Ngày Tháng Trắc Trở

Chương 14: Chương 14




Đoàn người rồng rắn qua về đô thành, lần này việc phòng thủ càng thêm nghiêm ngặt.

Xe ngựa tạm dừng lại nghỉ chân ở quận Tân An, Tạ Thù vào đình nghỉ chân ngồi xuống vừa mới nâng chén trà lên thì đã thấy Hoàn Đình dẫn mọi người ùa vào, chiếm cứ một góc, nói muốn trò chuyện cho Thừa tướng đỡ buồn.

Tạ Thù vung tay: “Bản tướng không giỏi ăn nói, tốt nhất các vị nên đi tìm Vũ Lăng vương, danh tiếng phong lưu của hắn không kém Vương Kính Chi là bao đâu.”

Hoàn Đình cười nói: “Thừa tướng không biết rồi, quả thật Trọng Khanh trước đây rất giỏi ăn nói, Thái úy tiền nhiệm là Viên Khánh vốn được cho là người nhanh mồm nhanh miệng, nhưng gặp phải gã trẻ ranh tóc còn để chỏm như hắn mà vẫn còn cười ngất với hắn. Tiếc rằng sau này Tương phu nhân không cho hắn nhiều lời nữa nên hắn cùng dần dần ít nói, bây giờ mà ngồi nói chuyện tào lao với chúng ta, phần lớn thời gian hắn chỉ ngồi nghe mà thôi.”

Tạ Thù thắc mắc: “Vì sao Tương phu nhân không cho hắn nói nhiều?”

Phía sau có tiếng trả lời: “Vì nói nhiều ắt sẽ có lúc lỡ lời.”

Tạ Thù quay đầu nhìn lại, Vệ Ngật Chi chậm rãi bước vào, theo sau còn có Vương Lạc Tú.

Vừa thấy có nữ tử đi tới, mọi người đều hơi di chuyển vị trí, để cho Vương Lạc Tú có chỗ ngồi rộng rãi, cũng tạo khoảng cách với những người đàn ông khác.

Vệ Ngật Chi ngồi xuống bên cạnh Tạ Thù, nhìn xung quanh một vòng, cười nói: “Sao mọi người cứ tập trung về phía ta vậy, thế này ta làm sao sống yên ổn được?”

Hoàn Đình nhịn cười châm chọc: “Ai bảo ngài chỉ lo chăm sóc người đẹp, không nói chuyện với chúng ta, không tập trung vào ngài thì còn ai vào đây?” Nói xong còn cười cười nhìn Vương Lạc Tú.

Vương Lạc Tú đi cùng các tiểu thư khuê các khác, sắc mặt ửng hồng nhưng không hề lúng túng, đón chén trà mà tỳ nữ đưa tới chậm rãi uống, làm như không nghe thấy.

Dương Cứ nhìn Hoàn Đình lắc đầu thở dài: “Theo ta thấy, Ân Bình mới là người nên bị mẫu thân hắn cấm nói mới đúng.”

Mọi người cười ha hả.

Cười xong lại tán gẫu linh tinh, cuối cùng lại nói tới kiếp nạn vừa qua của Tạ Thù.

Hoàn Đình không biết sự việc thế nào, buồn bực nói: “Không phải vẫn nói sĩ tộc phía nam rất có thế lực hay sao, sao chuyện này có thể diễn ra ngay trên đầu bọn họ được? Theo ta thấy, nói bọn họ có thế lực mạnh chẳng qua chỉ là nói khoác mà thôi.”

Tạ Thù phe phẩy cây quạt cười không nói, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói mềm mại cất lên: “Hoàn công tử nói sai rồi, nếu ngài đã nghe qua về cuộc chiến Bạch Phiến Tử sẽ biết được bản lĩnh của sĩ tộc phía nam.”

Đám thế gia đều rất ngạc nhiên, vì người vừa nói lại chính là Vương Lạc Tú.

Tạ Thù cảm thấy hứng thú, khẽ khoát tay: “Mong cô nương nói rõ hơn.”

