Ngày Tháng Sống Cùng Sủng Phi

Chương 54: Chương 54: Tình yêu cảm mãnh liệt khiến người ta mê mệt, phá vỡ nguyên tắc




Từ Sơ Đồng phát hiện trước, nói: “Đó không phải là Lạc Nhạn sao, nàng ấy đang tìm cái gì?”

Tiết Ý Nồng cũng nhìn theo, quả nhiên là Lạc Nhạn. Hướng về phía Lạc Nhạn gọi vài tiếng, “Lạc Nhạn......” Lạc Nhạn nghe theo tiếng gọi, quay lại nhìn, vẻ lo lắng trên mặt lập tức biến mất, thay vào đó là sự hài lòng và vui mừng. Nàng chạy thật nhanh đến, đến khi cách hai người đó không xa thì dừng bước nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ lạ.

Hôm nay nàng có nhìn lầm không? Sao cảm thấy quan hệ giữa Hoàng Thượng và nương nương đặc biệt tốt. Nhưng Lạc Nhạn vốn không phải là người đa tâm, nên cũng không tiếp tục thăm dò. Nàng mới vừa quay lại Cẩm Tú Cung, thấy Tồn Tích như lão thái gia, nằm nghiêng duỗi thẳng chân bên lò than sưởi ấm, nhưng lại không thấy Hoàng thượng đâu, hỏi ra mới biết, Hoàng thượng một thân một mình đi ra ngoài.

Lạc Nhạn đương tức giận, trách cứ: “Sao người dám để cho Hoàng Thượng đi ra ngoài một mình, nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?” Nàng lo lắng đến mặt đỏ bừng.

Tồn Tích chỉ lo tạo không gian hai người cho Tiết Ý Nồng và Từ Sơ Đồng, đương nhiên không nghĩ đến vấn đề này, nhờ Lạc Nhạn nhắc nhở, cả người như bừng tỉnh, trong lòng cũng lo lắng, sợ trong cung xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lập tức ổn định tinh thần nói: “Có thể có chuyện gì, tự mình cuốn lên, là Hoàng thượng muốn tự mình đi ra ngoài tìm phu nhân. Phu nhân đang ở bên giếng. Được rồi, nếu ngươi lo lắng, người đi tìm đi, không chừng bọn họ đang trên đường trở về.” Tồn Tích chỉ phương hướng, còn bản thân thì ở trong phòng chờ đợi hai người bọn họ quay về.

Sau đó, Lạc Nhạn bung dù đi tìm, bên ngoài không có một ai.

Nhìn thấy Tiết Ý Nồng, mừng muốn khóc. Lời nói khó kiềm cơn giận, “Hoàng Thượng sao không dẫn theo ai bên mình, mà lại tự mình ra ngoài, nếu xảy ra chuyện gì nô tỳ làm sao gánh vác nổi.”

Tiết Ý Nồng cười nói: “Ta chỉ đi ngắm tuyết, chẳng phải đông người sẽ làm mất hứng sao. May mắn gặp Sơ Đồng, liền cùng nàng ấy quay trở về, đi thôi.” Ba người cùng trở về Cẩm Tú Cung.

Lại nói Mai ma ma phụng mệnh đi chiết hồng mai, không ngại thấy kẻ thích gây loạn Từ Sơ Đồng, vẻ mặt âm trầm, nhếch mép cười lạnh. Sau khi cùng các cung nữ chiết hồng mai xong thì quay về Khôn Viên Cung lấy nước tuyết đi phụng dưỡng, đem chuyện thấy được trong rừng mai kể cho Dư Thời Hữu nghe.

“Hoàng hậu, nô tỳ hiểu rõ tính tình của ngài. Như nô tỳ nói lần trước, ngài không ép người, người cũng không tha cho ngài đâu. Lúc này ả đã dính như keo như sơn với Hoàng Thượng. Tuy hôm nay không có danh phận mà còn như vậy. Nếu là ngày sau, còn không biết sẽ tùy tiện như thế nào. Hoàng hậu, ngài không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho phủ Thừa tướng. Hơn nữa nếu cứ tiếp tục như vậy, không đợi đến mùa xuân tuyển tú, bụng của nàng ấy càng ngày càng lớn, cho dù thái hậu đứng về phía ngài. Nhưng vì con nối dõi, chỉ sợ cũng sẽ nhịn ba phần, tục ngữ có câu: cẩn tắc vô ưu. Hoàng hậu ngài nên có quyết định.”

Dư Thời Hữu học được bài học lần trước, dĩ nhiên từ chối trở thành kẻ địch của Từ Sơ Đồng. Dù Mai ma ma có châm ngòi như thế nào, nàng cũng không bị kích động, cả ngồi ngây người, dùng ngón tay vuốt vuốt tách trà, liên tục khuấy trà trong tách, không biết đang suy nghĩ gì.

