Ngày Tháng Trắc Trở

Chương 37: Chương 37




Sở Liên chỉ là một nhạc sư, sinh mạng như cỏ rác, đương nhiên không dám lừa gạt Vũ Lăng vương, người mà ngay cả Hoàng đế cũng phải kính trọng ba phần. Nhưng hắn có thể nghe lời đoán ý, thấy sắc mặt Vũ Lăng vương khác thường cũng âm thầm suy ngẫm.

Lần trước nhờ Vũ Lăng vương đưa khúc phổ, là vì lần đó ở phủ Vương Mộ nhìn thấy hắn và Thừa tướng cùng uống rượu nên mới cho rằng hai người đó có quan hệ thân thiết. Bây giờ lại thấy dường như Vũ Lăng vương vẫn có ý thăm dò quan hệ giữa hắn và Thừa tướng, có lẽ sự việc không đơn giản như hắn đã nghĩ.

Nếu như không có Thừa tướng, chắc chắn hắn không thể có cuộc sống yên ổn như hôm nay, Thừa tướng có ơn với hắn, hắn không thể báo oán. Vì lẽ đó, vừa ra khỏi phủ Thứ sử, hắn liền nghĩ cách truyền tin tới phủ Thừa tướng.

Tạ Thù cũng không ngồi yên chờ chết. Hoàn Đình tính tình đơn giản, Mộc Bạch cũng không biết rõ nguyên nhân, bất kỳ chuyện gì cũng đều có thể xảy ra.

Nhắc tới chuyện này, lý do cũng là vì lúc trước nàng đã nói ra nhũ danh của mình, nhưng đây cũng chỉ là việc nhỏ, chưa kể ở Kinh Châu cái tên này rất phổ biến, nhưng khẩu âm ở Kinh Châu và đô thành bên này lại có sự khác biêt cực lớn, mà nàng lại từng kể cho Vệ Ngật Chi nghe hồi nhỏ hay mặc trang phục nữ, chuyện ân nhân cũng có thể che giấu quá khứ.

Nhưng Vệ Ngật Chi không giống những người khác. Nước Tấn ham mê vẻ đẹp mềm mại, những người khác cùng lắm cũng chỉ ngắm nhìn nàng chứ không điều tra kỹ, nhưng hắn lại kiên quyết đào bới vấn đề, đây mới là chuyện khiến nàng đau đầu nhất.

Tất cả các nhạc sư đều trở về cố hương, Sở Liên không có nhà để về, đành ở lại Ninh Châu chờ người qua, thuận tiện tìm cơ hội truyền tin.

Mấy ngày sau, hắn trông thấy Mộc Bạch cưỡi ngựa đi qua, nhiều lần gặp gỡ, đúng là người bên cạnh Thừa tướng nên hắn vội vã xông lên cản người.

Mộc Bạch vô cùng kinh ngạc, không ngờ tìm tới tìm lui không thấy, lại gặp ngay nơi này. Chỗ này không thích hợp để nói chuyện, hắn vội vàng đưa Sở Liên tới một chỗ kín đáo, khẳng định không có ai theo dõi, lúc này mới đem những lời Tạ Thù dặn dò nói với Sở Liên.

Sở Liên cau mày nói: “Hóa ra Thừa tướng sớm đã đề phòng Vũ Lăng vương, cũng may tiểu nhân có chừng mực, chỉ nói người quen cũ của tiểu nhân tên Như Ý, còn lại những gì hắn hỏi đều không trả lời rõ.”

Mộc Bạch đưa ngân lượng đã chuẩn bị sẵn cho hắn: “Ta sẽ phái người đưa ngươi về Thổ Dục Hồn, từ nay về sau nhớ kỹ không được xuất hiện, càng không được tiếp xúc với bất kỳ triều thần nào của nước Tấn, không đúng, ngay cả người nước Tấn, ngươi cũng không được tiếp xúc.”

Sở Liên bái lạy: “Vâng, đại nhân yên tâm, tiểu nhân đã bỏ qua chuyện tìm cố nhân, không liên quan tới Thừa tướng.”

Mộc Bạch đáp: “Không uổng công Thừa tướng ra sức bảo vệ ngươi.”

Sở Liên ngẩn người, lại vội vã dạ một tiếng, nhưng trong lòng rất hoài nghi, hắn có tài cán gì đáng giá để Thừa tướng đối với hắn như thế?

Lẽ nào Thừa tướng thật sự là Như Ý?

Tạ Thù nhanh chóng nhận được mật hàm của Mộc Bạch, xem xong cũng bình tâm không ít.

Cuối tháng tám, Hoàn Đình đi sứ Thổ Dục Hồn két thúc, Vũ Lăng vương chiến thắng về triều.