Vương Lạc Tú liếc mắt nhìn nàng, sắc mặt càng hồng, thoáng cúi đầu nói: “Khi xưa phương bắc đại loạn, cần Giang Nam nhanh chóng cung cấp lương thực cứu giúp, chủ quản vận chuyển Trần Mẫn lại chiếm cứ số tiền này rồi khởi binh mưu phản. Sĩ tộc phía nam dẫn quân chinh phạt, Trần Mẫn tụ tập vạn người cùng giao chiến, nhưng Cố Vinh nhà họ Cố chỉ lấy một cây quạt lông vũ trắng cách xa ngàn dặm quạt mấy cái, đám quân Trần Mẫn đều chạy trốn toán loạn. Đấy chính là cuộc chiến Bạch Phiến Tử.”

Hoàn Đình kinh ngạc: “Lợi hại như vậy ư?”

Vương Lạc Tú gật đầu: “Đám quân của Trần Mẫn đều là người Giang Nam, làm sao dám chống lại sĩ tộc ở địa phương, sĩ tộc phía nam không chỉ có thế lực mà còn có danh tiếng.”

Tạ Thù quay sang nói với Hoàn Đình: “Lần này coi như được mở mang tầm mắt, xem đệ sau này còn dám nói lung tung nữa không.”

Hoàn Đình vội vàng đứng dậy hành lễ với Vương Lạc Tú, bái phục chịu thua, nhận lấy tiếng cười không ngớt của đám thế gia.

Nghỉ ngơi xong xuôi lại tiếp tục khởi hành.

Mọi người xin cáo từ đi chuẩn bị trước, Vệ Ngật Chi lại cố ý đi chậm một bước, nói với Tạ Thù: “Những lời Vương Lạc Tú nói đều là thật, sĩ tộc phía nam thế lớn, dù có thật sự bắt đệ cũng không làm gì được, đệ tính thế nào?”

Tạ Thù thở dài: “Nền móng trăm năm đâu có dễ đào thế được, có thể giữ vững thế cân bằng là tốt rồi, nhưng ít nhất cũng phải biết được mục đích của bọn họ là gì.”

Vệ Ngật Chi xoa cằm: “Tuy là vậy nhưng đệ cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, lúc nào cần trợ giúp, đã có ta ở đây.”

Thực ra trong mắt sĩ tộc phía nam, hai người chẳng khác nào châu chấu trên sợi dây thừng, nhưng lần này coi như Tạ Thù vẫn được lợi.

“Hừm, ta nhớ rồi.”

Sắp về tới Kiến Khang, tâm tình mọi người đều thả lỏng triệt để, có người còn đề nghị chưa về vội, đi tới chỗ gần đó chơi một lúc.

Thời còn trẻ Vệ Ngật Chi đã dạo chơi khắp chốn đô thành Kiến Khang, vốn cũng không muốn đi nhưng bị Dương Cứ ra sức lôi kéo cùng đi. Hoàn Đình không lay chuyển được Thừa tướng cũng ra sức lôi kéo hắn, khua môi múa mép một hồi, cuối cùng cũng coi như thuyết phục được hắn cùng đánh xe ngựa đi chơi một chyến.

Tạ Thù thấy hiện trường trong nháy mắt chỉ còn lại một đám ông lão lười vận động, lặng lẽ ôm trán.

Làm Thừa tướng lúc nào cũng cô độc thế này đây…

Hầu hết những người còn lại đều vào thành trước, Vệ Ngật Chi cũng lệnh cho Phù Huyền hộ tống Vương Lạc Tú về phủ Đại Tư Mã, nhưng có lẽ nàng không hiểu ý hắn muốn tự bản thân nàng đi tìm Tương phu nhân nên nàng kêu xe ngựa dừng lại chờ Vệ Ngật Chi.

Tạ Thù đang chuẩn bị rời đi, Vương Lạc Tú vén mành xe gọi nàng một tiếng.