Tiết Ý Nồng đối với nàng vô tình, đã sớm nhất thanh nhị sở nói rõ ràng. Lúc ấy, nàng còn cho rằng Hoàng Thượng ngây thơ. Nhưng nay, nghe Mai ma ma kể chuyện của hai người bọn họ hôn nhau trong rừng mai. Nàng nghĩ đó là tình yêu thật sự đi, nàng hâm mộ Từ Sơ Đồng. Một vị sủng phi tiền triều, mặc kệ dùng thủ đoạn gì nhưng cuối cùng vẫn chiếm được trái tim của một người, dù là thật hay giả, Tiết Ý Nồng giờ phút này chắc là hạnh phúc.

Nàng dường như có thể nhìn thấy tương lại gần Từ Sơ Đồng mũ phượng khăn quàng vai.

Nghĩ đến đây, Dư Thời Hữu cảm thấy cô đơn. Dù sao đó cũng là phu quân trên danh nghĩa của mình, mà lại muốn cùng nữ nhân khác...... Dù cho nàng có khoan dung độ lượng đến đâu, cũng cảm thấy lòng đau như cắt. Phần tình cảm kia vốn thuộc về nàng, mà Tiết Ý Nồng lại đem trao cho nữ nhân không bằng mình.

Một nữ tử mang biết bao tiếng xấu và đã qua lại với một người.

Từ Sơ Đồng dù xinh đẹp đến đâu cũng không còn trong sạch nữa.

Mai ma ma cúi đầu, ngước mắt nói: “Hoàng hậu.”

Dư Thời Hữu hồi thần, nghiêm mặt nói: “Mặc kệ chuyện gì phát sinh, đừng làm lại mấy chuyện không cần thiết. Ý của Hoàng Thượng rất rõ ràng. Lần trước, bản cung đã nói với ngươi, tốt nhất đừng cãi ý hắn. Hơn nữa bản cung tin tưởng Hoàng Thượng không phải là người nói không giữ lời. Hắn đối xử với bổn cung đã rất rộng lượng, không cần chờ đến khi Từ Sơ Đồng trở mình, chỉ cần chạm vào nghịch lân của hắn, chỉ sợ ngay cả ngày bình yên cũng không còn nữa. Làm người phải biết chừng mực, thấy đủ mới có thể sống an vui. Ý tứ của thái hậu cũng là như vậy, phải bao dung. Dù sao cả đời Hoàng Thượng cũng sẽ không chỉ có một nữ nhân. Điều quan trọng là, bản cung là người duy nhất có thể cùng hắn đi hết cuộc đời này. Vậy là đủ rồi. Đời còn rất dài, không cần vì chuyện trước mắt mà rối nhặng xị lên.” Dư Thời Hữu tự chột dạ với lời mình nói, nhưng nàng sợ Mai ma ma quan tâm quá sẽ làm loạn, gây thêm phiền phức cho nàng, đành phải nói như vậy.

Mai ma ma thấy trong lòng nàng đã có tính toán, liền câm miệng không nói gì nữa.

Ba người trở về Cẩm Tú Cung.

Tồn Tích vội vàng ra nghênh đón, thấy Tiết Ý Nồng vô sự, cũng an tâm. Lúc này định thần lại thì thầm trách Lạc Nhạn dám hù dọa nàng, làm lòng nàng rối như tơ vò..

Sau khi thỉnh an xong, mọi người đều vào trong.

Căn phòng rất ấm áp, tuyết đọng trên y phục của ba người lập tức tan chảy, nhất là Tiết Ý Nồng và Từ Sơ Đồng, tóc ướt đẫm. Lạc Nhạn thấy, vội vàng lấy khăn đưa qua cho họ lau. Tiết Ý Nồng không quan tâm bản thân, giúp Từ Sơ Đồng lau trước, Từ Sơ Đồng cũng không khách khí, xoay người đưa lưng về phía nàng, chờ nàng lau khô, rồi mỉm cười với Tiết Ý Nồng, nói: “Để ta.”

Lau khô tóc giúp Tiết Ý Nồng.

Lạc Nhạn rất là kinh ngạc, quan hệ của hai người bọn họ dường như tốt hơn trước rất nhiều?

Tồn Tích tươi cười như hồ ly, xem ra nương nương nhà nàng đã câu được Hoàng thượng. Lần này nếu không nhờ huyên náo một phen, cũng sẽ không có thu hoạch như vậy. Trong này còn có một phần công lao của nàng đây. Lập tức bưng mộc bồn, kéo Lạc Nhạn đi ra ngoài phơi y phục, Lạc Nhạn còn muốn ở lại, nhưng bị Tồn Tích kéo đi.

Lúc hai người đi ra ngoài, Lạc Nhạn rất không vui.”Ngươi làm gì vậy?”