Mộc Bạch cũng sớm trở về, vừa về liền bị Tạ Thù gọi ngay vào thư phòng.

Cửa sổ đóng chặt, Tạ Thù ngồi trước án, vẻ mặt nghiêm trọng.

“Mộc Bạch, còn nhớ trước kia lúc tổ phụ chọn ngươi ở bên cạnh ta đã nói gì không?”

Mộc Bạch cung kính quỳ xuống: “Bất kể công tử thế nào cũng đều là công tử, thề chết không từ, trung tâm như một.”

Tạ Thù gật gù: “Ta có chuyện vẫn lừa ngươi, nhưng vì chuyện này đã đi quá giới hạn, đối với những người bên cạnh lúc nào cũng phải đề phòng, bây giờ ta muốn nói cho ngươi biết.”

“Thuộc hạ quyết không phụ lòng tín nhiệm của công tử.”

Tạ Thù nhếch môi: “Ta là nữ.”

Mộc Bạch đập đầu xuống đất.

Hơi nóng ở thành Kiến Khang vẫn chưa tiêu tan, mùi hương quế phiêu tán trong gió. Dân chúng nhao nhao ra đường xem, từ xa nhìn thấy xe ngựa của Vũ Lăng vương cũng đoàn quân trở về, bọn họ dồn dập tung hoa tung khăn, hoan hô nhảy nhót, vô cùng mừng rỡ.

Vũ Lăng vương lại lập chiến công, ngoại từ ban thưởng vàng bạc ra, Hoàng đế thật sự không biết nên thưởng cái gì khác. Chỉ hận bản thân không có con gái có độ tuổi thích hợp, nếu không nhất định sẽ chọn hắn làm con rể, tránh cho hắn vừa lập công lại vừa bị các thế gia khác chèo kéo liên minh.

Thôi kệ, không nghĩ nữa, vẫn làm một bữa tiệc mừng công đi.

Trong ngự hoa viên, bách quan tề tựu đông đủ.

Tạ Thù mặc triều phục chỉnh tề, ngồi bên trái, mắt thấy Vệ Ngật Chi mặc trường bào rộng, dáng vẻ thảnh thơi đi tới, chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt.

Vệ Ngật Chi hành lễ với Hoàng đế rồi ngồi xuống bên phải, liếc nhìn nàng một cái, biểu hiện vẫn bình thản như cũ.

Trong lúc uống rượu, đương nhiên có người sẽ hỏi chuyện tác chiến, Vệ Ngật Chi liền kể hết toàn bộ quá trình diễn ra, lúc nói tới đoạn dùng tiếng nhạc truyền tin, vô số người thốt lên đầy kinh ngạc.

Vương Kính Chi cười nói: “Thời cổ có truyền thuyết thổi tiêu dẫn phượng, nhạc khúc giống như lời nói, chỉ là phương thức không giống mà thôi.”

Vệ Ngật Chi gật gù.

Tư Mã Đình liếc mắt nhìn Tạ Thù: “Nếu ta cũng dùng nhạc khúc để nói chuyện, e rằng Thừa tướng chính là người đầu tiên nghe không hiểu.”

Lúc này Tạ Thù mới hiểu vì sao Vệ Ngật Chi gặp được Hổ Nha, trong lòng mải mê suy nghĩ, bị hắn châm biếm còn không phản ứng lại. Thấy thế, Thái tử giải vây giúp nàng: “Ai cũng có sở trường riêng, Thừa tướng không để lộ tài năng, là chúng ta không có duyên nhìn thấy mà thôi.”

Tư Mã Đình chỉ nói hắn dựa hơi Thừa tướng, khẽ hừ một tiếng.

Tối nay khí trời mát mẻ, mọi người đều khoan khoái dễ chịu, yến tiệc đến nửa đêm mới ngừng, phần lớn mọi người đều say cả, lúc được đỡ đưa ra khỏi cung đều xiêu vẹo nghiêng ngả.

Tạ Thù vẫn còn tỉnh táo, chỉ hơi đau đầu một chút.

Lúc xuất cung, có cung nữ cầm đèn dần đường muốn đỡ nàng, bị nàng xua tay từ chối, phía sau bỗng nhiên có người đi lên đỡ lấy tay nàng: “Tạ tướng tửu lượng cao, thật hiếm khi thấy say.”

Tạ Thù ngoài cười nhưng trong không cười: “Vũ Lăng vương lại lập chiến công, bản tướng mừng thay cho ngươi.”

Vệ Ngật Chi cười cười, đỡ nàng ra ngoài.

Ra khỏi cửa cung, đột nhiên hắn hỏi: “Giờ Tạ tướng có thể đi cùng bản vương đến chỗ đó ngồi một lát được không?”

