Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
"Bây giờ anh có thể cho tôi biết lý do tại sao chúng ta cần phải chật vật bỏ trốn như vậy chưa?" Felix nói. Y đang thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng vì phải vận động mạnh, một phần là từ việc leo lên Đường 29, và một phần vì họ vừa chạy ra khỏi hội trường huấn luyện khổng lồ - chính xác là, Erik đã kéo y ra ngoài, chạy nhanh đến bãi đậu xe, không hề dừng lại mà lên thẳng trên xe, phóng như bay tựa như hai tên côn đồ vừa cướp ngân hàng. "Theo như tôi biết thì năm phút nữa lớp học của anh mới chính thức kết thúc. Và anh không để tôi có thời gian thay quần áo."
Erik thả chiếc túi thể thao xuống băng ghế sau và khởi động xe. "Quay về rồi nói." Hắn nói ngắn gọn.
Felix ngồi thẳng lưng trên ghế phụ và thắt dây an toàn. Y không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa, nhưng Erik có thể cảm thấy y thỉnh thoảng liếc nhìn hắn một cách suy tư.
Hắn chỉ mong mình có thể đưa ra một lời giải thích hợp lý trước khi về đến nhà. Hắn có phần tuyệt vọng nghĩ.
Khi băng qua ngã ba đường đầu tiên, hắn nhìn thấy biển hiệu sáng đèn của tiệm bánh pizza, và theo bản năng hắn rẽ đến đường của tiệm bánh đó. Chiếc xe chạy đến bên vỉa hè và dừng lại trước tấm biển hiệu bánh pizza khổng lồ được tạo thành từ những ngọn đèn nhấp nháy nhiều màu sắc. Vì phanh xe quá nhanh nên khiến cho mặt đường kêu cót két.
"Tôi đi mua pizza." Hắn vội vàng nói rồi nhảy ra khỏi xe mà không đợi y trả lời. Chạy không bao xa hắn lại quay vòng về.
"Cậu muốn ăn vị gì?"
Felix im lặng nhìn hắn một lúc. Trông y như muốn hỏi điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn bỏ cuộc. "Nấm." Y trả lời.
"Chờ mười lăm phút, nếu lạnh thì bật lò sưởi trong xe lên." Hắn ném chìa khóa xe cho y, rồi lại hoảng hốt bỏ chạy.
Erik bước vào tiệm bánh, gọi một cái pizza nấm và một cái pizza thập cẩm. Sau đó hắn đi đến một chiếc bàn trống trong góc, kéo ghế ra, ngồi xuống và chờ đợi.
Suy nghĩ thật kỹ. Hắn tự nhủ. Trước khi bánh pizza trong lò được nướng xong, hắn có mười lăm phút mà không có sự can thiệp của người đó. Cẩn thận suy nghĩ kỹ một chút.
Hắn bắt đầu nghĩ xem mình nên nói chuyện hoặc không nói lời nào với thái độ như thế nào để cùng với đối phương ở chung và vượt qua buổi tối còn lại của ngày hôm nay. Nếu Felix muốn nói về những gì đã xảy ra trước đó, hắn nên giải thích làm sao để đối phương hiểu, và bản thân hắn sẽ không chết đột ngột tại chỗ vì xấu hổ.
Họ rời trung tâm leo núi một cách quá vội vàng - gần như với tốc độ nước rút cả trăm mét. Mặc dù vậy, Erik vẫn lo lắng về những gì Felix đã nhìn thấy hoặc nghe thấy: y là một người nhạy cảm, và bầu không khí xung quanh y lúc đó rất kỳ lạ, thật khó để không nhận ra. Tóm lại, phải có một lời giải thích cho tất cả những điều này.
... Nhưng không có lời giải thích nào có sẵn. Những từ phù hợp, đúng thứ tự, những câu có thể truyền đạt ý nghĩa, tất cả những điều này kết hợp với nhau để tránh né hắn và ngăn hắn tìm thấy chúng. Và hắn phải giải thích như thế nào? Hắn khổ nghĩ, vì ngay cả hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra?
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
Chỉ có một điều dường như rõ ràng. Đó là, hắn quả thực bị mê hoặc và trúng tà. Ngay cả khi đối tượng gây rối không phải ở trước mặt hắn vào lúc này, câu thần chú đó vẫn không mất đi hiệu quả: mỗi khi cố gắng sắp xếp một câu nói, trong lòng hắn sẽ có một cảm xúc mới - một khoảnh khắc xấu hổ, hoảng sợ, bối rối, cáu kỉnh, và trong một lúc, trái tim hắn lay động đến mức hắn không thể kìm được mình như một cơn thủy triều ập đến, xô đẩy tất cả các cấu trúc câu văn tội nghiệp của hắn ra thành từng mảnh.
Hắn không biết mình đã ngồi ở đó bao lâu. Có một tràng cười và tiếng bước chân đằng sau hắn, ai đó đã mở cửa tiệm pizza và bước vào. Hắn gục xuống bàn, dự định không để ý tới nhưng những bước chân đó vẫn đi thẳng về phía hắn.
