Tương phu nhân nhớ con trai trên chiến trường, hôm qua bảo Phù Huyền sớm tới bên ngoài cung nghênh đón Vệ Ngật Chi, ai ngờ Phù Huyền quay về, còn hắn thì chả thấy bóng dáng.
Vốn cho rằng Vệ Ngật Chi uống say nên Hoàng đế giữ lại qua đêm trong cung, nào biết hôm này bà sáng sớm thức dậy chăm sóc hoa cỏ thì nghe quản gia nói hắn cả đêm không về là vì đi tới Tướng phủ. Sắc mặt bà có chút khó coi, lập tức quở trách quản gia một trận, bảo hắn đừng có nói bậy.
Quản gia vừa đi, Vệ Ngật Chi liền bước vào cửa lớn.
“Mẫu thân, con có chuyện muốn nói với người.”
Tương phu nhân đặt gáo nước xuống, cầm chiếc khăn tỳ nữ đưa lau tay, trông thấy vẻ mặt hắn mỏi mệt, quan tâm nói: “Sao mắt lại đỏ thế kia, cả đêm không ngủ? Con vừa từ chiến trường trở về, có gì muốn nói thì đợi nghỉ ngơi cho khỏe rồi hãy nói.”
Vệ Ngật Chi đỡ tay bà: “Vẫn là nói bây giờ đi ạ, trước sau gì cũng phải nói.”
Tương phu nhân nghi hoặc nhìn hắn, đành phải gật đầu: “Vậy tới thư phòng con đi.”
Vệ Ngật Chi dìu Tương phu nhân vào phòng, trước mời bà ngồi, sau đó bỗng xốc vạt áo quỳ trước mặt bà, cung cung kính kính dập đầu.
Tương phu nhân ù ù cạc cạc: “Con đây là vì sao?”
Vệ Ngật Chi rũ mắt: “Mẫu thân, con muốn cưới Tạ Thù làm vợ.”
“…………………” Nét mặt Tương phu nhân cứng đờ hết nửa ngày, rồi dần dần có chút bùng nổ: “Con vừa mới nói cái gì? Cưới……Tạ Thù?”
“Dạ.” Vệ Ngật Chi xấu hổ: “Chỉ là nàng đời này có điểm khiếm khuyết, con hiện giờ sẽ nói với mẫu thân.”
Tương phu nhân bắt đầu kích động: “Con cũng biết hắn có điểm khiếm khuyết à, hắn là nam tử, đương nhiên có khiếm khuyết rồi!”
“Không phải nguyên nhân này…..Có một sự thật con vẫn luôn giấu người.”
Tạ Thù cũng không biết Vệ Ngật Chi rời đi, nàng ngủ đến buổi trưa mới tỉnh.
Mộc Bạch tiến vào hầu hạ nàng uống thuốc, lo lắng cho thân thể nàng, lại gọi Chung đại phu đến khám chẩn cho nàng một lượt.
“Công tử lần này nguyên khí bị tổn thương nặng, cần phải tịnh dưỡng thật tốt mới được, chuyện này không thể gấp gáp.” Chung đại phu lại viết một phương thuốc bồi bổ giao cho Mộc Bạch, nhưng không gấp rút rời đi mà trái lại quỳ xuống trước mặt Tạ thù hành đại lễ: “Công tử thứ tội, lần này là tiểu nhân kiểm tra không kỹ, mới khiến công tử suýt nữa bị hại.”
Tạ Thù bảo Mộc Bạch ra cửa canh giữ, nói với lão: “Vừa đúng lúc ta muốn hỏi ngươi chuyện này, ngươi đem những việc mình biết nói hết cho ta.”
Chung đại phu liên tục nói được, ngồi trở lại trên ghế nói: “Độc công tử trúng không phải dạng thường gặp, tiểu nhân trước đây cũng chỉ từng thấy qua ghi chép, nói vào thời Hán ở Hành Sơn quốc có người dùng phương pháp này bài trừ, sau lại lưu truyền rất nhiều trong cung. Cách thức này trước cho đối phương uống một vị thuốc dẫn, sau đó lại uống một vị thuốc, hai loại này dung hợp với nhau sẽ khiến độc phát, dạng này không dễ gì bị người khác phát hiện. Độc công tử trúng lần này phải nói còn cao minh hơn, cho dù là thuốc dẫn hay là thuốc sau đó, dùng riêng thì đều không có tác hại gì.”
“Vậy ngươi cũng không hẳn là nhìn không ra chứ?”