Tạ Thù sớm biết sẽ có thời khắc này, gật gật đầu: “Cũng được.”

Xe ngựa vòng vào ngõ Ô Y đến nhà cũ của Vệ gia, Vệ Ngật Chi dìu nàng xuống xe, không biết là vô tình hay cố ý nắm tay nàng, lại kiên quyết không buông, dắt nàng thẳng vào thư phòng.

Hắn tự tay rót trà cho nàng, lại lấy mấy thứ quà mà Thổ Dục Hồn dâng tặng đưa cho nàng, giọng nói càng thêm thân mật: “Lần này có thể chiến thắng cũng nhờ có ân nhân của đệ, ta và hắn nói chuyện phiếm, phát hiện hắn đúng là một nhân tài. Vốn định đưa hắn tới Kinh Châu thăm ngươi thân, nhưng hắn nói đã không còn thân thích trên đời, thật đáng tiếc.”

Tạ Thù giả vờ kinh ngạc: “Hắn giỏi như thế ư?”

Vệ Ngật Chi cười cười: “Đúng vậy, có lẽ còn giỏi hơn nữa kìa.’

Tạ Thù không tỏ rõ ý kiến.

Vệ Ngật Chi buông chén trà xuống, đi tới bên cạnh Tạ Thù, bỗng nhiên đưa tay ôm nàng.

Lần này Tạ Thù không chống cự, chỉ bình tĩnh nhìn hắn: “Trọng Khanh vẫn chưa buông tay hay sao?”

“Tình cảm ta dành cho Như Ý đã thành chấp niệm, tuyệt đối không từ bỏ ý định, trừ phi… Đệ thuận theo ta một lần, sau này ta sẽ không tiếp tục dây dưa với đệ nữa, được không?”

Tạ Thù không những không giận mà còn cười: “Quả nhiên, vẻ bề ngoài đứng đắn của huynh chỉ là ngụy trang.”

“Điều tối kỵ nhất trong cầm binh đánh trận là để người khác nhìn thấu, nếu ta dễ dàng bị người khác đoán được như thế, sao có thể sống sót trở về gặp đệ cơ chứ?”

Tạ Thù chớp mắt cười nhẹ, bỗng nhiên chạm tay vào vai hắn đứng dậy, lại đẩy hắn ngồi xuống rồi ngồi xuống bên cạnh hắn. Vệ Ngật Chi đang giật mình thì nàng đã dùng ngón tay cái và ngón trỏ giữ lấy cằm hắn hôn xuống.

Đôi môi ấy chậm rãi từ vành tai lướt xuống quai hàm, lại phủ lên môi hắn, khẽ ngậm cánh môi cắn nhẹ, đầu lưỡi nhẹ nhàng len qua hàm răng của hắn, bàn tay còn lại khẽ kéo đai lưng của hắn.

“Như Ý…” Vệ Ngật Chi vốn không ngờ nàng sẽ như thế, cảm giác không kịp ứng phó.

Tạ Thù kéo hắn đi tới bên giường, bàn tay thăm dò vào trong vạt áo hắn, thấp giọng cười khẽ: “Không phải huynh luôn muốn thứ này hay sao? Luôn miệng nói thật lòng thật dạ với ta, chẳng qua chỉ muốn làm loạn mà thôi.”

Vệ Ngật Chi ngẩn người rồi chụp lấy bàn tay đang làm loạn của nàng.

Tạ Thù cười châm biếm nhìn hắn: “Sao lại ngừng lại?”

Vệ Ngật Chi cười cười: “Ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không muốn đoạn tuyệt quan hệ với đệ, vì thế nên mới đổi ý.”

Tạ Thù đứng dậy, sửa soạn lại đầu tóc, không hề quay đầu bước ra cửa.

Vệ Ngật Chi ngồi yên một lúc, lại gọi Phù Huyền, lệnh cho những người phái tới Kinh Châu rút trở về.

Đáp án kia đã vô cùng sống động, đột nhiên hắn không muốn tiếp tục điều tra nữa.

Vì hắn hiểu, chỉ cần mình có bất kỳ hành động nào thì Tạ Thù đều sẽ tìm ra cách ứng phó, hắn cứ dây dưa không dứt, nàng cũng sẽ không chịu thua.

Từ sau khi Mộc Bạch biết Tạ Thù là nữ thì luôn luôn ở trong tình trạng đề phòng, đặc biệt phái người tới Kinh Châu hỏi thăm, quả nhiên có thu hoạch.

Tạ Thù về phủ, hắn vội vàng đến bẩm báo: “Vũ Lăng vương phái nhiều người đi Kinh Châu, nghe nói còn đi tìm phần mộ của mẫu thân ngài.”