"Này, Erik." Một giọng nói quen thuộc cất lên sau lưng hắn.
Ôi, chết tiệt. Erik nghĩ. Tại sao hắn lại ngu ngốc chạy đến đây mua pizza? Lẽ ra hắn nên nghĩ đến việc phân nửa số người trong trung tâm leo núi sẽ giải quyết bữa tối ở đây.
Hắn miễn cưỡng quay đầu lại và bắt gặp đôi mắt xanh biết cười và quyến rũ của Nina Hoffs. Khuôn mặt cô ta ửng hồng, tràn đầy gió xuân, và dường như đang tự hào điều gì đó.
"Chào buổi tối, Nina," Erik nói. Bất ngờ, Nina ngay lập tức đặt tay lên vai hắn và trao cho hắn một cái ôm thân thiện và hào phóng.
"Erik, đây là Juan." Cô ta mỉm cười và kéo một người đàn ông cao lớn bên cạnh mình. "Juan, để em giới thiệu với anh. Đây là Erik, huấn luyện viên giỏi nhất ở trung tâm của chúng em."
Erik cố gắng nở một nụ cười lịch sự, và bắt tay với người đàn ông đẹp trai có làn da ngăm đen, mái tóc đen và đôi mắt nâu trước mặt. Thái độ thân thiện đột ngột của Nina khiến hắn khó hiểu. ——Hắn chỉ có thể đoán rằng cô đang có ý khoe khoang với hắn một đối tượng quyến rũ mới, và lợi dụng hắn để tân hoan mới của cô ta ghen tị.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
"Tại sao anh lại ở đây một mình?" Nina hỏi với giọng trìu mến, như thể họ là một loại BFF nào đó.
"Tôi đang đợi pizza." Erik trả lời.
"Felix đâu?"
"Cậu ấy đang đợi tôi trên xe."
"Ồ, thì ra là vậy." Cô mỉm cười ngọt ngào với hắn, sau đó quay người lại và hôn người đàn ông bên cạnh cô.
Lúc này, nhân viên bán hàng chạy đến và đặt hộp bánh pizza lên quầy. "Xin lỗi vì để anh chờ lâu. Tổng cộng là mười lăm đô."
Erik đưa tay chạm vào ví của mình. "Chờ đã!" Nina đột nhiên nghiêng người, đặt một tay lên cánh tay hắn. "Hãy để tôi trả đi."
"Cái gì? Không tốt lắm đâu."
"Ôi, Erik cưng." cô thì thầm, nghiêng người về phía hắn, ghé sát tai hắn nói. "Tôi biết thái độ của tôi đối với anh từ trước đến nay không quá thân thiện. Bây giờ coi như tôi xin lỗi anh được không?"
Erik nhìn cô ta một cách khó hiểu. Thái độ của cô ta khiến hắn không thể từ chối.
"Cảm ơn." Hắn khô khan nói.
Nina đặt một vài tờ tiền lên bàn và cười khúc khích. "Không có gì đâu!" Cô nói một cách ngọt ngào. "Chúng ta vẫn là bạn."
Erik chỉ có thể gật đầu khi nói đến điều này. Nina ôm lấy người bạn trai mới của mình và lắc lư sang một bàn khác, sau đó đột nhiên quay đầu lại và hướng tới phía hắn thả một nụ hôn.
"Chào Felix dễ thương giúp tôi. Chúc hai người có một buổi tối vui vẻ." Cô nói đầy ẩn ý, kèm theo một nụ cười khúc khích.
...Cuối cùng thì Erik cũng hiểu ra, mặt đỏ bừng, cầm hộp pizza lên rồi bỏ trốn. Hắn nhận ra mình uể oải như thế nào: tất nhiên là chuyện xảy ra ở trung tâm leo núi tối nay - không phải tình yêu mới của cô - đã khiến Nina Hoff rất sung sương và đắc ý như vậy: điều đó có nghĩa là cô ta từ nay trở đi không cần bận tâm đến sự thật bẽ bàng rằng Erik Bergmann đã từng từ chối sự theo đuổi của cô ta; mặc dù cô ta chưa bao giờ thực sự thích hắn, lòng tự trọng của Nina sẽ không bao giờ cho phép những người ghen tị với cô - những người phỉ báng sức hút của cô - sẽ thắng trận.
Bây giờ chiến tranh đã kết thúc, và Nina Hoff đã giành được một chiến thắng lớn. Sự thật đã chứng minh rằng sự quyến rũ của cô ta là không thể cưỡng lại được: một người đàn ông có thể thờ ơ trước những hành động thể hiện tình yêu của cô ta, nếu không phải là người thiếu năng lực tình dục, thì chắc chắn phải là người đồng tính.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
Erik chạy đến bãi đậu xe, mở nắp sau, ném hộp bánh pizza vào cốp xe. Hắn kéo cửa xe và đi vào.
"Anh có sao không?" Felix hỏi. "Anh chạy ra khỏi cửa như thể có một con ma đang đuổi theo anh vậy."