“Xin hỏi Thừa tướng, Quang Lộc đại phu Vương Mộ hiện giờ có còn ở ngõ Ô Y nữa hay không?”

Tạ Thù suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Vẫn còn ở đó, cũng không cách Tạ phủ bao xa.”

Vương Lạc Tú nói tiếng cảm ơn: “Vương Mộ là đường thúc của ta, vài ngày nữa muốn tới thăm nhưng đã nhiều năm rồi ta chưa từng về Kiến Khang, không biết ông ấy có còn ở đây hay không.”

Tạ Thù mỉm cười gật đầu, thật ra cũng hơi thắc mắc chuyện nhỏ như thế cần gì phải hỏi nàng, tự gọi kẻ hầu đi hỏi thăm xung quanh là ra cả thôi, đã thế lại còn Phù Huyền vẫn còn đứng ngay ở chỗ đó nữa chứ?

Vương Lạc Tú và nàng nói thêm dăm ba câu, đều là những chuyện chẳng đâu vào đâu, Tạ Thù nể mặt Vương Kính Chi, chỉ có thể kiên nhẫn trả lời nhưng trong lòng càng lúc càng khó hiểu, cảm giác như người con gái này đang cố tình dây dưa không cho mình rời đi.

Việc này kéo dài hồi lâu, đám thế gia ăn chơi kia đã sớm quay trở lại.

Hoàn Đình vui vẻ hô lớn: “Trọng Khanh thật may mắn, vớ được một con hươu hoang nhảy ra, một mũi tên xuyên qua đầu luôn.”

Công tử nhà họ Viên, Viên Phái Lăng ở bên cạnh cười cười: “Nhìn ngươi vui vẻ như thế, người không biết còn tưởng là ngươi săn được đấy.”

Vệ Ngật Chi cưỡi ngựa đi đến, trên người vẫn mặc nguyên y phục hồi nãy nhưng trước người đặt thêm một con hươu béo tốt đã chết.

Dương Cứ cũng đi lên nói: “Tương phu nhân lại sắp có thêm mấy đôi giày da hươu rồi, còn thịt hươu này chúng ta có thể được hưởng ké.”

“Đương nhiên rồi.”

Hoàn Đình thấy Vệ Ngật Chi hào phóng như thế, thích quá kêu lên: “Ta cũng muốn đi giày da hươu, Trọng Khanh cho ta một nửa tấm da hươu đi.”

Viên Phái Lăng kéo hắn, nháy mắt nhìn về phía Vương Lạc Tú bên kia, ý bảo rằng ở đằng đó còn một vị biểu muội, đâu đã tới phiên ngươi.

Lần này Vệ Ngật Chi không trả lời ngay, liếc mắt nhìn Tạ Thù ở đằng kia nói: “Nửa tấm da hươu cho gia mẫu, còn một nửa, đưa cho Tạ tướng làm ủng đi.”

Tạ Thù bất ngờ: “Thật chứ?”

Vệ Ngật Chi cười cười: “Tạ tướng là người đứng đầu bách quan, việc này cũng đương nhiên.”

Vũ Lăng vương dùng da hươu làm người tốt, đám thế gia cũng không cãi lại.

Lúc vào thành thì trời đã chạng vạng tối, mặt trời cũng đã lặn nhưng trên phố vẫn đầy ắp người, một nửa ngơ ngẩn ngắm Tạ tướng, một nửa lặng lẽ tìm Vũ Lăng vương.

Rất nhanh sau đó có người tinh mắt phát hiện ra trong đội xe ngựa của họ Vệ có thêm một chiếc xe ngựa phong thái phi phàm, còn đi theo sau xe của Vũ Lăng vương. Khi tấm mành xe tung bay theo gió, tình cờ lộ ra đôi hài và làn váy của tỳ nữ ngồi trong, nói vậy người ngồi trong xe chắc chắn là nữ quyến rồi.

Trông thấy vậy, có rất nhiều người thấy cõi lòng lạnh buốt.