“Căn bản sẽ không gạt được ánh mắt của tiểu nhân. Vị thuốc cuối cùng của độc này nằm trong bài thuốc mà Nhiễm công tử đưa tới lần trước, ta thực ra cũng đã để ý, nhưng trong phương thuốc mà công tử dùng lúc trước cũng không có vị thuốc dẫn kia, đương nhiên cũng sẽ không trúng độc, cho nên tiểu nhân mới an tâm để công tử dùng bài thuốc đó, nhưng hiện giờ xem ra, hiển nhiên công tử đã từng dùng qua thuốc dẫn.”
Tạ Thù hơi gục gặc: “Ta hiểu rồi.”
Lúc trời tối, Quang Phúc bước chân vội vã lao vào phòng của Tạ Nhiễm: “Công tử, thuộc hạ nói ngài ra ngoài tránh đi ngài không nghe, giờ thì hay rồi, Thừa tướng đã tỉnh, muốn truy cứu trách nhiệm.”
Tạ Nhiễm ngồi trước gương đồng, cầm lược, không thấy hoảng loạn chút nào: “Buộc tóc thay y phục cho ta, ta lập tức đi gặp Thừa tướng.”
Tạ Thù đến giờ vẫn không thể ngồi dậy, chỉ có thể nằm trên giường, Mộc Bạch phải kê rất nhiều gối mềm dưới lưng cho nàng mới có thể giúp nàng ngồi dậy, lại chải đầu búi tóc cho nàng mới thấy có chút sức sống.
Tạ Nhiễm từ sau bình phong bước tới, mấy ngày không gặp, thế nhưng hốc hác rất nhiều, hai gò má cũng hơi hõm xuống. Hắn đứng cách vài bước nhìn Tạ Thù mấy lượt, ung dung hành lễ, áo bào rộng màu trúc xanh khoác trên người càng lộ vẻ gầy gò, tư thái thế nhưng lại vẫn tao nhã như trước.
Tạ Thù chợt vẫy vẫy tay về phía hắn, Tạ Nhiễm hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đến gần hơn chút, ngồi xuống chiếc ghế thấp bên mép giường.
“Đường thúc sao không thừa dịp ta ngã xuống mà chạy trốn?” Đến khi nàng lên tiếng, Tạ Nhiễm mới hiểu nàng vì sao muốn mình đến gần, giọng nói của nàng thấp đến đáng thương, nói là hơi thở mong manh cũng không quá.
Một tay hắn siết chặt vạt áo, thản nhiên nói: “Trốn không thoát, cũng không muốn trốn.”
Tạ Thù nhếch nhếch khóe môi: “Ta thích nhất điểm này của ngươi, ngươi làm bất cứ việc gì, sau khi bị phát hiện cũng không hề phủ nhận.”
Nàng khụ một tiếng, dừng lại một chút mới nói: “Chung đại phu đã nói quá trình trúng độc với ta, ta muốn mời Đường thúc giải thích nghi vấn cho ta, rốt cuộc là khi nào ta đã uống vị thuốc dẫn kia?”
Nét mặt Tạ Nhiễm bỗng thoáng qua chút hư vô mờ mịt: “Là thời điểm Thừa tướng tín nhiệm ta nhất. Lúc đó căn cơ Thừa tướng chưa vững, cũng không có lòng phòng bị quá nặng, vừa hay lại mắc phải bệnh không tiện nói ra. Ta mặc dù nương tựa Thừa tướng, nhưng chung quy không phải người Tạ gia, nên phải vì mình chừa chút lợi thế. Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ có một ngày sẽ thật sự dùng tới nó.”
“Không hổ là Đường thúc, sớm như vậy đã chừa lại đường lui cho mình. Nhưng Chung đại phu không nhìn ra thuốc dẫn trong phương thuốc, liệu có phải là do ngươi lúc đó đã cho ta một bài thuốc khác?”
“Không sai, phương thuốc dẫn kia vân luôn do ta bảo quản, dạo trước mới thiêu hủy.”
Tạ Thù trầm mặc, qua một lúc lâu mới lên tiếng: “Ta lần này đại nạn không chết, chắc hẳn Đường thúc thất vọng vô cùng nhỉ.”
Tạ Nhiễm nở nụ cười thê lương: “Chuyện đã tới nước này, Thừa tướng muốn trừng trị thế nào cứ tự nhiên.”
“ Trừng trị? Ngươi có biết, vì sao trước đây ngươi hết lần này đến lần khác phạm sai lầm nhưng ta đều cho ngươi cơ hội?” Tạ Thù cười có vài phần tự giễu: “Bởi vì trong mắt ta, ngươi là người thích hợp nhất làm trưởng tộc của Tạ gia.”