“Kéo ngươi ra ngoài để khỏi làm kỳ đà cản mũi. Ngươi không phát hiện sao, Hoàng Thượng và phu nhân nhà ta đã hòa hảo rồi.” Tồn Tích huýt sáo, vô cùng đắc ý, “Nếu mọi chuyện tốt đẹp, sang năm Hoàng Thượng có thể ôm hài tử mập mạp trắng trẻo, đến lúc đó ngươi làm ma ma, chịu khó thay tã nha.”

Lạc Nhạn cười như không cười, “Mơ đi.”

Tồn Tích cho rằng Lạc Nhạn nói Từ Sơ Đồng sẽ không cùng một chỗ với Tiết Ý Nồng cho nên nàng cũng đáp lại, “Ngươi mới nằm mơ đi.” Nàng đã nhìn ra, lần này ánh mắt Hoàng Thượng nhìn nương nương đã khác xưa, nhưng nàng rất quen thuộc loại ánh mắt đó. Không chừng khi không có nàng và Lạc Nhạn ở đó, hai người lại nhịn không được làm chút gì đó. Tồn Tích nhìn Lạc Nhạn vài lần, không thèm so đo với người không hiểu chuyện.

Trong phòng, hai người ngồi cùng một nơi, nhất thời không nói chuyện.

Tiết Ý Nồng nhích lại gần, do dự cuối cùng đặt tay lên tay của Từ Sơ Đồng. Ánh mắt nhìn thẳng phía trước, không dám nhìn người đối diện, “Sơ Đồng...... Trẫm...... Bây giờ, mọi chuyện đã như vậy. Tuy bất ngờ nhưng trẫm cảm thấy rất tốt. Sau này, chúng ta từ từ làm quen, hoàng cung không giống những nơi khác, có rất nhiều chuyện, không phải một mình trẫm có thể quyết định. Sau này, có thể có rất nhiều người tiến cung, nhưng trẫm sẽ luôn trân trọng, yêu quý nàng. “

Từ Sơ Đồng mỉm cười, siết chặt tay nàng.

“Ta hiểu được, Hoàng thượng có khó xử của Hoàng thượng, ta cũng không cầu gì nhiều, chỉ cần hai chúng ta sống bên nhau vui vẻ, hạnh phúc là được.”

Khi Tiết Ý Nồng nhìn Từ Sơ Đồng, đôi mắt xúc động, tràn đầy tình cảm.

Từ Sơ Đồng bị đôi mắt chân thành đó nhìn làm cho chột dạ, cắn rứt. Nàng chỉ là giả vờ thôi, không ngờ lại có người bị cuốn vào. Tiết Ý Nồng không lo lắng về thân phận của bản thân, xem ra cũng không phải là người an phận. Từ Sơ Đồng cũng có chút bội phục nàng ấy, nếu đổi lại người khác, chỉ sợ nàng còn phải tốn nhiều tâm tư, thủ đoạn, trước mắt như vậy cũng tốt.

Nhưng cũng bởi vì Tiết Ý Nồng thẳng thắn, chân thành, vẫn gây không ít xúc động cho nàng.

Đây là một ánh mắt động lòng của nữ tử, Từ Sơ Đồng quá quen thuộc với ánh mắt này, nàng cũng từng nhìn một người khác như vậy. Suy bụng ta ra bụng người, Từ Sơ Đồng mềm lòng, đưa tay xoa xoa mái tóc của Tiết Ý Nồng.

Nàng cam đoan, cho dù có lợi dụng Tiết Ý Nồng, nàng cũng sẽ không tổn thương nàng ấy.

Từ Sơ Đồng nói: “Được rồi, Hoàng thượng đừng nhàm chán như vậy, ngài còn có rất nhiều việc phải làm.” Nàng nhìn đến chồng tấu chương trên bàn, nàng cũng không muốn quấy rầy Tiết Ý Nồng, vỗ vỗ vai của nàng ấy, “Ta đi chuẩn bị thức ăn cho ngài, ngài cần phải cố gắng làm việc, vì cuộc sống hạnh phúc sau này, cố gắng phấn đấu đi!”

Từ Sơ Đồng đứng dậy, giả vờ liếc mắt đưa tình mà đi ra ngoài.

Tiết Ý Nồng chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy ngọt ngào, thì ra đây là cảm giác thích một người, ngọt từ dạ dày đến cổ họng, ngọt đến ê răng.

Nam a hay nữ a, trước hết là người mình thích đi.

Nàng không còn bị vấn đề này vướng bận nữa, cảm thấy vô cùng thoải mái, vui vẻ.

