ta không thể không đi, hay là thấy chiêu nào phá chiêu đó đi.” Hôm sau, Từ Sơ Đồng dẫn theo Tồn Tích đi, nói cho người trong Khôn Viên Cung vào thông báo một tiếng.
Cung nữ sau khi tiến vào, nhanh chóng trở ra, nói: “Hồi phu nhân, nương nương còn đang ngủ, chưa thức, hay ngài chờ một chút.”
Đợi một khắc đồng hồ, Từ Sơ Đồng cảm thấy có gì đó không đúng. Gió rét sáng sớm lạnh cắt da cắt thịt, Tồn Tích bất mãn, cái này rõ ràng là kiếm chuyện.
Từ Sơ Đồng dặn dò: “Tồn Tích, ngươi về cung lấy áo choàng qua đây.” Nàng nói như vậy, rồi lại nói thêm vài câu bên tai Tồn Tích, Tồn Tích nhận lệnh.
Sau khi trở về lấy áo choàng, lại nói với người trong Cẩm Tú Cung, “Nếu lỡ Hoàng thượng trở lại, hỏi phu nhân đâu, thì nói phu nhân được Hoàng hậu mời đi đánh cờ rồi.” Nàng để lại tờ giấy trên bàn cho Tiết Ý Nồng, trên bàn cờ cũng có. Tóm lại, Tiết Ý Nồng không thể nào không nhìn thấy được. Hơn nữa còn cố tình câu giờ. Đây là Từ Sơ Đồng đặc biệt dặn dò, Tồn Tích suy nghĩ một chút cũng hiểu ra thâm ý.
Đưa áo choàng cho Từ Sơ Đồng khoác lên, chịu đựng trong cơn gió rét gần một canh giờ.
Dư Thời Hữu thức dậy, nghe cung nữ nói Từ phu nhân đến hẹn đánh cờ, nàng trong lòng hoài nghi, “sao đến sớm như vậy.”
Mai ma ma nói: “Sợ rằng Từ phu nhân cũng muốn sớm cùng nương nương so tài.” Hầu hạ Dư Thời Hữu thức dậy, nàng đã truyền lời xuống, để cho Từ Sơ Đồng vào trong ngồi, dâng trà nước, lại để cho người cùng nàng ấy tán ngẫu, còn mình thì đang dùng điểm tâm. Nàng luôn luôn dậy muộn, lại là mùa đông, trong cung cũng không có chuyện gì xử lý, đơn giản như bình thường, hành xử cũng dễ.
Từ Sơ Đồng uống trà, hỏi tiểu cung nữ.”Nương nương mới dậy?”
“ Dạ, nương nương nghe nói phu nhân đến sớm, lập tức cho người mời ngài vào trong, phiền ngài chờ nương nương một lúc.”
Tồn Tích không có bình tĩnh như Từ Sơ Đồng, lẩm bẩm: “Nếu bây giờ mới dậy, cần gì mới sáng sớm kêu người ta đến.”
Từ Sơ Đồng kêu nàng im miệng, không phải nói bậy.
Tiểu cung nữ cũng không để ý chuyện này.
Chờ Dư Thời Hữu ăn xong, mới cho người dẫn Từ Sơ Đồng vào, nói: “Thứ tội thứ tội, để cho phu nhân chờ lâu.” Nàng cũng không biết Từ Sơ Đồng đã đợi đã lâu, vừa đi vào cửa, gặp lò sưởi, liền hắt hơi một cái.
Dư Thời Hữu thỉnh an tọa, hai người phân chủ khách ngồi xuống. Dư Thời Hữu nói chút lời ngưỡng mộ, kêu người lấy bàn cờ ra, hai người bắt đầu chơi, cả hai đều là cao thủ chơi cờ, trong lúc nhất thời khó phân cao thấp.
Hai người đang đánh cờ, Tiết Ý Nồng đã bãi triều. Hôm nay bãi triều so với ngày thường trễ hơn một chút. Dường như hôm nay có rất nhiều chuyện cần tấu, khiến cho nàng khó chịu, giống như hồi còn đi học, tiếng chuông tan học đã điểm lâu, mà lão sư trên bục vẫn cứ say sưa giảng, không có ý định cho tan trường. Bọn học sinh ở dưới tiếp tục nhịn tiểu, vừa hết lớp, lập tức chạy như điên đi nhà vệ sinh vậy.
Cái loại đau khổ đó làm cho người ta khó chịu từng phút.
Giờ phút này, Tiết Ý Nồng chính là như vậy. Sau khi trở về, nàng phát hiện Cẩm Tú Cung cực kỳ yên tĩnh, hỏi một chút mới biết, Từ Sơ Đồng đến chỗ Hoàng hậu chơi cờ rồi.
“Nàng ấy muốn tìm hoạt động giải trí đi.” Tiết Ý Nồng thở một hơi nói, bởi vì Từ Sơ Đồng không chờ nàng về, một người đi, đây là ý gì. Còn là hảo bằng hữu không, chỉ lo chơi một mình.
Nghĩ xong, gọi Nhậm công công đem tấu chương đến, nàng cũng không quấy nhiễu, để án thư ngồi xuống, phía trên có một tờ giấy nhỏ, Tiết Ý Nồng đọc xong, trong lòng cười: “Đi ra ngoài, còn viết giờ lên làm gì.” Tính toán, đi cũng rất lâu rồi nha, đánh cờ thôi cần gì lâu như vậy.