Tạ Nhiễm toàn thân chấn động, phút chốc ngẩng đầu nhìn mặt nàng: “Cái gì?”
Tạ Thù nhắm mắt thở một cái, giống như lại có chút hơi sức: “Nhưng ta hiện thời chỉ có thể giống như tổ phụ, lựa chọn loại bỏ ngươi. Bởi ngươi vốn dĩ không hề xem chính mình là người của Tạ gia mà cư xử.”
Tạ Nhiễm kích động đứng bật dậy: “Tất cả mọi việc ta làm đều là vì Tạ gia, sao lại không coi mình như người của Tạ gia mà xử sự cơ chứ!”
“Đúng, ngươi vẫn luôn nói như vậy, nhưng trong lòng ngươi chưa bao giờ xem mình là người Tạ gia. Ngươi từ đầu chí cuối không cách nào bỏ đi thân phận là con riêng của mình. Lúc còn đám trưởng bối, ngươi thậm chí còn không dám bước vào quan trường; đến khi mấy người trưởng bối ngã xuống, ngươi lại nơi nơi lo nghĩ cho Tạ gia, sợ bị Tạ gia vứt bỏ. Đối với ngươi mà nói, Tạ gia chỉ là một chốn dung thân, người Tạ gia chỉ là đồng minh vì lợi ích, ngươi dựa vào họ, nhưng cũng ra sức đề phòng họ. Ngươi không phải là nhìn không rõ thời cục, mà là vì ngươi chỉ bảo vệ lợi ích của bản thân nên mới không ra mặt bảo vệ lợi ích gia tộc.”
Tạ Nhiễm thảng thốt ngồi phịch xuống.
“Chẳng qua ngươi đích thực thích hợp làm trưởng tộc Tạ gia hơn so với ta, ta là bị bức bách bất đắc dĩ mới bước lên con đường này, lòng dạ không thâm sâu bằng ngươi, thủ đoạn cũng không ngoan độc như ngươi, thế gia muốn duy trì cần chính là người như ngươi, không phải ta. Ta vốn cho rằng, có ngươi bên cạnh, cộng thêm những tiểu bối như Tạ Tuyên, Tạ gia sau này có thể trường thịnh không suy, nhưng đến hôm nay, ta mới biết mình cuối cùng đã nhìn sai về ngươi rồi.”
Tạ Nhiễm đột nhiên bật cười, bất ngờ nhào tới níu áo nàng: “Ngươi cho rằng ngươi cái gì cũng biết sao? Tạ Thù, ta thà rằng ngươi chưa bao giờ trở lại Tạ gia!”
Tạ Thù sắc mặt bình tĩnh: “Đúng ha, như thế sẽ không có ai cướp đi cơ hội của ngươi.”
Tạ Nhiễm sửng sốt: “Không sai, ngươi nói không sai………..” Bên dưới tay hắn dùng lực, gần như muốn kéo nàng dậy, hốc mắt đỏ quạch, “Giết ta đi! Ta so với ngươi còn căm hận bản thân ta lúc này!”
“Muốn chết?” Tạ Thù chậm rãi tách ngón tay hắn ra: “Ta không giết ngươi, ta còn cho ngươi quyền thế, để ngươi làm trưởng tộc Tạ gia.”
Tạ Nhiễm kinh ngạc thả tay, ngã ngồi trên đất.
“Nhưng ngươi hãy nhớ, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không có được thực quyền, bất cứ việc gì đều phải thông qua ta mới có thể định đoạt.” Một tay Tạ thù chống vào mép giường, khẽ nghiêng người nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo: “Ngươi chỉ có thể làm con rối của ta.”
Lúc Tạ Nhiễm bước trên hành lang, giống như bị cướp mất linh hồn, vô tri vô giác.
Vệ Ngật Chi vừa đúng lúc từ xa đi tới,bắt gặp bộ dạng hắn như vậy, lại là từ phòng Tạ Thù bước ra, trong lòng đã suy đoán được vài phần. Lúc đi ngang qua hắn, tay ép chặt nơi hông, nghĩ nghĩ rồi lại nhịn xuống.
Đây là việc của Tạ Thù, nàng có thể tự xử lý.
Trước đó nói nhiều như vậy, Tạ Thù đã hơi mệt, vừa mới uống thuốc, đang nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần. Vệ Ngật Chi ngồi xuống mép giường, nàng mở mắt nhìn hắn, tự giác chui vào lòng hắn.
Vệ Ngật Chi vuốt tóc nàng: “Chuyện hạ độc đã giải quyết xong rồi?”
“Ừm.”
“Xác định là không có gì?”
“Không phải còn có chàng ở đây sao?”