Tiết Ý Nồng nhìn lưu luyến theo bước chân của Từ Sơ Đồng. Tuy Từ Sơ Đồng cước bộ không ngừng, nhưng cũng cảm giác được, cảm giác toàn thân được bao bọc trong thiên la địa võng, ấm áp dạt dào, nhếch nhếch khóe miệng, đi ra ngoài, lập tức đóng cửa lại, sợ gió lạnh thổi vào trong phòng.

Nhìn đến khi Từ Sơ Đồng đi ra ngoài, Tiết Ý Nồng mới thu hồi tầm mắt. Ngồi vào án, tâm tình đang tốt nên nhìn đống tấu chương trên bàn cũng trở nên đáng yêu.

Giờ phút này, trong lòng Tiết Ý Nồng tràn đầy ngọt ngào, chuyện tình cảm đối với nàng mà nói như nằm mơ vậy, tự hỏi chuyện tốt như vậy sao lại phát sinh trên người mình chứ? Hơn nữa phần tình cảm kỳ lạ này, nàng cũng là thiếu nữ, nàng hiểu tình cảm phát sinh thì không gì ngăn được, nên cũng ít rối rắm về vấn đề nam nữ, tuy chưa ăn qua thịt heo nhưng cũng đã xem qua heo chạy. Đầu năm nay lấy giới tính làm lý do không thể yêu nhau, nàng cảm thấy mình thật là “lạc hậu“.

Tâm tình ngọt ngào, nàng cảm thấy cuối cùng mình cũng đã làm một điều gì đó đúng đắn. Cô đơn cũng tốt, áp lực cũng được, nhũng đám mây đen ẩn náu đâu đó trong lòng nay bỗng chốc tan biến vào hư không.

Từ Sơ Đồng đi vào trù phòng. Nhìn xuống đất, thấy mộc bồn trống trơn, được dựng đứng ở góc tường. Tồn Tích thoải mái nằm nghỉ, trong tay cầm đĩa đậu phộng, nhắm mắt, lấy một hạt đậu phộng, quăn lên, chuẩn xác rơi vào miệng nàng, nghe thấy tiếng bước chân, nghĩ là Lạc Nhạn đi nhà xí đã trở về, còn đang ngạc nhiên trước tốc độ kinh người của nàng ấy, mắt không thèm mở, nói: “Đã trở lại?”

“Ừ.”

Giọng nói khác quá, Tồn Tích mở mắt, thấy người đi đến, nhanh chóng đứng dậy, “Phu nhân, ngài đã đến, nô tỳ còn tưởng là Lạc Nhạn!” Nàng nhìn Từ Sơ Đồng từ trên xuống dưới, sau đó dừng lại trên môi nàng ấy, cười nói: “Vậy là ngài đã ra tay rồi đi, không hổ danh là nương nương, động tác quả nhiên mau lẹ.”

Lúc này, Từ Sơ Đồng híp mắt cười như chú mèo con thỏa mãn. “Mắt vẫn còn tinh tường, bây giờ, động tác nàng ấy hơi vụng về, thô lỗ, sau này sẽ không nhìn ra đâu.” Nói xong, vươn đầu lưỡi liếm môi mình, nói không nên lời sự mê hoặc của nó, trong nháy mắt nhớ lại hương vị của Tiết Ý Nồng, ánh mắt mê đắm của nàng ấy, cũng không tệ lắm! Vẻ mặt có chút hài lòng, nàng ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn.

Tồn Tích nói: “Chúc mừng nương nương, cuối cùng Hoàng thượng đã cắn câu.”

“Đừng vui mừng quá sớm, may mắn đánh bậy bạ mà thành công. Nếu làm cho ngài ấy phát hiện có điều gì đó không ổn, chúng ta gặp rắc rối lớn. Ta là một chút tình cảm cũng không có, cũng may ngài ấy thế nhưng tưởng thật sự. Ta đây là tranh thủ ngài ấy không có kinh nghiệm mà chiếm tiện nghi, chỉ sợ ngài ấy sau này phát hiện......”

Tồn Tích liên tục nói sẽ không, “Ranh giới giữa tình bạn và tình yêu cũng không rõ ràng. Hoàng thượng là người trọng tình trọng nghĩa, khẳng định là khờ khạo như vậy cũng không phân biệt rõ ràng lắm đâu. Hơn nữa nô tỳ thấy Hoàng thượng cực kỳ thích nương nương.”

Từ Sơ Đồng cảm thán nói: “Đúng vậy.” Nghĩ đến đây, nàng liền cảm thấy vô cùng áy náy.

Nàng cũng đã từng ngây thơ, lãng mạn nên hiểu được cảm giác yêu đương, ngọt ngào của tình đầu chết người như thế nào. Nàng nhìn sắc mặt của Tiết Ý Nồng như tạo động lực cho nàng muốn nói hết toàn bộ sự thật cho Tiết Ý Nồng biết, rồi từ từ buông bỏ.

**** 06/03/2022 ****

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.