Tiết Ý Nồng không phải ngu ngốc, phim cung đấu xem cũng không ít. Tâm tư chuyển một cái, liền hiểu, đây là Từ Sơ Đồng đang báo tin cho nàng, nàng vội vàng đứng dậy, bãi giá Khôn Viên Cung.
Nhậm công công vừa cho người đem tấu chương mang đến, vừa thấy Tiết Ý Nồng rời đi, lập tức đuổi sát theo, đi theo mấy bước lại quay trở lại, chờ tấu chương đặt xuống xong xuôi, cho vài người đứng canh, còn mình thì đi theo kiệu liễn của Tiết Ý Nồng.
Ngồi trên kiệu liễn, Tiết Ý Nồng suy nghĩ. Hoàng hậu mời Từ Sơ Đồng đánh cờ vốn cũng không có gì, chỉ sợ bề ngoài thơn thớt nói cười, bề trong nham hiểm giết người không dao, lần này mục tiêu của nàng ấy là mình đi?
Người trong Khôn Viên Cung thấy Tiết Ý Nồng từ xa đi đến, vẻ mặt vui mừng, hớn hớn, vội vàng đi vào bẩm báo: “Hoàng hậu, Hoàng thượng đến.”
Dư Thời Hữu nhìn Từ Sơ Đồng ngồi đối diện, thấy nàng tập trung nhìn bàn cờ, giống như không nghe thấy, trong tay vẫn còn nắm một con cờ, thần thái cũng không khác thường, cũng không có vội vã đứng lên nghênh giá.
Nàng nói: “Bổn cung biết.” Rồi nói với Từ Sơ Đồng, “Phu nhân, hoàng thượng đến.”
Từ Sơ Đồng vừa hạ xuống một con cờ, nhàn nhạt nói: “Ừ.” Dư Thời Hữu vốn tưởng rằng nàng ấy sẽ nhanh chóng đứng lên, nhanh chóng nghênh đón, nào biết là thái độ này. Trong lòng không biết Từ Sơ Đồng đang suy nghĩ gì, nhưng nàng biết, Tiết Ý Nồng tuyệt đối không phải là thuận đường đến đây.
Hắn đến đây là vì Từ Sơ Đồng, vì bảo hộ nàng ấy mà đến.
Dư Thời Hữu đứng lên, chuẩn bị nghênh giá. Mai ma ma tự nhiên hết sức cao hứng, kế sách của nàng có hiệu quả rồi, Hoàng thượng quả nhiên đến! Nhìn thấy Hoàng hậu và Từ Sơ Đồng ở chung hòa thuận, nghĩ đến Hoàng thượng sẽ thay đổi cái nhìn đối với Hoàng hậu.
Hơn nữa mượn cơ hội lần này, cũng giáo huấn Từ Sơ Đồng một phen, trong lòng Mai ma ma vô cùng vui vẻ.
Sau khi vào, Tiết Ý Nồng cười nói: “Sơ Đồng, ngươi chạy đến Hoàng hậu nơi này trốn việc đi.”
“Dân nữ ra mắt Hoàng thượng.” Nàng đứng dậy vén áo thi lễ, dáng vẻ liễu yếu đào tơ. Nhưng chỉ mới vừa đứng dậy, thân thể lảo đảo, sắp ngã xuống, Tồn Tích ở bên cạnh vội vàng đỡ.
Tiết Ý Nồng hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?” Phát hiện sắc mặt nàng khác thường, đỏ ửng, vội vàng quan tâm nói: “Bị bệnh sao?”
Tồn Tích sớm hiểu ý, nói: “Chắc do bị gió lạnh thổi suốt một canh giờ.” Nàng cố ý nhấn mạnh 'Một canh giờ', quả nhiên thấy Tiết Ý Nồng đổi sắc mặt.
“Sao lại để gió lạnh thổi suốt một canh giờ?” Ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Hoàng hậu, Dư Thời Hữu cả kinh, cũng không giải thích được, “Tại sao người không chăm sóc phu nhân nhà ngươi cẩn thận, để cho nàng ấy càng quấy.” Tiết Ý Nồng trách cứ Tồn Tích.
“Hồi Hoàng thượng, không phải. Là Hoàng hậu mới sáng sớm cho người mời phu nhân sang đánh cờ. Phu nhân lúc đến nghe được Hoàng hậu chưa dậy, không dám quấy rối.”
“Nếu đã ước định thời gian, sao Hoàng hậu còn dậy trễ như vậy, chớ không phải cố ý đi!” Lời Tiết Ý Nồng nhẹ nhàng nhưng rơi vào trong lòng Dư Thời Hữu đích tựa như sức nặng ngàn cân.
**** 20/01/2022 ****
#### Lời Editor ####
Thuyền Hoàng hậu không bao giờ cập bến nhờ má Mai. Người ta hay nói không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu. Má Mai có hết tố chất này.
Tội nghiệp Hoàng hậu ghê nơi.
Má Mai hết chuyện làm rồi nên đi kiếm chuyện với nương nương. Chắc má Mai đang thèm ăn cơm hộp. ^.^