Vệ Ngật Chi cười, đỡ người nàng: “Ngày mai theo ta về nhà cũ đi, tạm thời rời khỏi Tướng phủ tịnh dưỡng cơ thể thật tốt .”
Tạ Thù do dự nói: “Tương phu nhân nếu biết được thì làm thế nào?”
“Yên tâm, ta đã nói chuyện với người rồi.”
“Cái gì? Bà đồng ý sao?”
“Không có.”
“Vậy…..”
“Nhưng người cũng không phản đối mà.”
Tạ Thù còn định nói gì đó, Vệ Ngật Chi cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng một cái: “Hai năm nay chuyện lớn chuyện nhỏ nối nhau, nàng và ta chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hiện giờ xảy ra chuyện như vậy, ta cũng sẽ không để nàng một mình nữa, nàng cũng không cần băn khoăn gì nhiều.”
Tạ Thù lúc này mới gật đầu.
Lúc trời tối, Mộc Bạch bưng cơm tới, Tạ Thù căn dặn hắn thu dọn chút đồ đạc đơn giản, lại bảo hắn đi báo với Chung đại phu, muốn dẫn theo ông ấy đến nhà cũ của Vệ gia.
Vệ Ngật Chi gắp thức ăn cho nàng, nghe vậy, nhớ ra gì đấy, thăm dò hỏi một câu: “Chung đại phu không nói gì với nàng à?”
“Nói gì chứ?”
“Tình trạng cơ thể của nàng.”
“Thì là căn dặn một đống thứ, Mộc Bạch đều ghi nhớ hết rồi .”
Vệ Ngật Chi nhìn Mộc Bạch, người sau lắc lắc đầu với hắn, hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại cười nói mấy chuyện khác với Tạ Thù.
Ăn cơm xong, Tạ Thù muốn ra ngoài đi dạo, tiếc là thực sự không có sức lực, rốt cuộc vẫn là bị Vệ Ngật Chi bắt lên giường ngoan ngoãn nằm nghỉ.
Chúng tỳ nữ đưa nước nóng bước vào, đều không dám ngẩng đầu, chỉ giả vờ không nhìn thấy trong phòng còn có Vũ Lăng Vương.
Rửa mặt xong, Tạ Thù đã cực kỳ mệt mỏi, ôm chăn thiêm thiếp muốn ngủ, trong miệng nói: “Chàng nên về đi, lẽ nào thật sự muốn thời thời khắc khắc một tấc cũng không rời?”
Vệ Ngật Chi đóng cửa phòng, quay trở lại nói: “Nàng cho rằng ta nói đùa?”
Tạ Thù nhướn mí mắt: “Ta trái lại không sao cả, chỉ e rất nhanh trong thành lại lan truyền mấy chuyện nhảm nhí.”
Vệ Ngật Chi nằm xuống bên cạnh nàng, khẽ vuốt ngón tay nàng: “Thế lần này nói bản vương lập công báo thù, giam ngược trở lại Tả tướng, thế nào?”
Tạ Thù cười ha ha: “Thỉnh Vũ Lăng Vương hạ thủ lưu tình.”
“Nghĩ hay thật, nàng còn nợ ta đó.”
Tạ Từ từ trong chăn thò đầu ra, mù mờ nhìn hắn: “Nợ gì?”
“Lần đó Lục Hi Trữ đến thăm dò, nàng với ta diễn kịch, chuyện đồng ý với ta sau đó quên hết rồi?”
>
Gương mặt Tạ Thù đỏ bừng, nhắm mắt vờ ngủ.
Vệ Ngật Chi cười một tiếng, vân vê tóc mai nàng: “Ngủ đi.”
Thời tiết vào hạ dần dần nóng nực, Tạ Thù vì đang bệnh nên người phát lạnh. Ngủ đến nửa đêm, nàng mò khắp nơi tìm chăn, nhưng lại mệt mỏi đến độ không cựa quậy nổi, nhịn không được hừ hừ một tiếng, Vệ Ngật Chi ở bên cạnh lập tức giật mình tỉnh giấc.
“Như Ý?”
Tạ Thù bị ngữ khí gấp gáp của hắn kinh ngạc, trái lại an ủi vỗ vỗ lưng hắn: “Ta không sao.”
Vệ Ngật Chi kéo nàng vào lòng, thở phào một hơi thật dài.
Tạ Thù dứt khoát không tìm chăn nữa, vùi trong lòng hắn cả một đêm, nhưng cũng không ngủ, lắng nghe tiếng trái tim hắn đập, suốt một đêm dài ngàn suy vạn nghĩ.