“Hắn không tìm được.”

“Công tử chắc chắn như vậy ư?”

Tạ Thù uống một hớp canh giải rượu, bỗng nhiên nói: “Ta hơi đói, mang cơm lên cho ta đi.”

Mộc Bạch không hiểu gì hết nhưng vẫn ngoan ngoãn đi làm.

Cơm nước bưng lên, Tạ Thù nhanh chóng xử lý hết một bát cơm trắng.

Mẫu thân nàng vốn là con gái một người dân thường ở Trường Kiền, nhưng lại có sắc đẹp khuynh thành, nhanh chóng khuynh đảo đám công tử thế gia ở ngõ Ô Y. Tiếc rằng đoạn tình cảm này lại chỉ mang đến cho bà một người con gái không có danh phận và cuộc sống gian khổ ở Kinh Châu xa xăm.

Rốt cuộc không thể chịu đựng được nạn đói, bà liều chết báo tin cho Tạ gia. Người nhà họ Tạ phái người đi Kinh Châu, nhưng lại chỉ muốn đón một mình con gái của bà.

“Như Ý, con đi đi, mẫu thân một mình ở đây mới cảm thấy không có gánh nặng.”

Tạ Thù không chịu, hoặc là cùng nhau đi, hoặc là cùng nhau ở lại.

“Sao lại không chịu nghe lời chứ?” Bà thở dài, kéo con gái lại thì thầm: “Đến Tạ gia ở không quen thì lại về, lúc về nhớ mang nhiều thóc gạo, dù sao ở nhà họ cũng được ăn nhiều mà con.”

Tạ Thù cảm thấy cũng có lý, vì thế mới đồng ý ra đi.

Trước khi đi, mẫu thân nắm tay nàng, bỗng nhiên nước mắt chảy xuống: “Cho dù thế nào, cũng phải kiên cường mà sống con nhé.”

Tạ Thù gật gù: “Mẫu thân cũng vậy nhé, chờ con trở lại đón người.”

“Được.”

Xe ngựa đi một đoạn đường rất xa, Tạ Thù càng nghĩ càng thấy có gì đó không ổn, vội vã kêu dừng xe.

“Quay về! Ta phải quay về!”

Gia đinh nhà họ Tạ không lay chuyển được nàng, đành phải đưa nàng trở về.

Tạ Thù vừa nhảy xuống xe là chạy vào trong nhà, nhưng chỉ thấy thân thể mẫu thân lơ lửng trên không.

Nàng quá nhỏ bé, chỉ có thể dùng vai đỡ chân mẫu thân, hi vọng có thể cứu người, thế nhưng thân thể mẫu thân đã cứng rồi.

Nàng rất muốn khóc, lại nghe đám gia đinh ở sau lưng xì xào bàn tán.

“Nhìn phản ứng của cô nhóc này, hành xử không trấn tĩnh, chắc chắn đại nhân sẽ không giữ lại.”

Tạ Thù chỉ có thể kìm nén không khóc, lui lại vài bước, nói với hai tên gia đinh: “Xin hai vị hãy đỡ thi thể mẫu thân ta xuống.”

Vệ Ngật Chi làm sao có thể tìm được mộ của mẫu thân nàng, ngày đó mẫu thân nàng đã bị hỏa táng.

Thứ Tạ Minh Quang quan tâm chính là lợi ích của gia tộc, muốn ổn định cho thế hệ sau này của nhà họ Tạ, mà nàng chẳng qua chỉ là một đứa trẻ thích hợp dùng làm quân cơ, không có lựa chọn nào khác.

Hoặc là nữ giả nam trang vì nhà họ Tạ mưu lợi, hoặc về Kinh Châu.

Nhưng vì muốn cho nàng có một cuộc sống thoải mái dễ chịu mà mẫu thân của nàng đã tự vẫn để cắt đứt đường lui của nàng.

Nghĩ đến lúc mẫu thân có thể có nhiều cơm ăn, tuyệt đối không thể khóc.

Bất cứ lúc nào cũng phải cẩn thận sống sót, tuyệt đối không thể bó tay chịu trói.

Vì sống tiếp, nàng lặng lẽ không chảy một giọt nước mắt mà hỏa táng cho mẫu thân, nhẫn tâm không nhận lại ân nhân mà còn đẩy hắn đi sang xứ người.

Vệ Ngật Chi, ngươi chẳng qua chỉ là một công tử thế gia quen cơm ngon áo đẹp, chưa từng trải qua những chuyện này!

Tạ Thù thở phào, chìa bát cho Mộc Bạch: “Xới thêm một chén nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.