Quận vương đi Cối Kê một chuyến, trở về dẫn theo một người con gái, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra.

Cõi lòng tan nát thành mảnh vụn mất rồi…

Mộc Bạch trọng thương chưa lành vô cùng phấn khởi vào trong xe nói với Tạ Thù: “Công tử, theo thuộc hạ thấy, chẳng mấy chốc Vũ Lăng vương sẽ mất tư cách sánh vai cùng ngài thôi.”

Tạ Thù đang suy nghĩ, nghe thế liền ngẩn người: “Gì kia?”

“Ngài coi, một khi Vũ Lăng vương thành thân, đám nữ tử si mê đắm đuổi hắn chẳng phải sẽ chuyển sang mến mộ ngài hay sao?”

“…” Nhưng chuyện này có ích lợi gì chứ?

Tạ Thù xoa xoa đầu hắn nói: “Ngươi vẫn nên làm bé ngoan dưỡng thương đi.”

Mộc Bạch quyệt miệng lui ra.

Vương Lạc Tú vừa đến, còn ai vui hơn Tương phu nhân được? Bà nhanh chóng ra đón biểu chất nữ[1], gọi rất thân thiết.

Quản gia thấy nhiều lần bà mấp máy môi giống như muốn gọi Vương Lạc Tú là con dâu nhưng cuối cùng lại miễn cưỡng ngừng lại.

Phu nhân muốn bế tôn tử đến phát cuồng rồi….

Quả thật Vương Lạc Tú dễ khiến người ta yêu thích, tính cách nàng trầm ổn, không có vẻ yếu ớt như đám khuê nữ thông thường, lại am hiểu thi thư, nói chuyện với Tương phu nhân đâu ra đó, thỉnh thoảng lại pha trò khiến Tương phu nhân vui vẻ vô cùng.

Thỏa mãn, quá thỏa mãn rồi.

Tương phu nhân dự định tìm cơ hội nói chuyện với Vệ Ngật Chi, người con gái này quả là ứng cử viên sáng giá cho vị trí con dâu của bà, phải nhanh chóng nắm giữ mới được.

Vậy mà Vệ Ngật Chi lại dẫn theo Vương Lạc Tú tiến cung.

Tạ Thù sau khi vào thăm hỏi Hoàng đế, đang định xuất cung thì trên đường lại gặp Vệ Ngật Chi và Vương Lạc Tú.

“Bái kiến Thừa tướng.” Vương Lạc Tú kính cẩn thi lễ.

Tạ Thù đỡ nàng một cái, ngờ vực hỏi Vệ Ngật Chi: “Vũ Lăng vương định đi đâu vậy?”

“Đi yết kiến Thái hậu.”

“Thì ra là vậy.”

Với xuất thân của Vương Lạc Tú, đi yết kiến Vệ thái hậu vốn cũng là thân thích hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng hành động này của Vệ Ngật Chi rõ ràng rất sáng suốt. Bây giờ hắn quyền cao chức trọng, việc thành thân cũng phải cẩn trọng, nếu như muốn thông gia với nhà họ Vương cũng còn phải xem Hoàng đế có đồng ý hay không.

Tạ Thù nhìn Vương Lạc Tú một lát, nàng đúng là vô cùng bình tĩnh, cũng không biết có hiểu dụng ý của Vệ Ngật Chi hay không.

Chào tạm biệt hai người, Tạ Thù vừa ra khỏi cửa cung, Mộc Bạch đã tiến lên đón, xắn tay áo lên nói: “Công tử, đêm nay để thuộc hạ đi thẩm vấn Nhạc Am ạ?”

Tạ Thù phì cười khi thấy dáng vẻ của hắn như thế: “Đừng xảy ra án mạng là được.”

Mộc Bạch sâu xa nói: “Công tử yên tâm, thuộc hạ biết mà, chỉ trả lại gấp đôi những gì hắn gây ra mà thôi.”

“…’

[1] Biểu chất nữ: cháu họ (con gái của anh/em họ)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.