Erik không trả lời, vội vàng xoay chìa khóa khởi động xe. Bộ ly hợp [1] được nhả quá nhanh khiến cho chiếc xe đột ngột không khởi động được. Hắn thầm nguyền rủa một câu chửi thề trong lòng, lấy chìa khóa ra, thử lại từ đầu. Đột nhiên một chiếc SUV chạy ngang qua họ, cửa sổ mở toang và phát ra tiếng nhạc rock rất lớn. Những người trên xe nhìn thấy hắn thì lập tức bóp còi liều mạng. "Chúc mừng anh đã thổ lộ--!" Một cậu bé hét lên, thả hơn nửa người ra khỏi cửa kính xe hơi kêu to.
Xe lại tắt máy. Erik mắng trong lòng câu chửi thề bẩn thỉu nhất mà hắn biết.
Chiếc SUV chạy xa với tiếng nhạc ầm ầm và tiếng cười.
"Họ đang nói đùa." Hắn quay lại và nói với Felix một cách khô khan.
"Vì tôi?" Felix hỏi. Bóng tối trong xe khiến y không nhìn rõ được biểu cảm của hắn, có lẽ cũng là may mắn.
"Tất nhiên là không rồi."
Hắn cố gắng khởi động xe lần thứ ba. Rất may, lần này cuối cùng đã thành công.
Họ lái xe trở lại nhà của Fritz và đậu xe ở sân sau. Erik đi lên bậc thềm và mở cửa để Felix vào.
"Anh quên pizza trên xe rồi." Felix nói.
Erik thực sự đã quên mất - việc hắn có thể lái xe trở lại là một điều kỳ diệu đáng ngạc nhiên. Hắn rút chìa khóa cửa đưa vào tay Felix, chạy ra sau xe ba bước, cầm lấy bánh pizza rồi chạy về. Vừa mới vào cửa một lần nữa, một hồi chuông vang lên.
Felix lấy điện thoại di động ra xem, nói: "Anh vào trước, tôi phải nghe điện thoại."
Giọng y rất bình tĩnh. Nhưng gần như cùng lúc đó, Erik có một cảm giác kỳ lạ. Hắn dừng lại và quay lại nhìn Felix, nhưng y đã mở cửa kính một lần nữa và bước ra ngoài.
Erik lúng túng đứng trên lối đi. Hộp pizza vẫn còn tỏa nhiệt trên tay hắn.
Lúc này, hắn cảm thấy điện thoại rung lên trong túi. Một tin nhắn văn bản. Sau đó, hắn lại nhận thêm một tin nữa.
Hắn cẩn thận chuyển hộp bánh pizza sang tay khác và lấy điện thoại ra. Tin nhắn văn bản đầu tiên được gửi từ Lisa. "Tôi chỉ muốn nói rằng dù có chuyện gì đi chăng nữa thì chúng tôi cũng sẽ sát cánh và ủng hộ các anh. Chúc các anh cuối tuần vui vẻ!"
Tin còn lại là của Fabian. "Tôi thực sự xin lỗi, anh bạn. Có cảm giác như tôi đã gây ra điều này? Có một chút ngạc nhiên. Tôi không biết gì cả. Nhưng cậu thật tuyệt. Thư giãn đi, cậu sẽ ổn thôi. Chúng ta hẹn gặp vào thứ hai tuần sau nhé?"
Nếu Erik không có tâm sự nặng nề trong lòng, tin nhắn này chắc chắn sẽ khiến hắn bật cười. Hắn có thể tưởng tượng người bạn tốt này "nhất định phải viết gì đó" theo yêu cầu của Lisa, cắn ngón tay suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lại viết bừa bãi vài chữ.
... Đèn trên đầu hắn tự động tắt. Erik bước đến cửa, đặt điện thoại lên hộp bánh pizza đang cầm trên tay và đặt một tay vào nút công tắc đèn, nhưng không ấn vào: qua cửa kính bên hông, hắn thấy Felix đang ngồi trên bậc thang ngoài cửa, cầm điện thoại và lắng nghe. Ánh trăng rơi vào người khiến tóc và da của y bạc đi trông thấy. Hắn nhìn y mê mẩn. Một lần nữa, cảm giác đang ở trong một không gian khác lại bắt lấy hắn.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
Những đường bóng đó quá đẹp - quá đẹp đến nỗi không thực. Hắn đặt tay lên cửa kính và vuốt nhẹ. Giữa bóng dáng xinh đẹp đó và lòng bàn tay hắn là một lớp thủy tinh lạnh lẽo. Rõ ràng là gần trong gang tấc, nhưng không cách nào đến gần hơn.
Một trận kích động đột ngột xuất hiện, hắn chộp lấy chiếc điện thoại trên hộp pizza, chĩa máy ảnh về phía Felix và nhấn vào nút. Ánh sáng quá kém và điểm ảnh của điện thoại di động quá thấp nên người trong ảnh chỉ có thể nhận ra vẻ ngoài chung chung một cách mơ hồ. Nhưng không sao, hắn nghĩ. Hắn biết đó là y.
Y sẽ rời đi sớm thôi. Có lẽ sẽ là ngày mai. Khi đó hắn không bao giờ gặp lại y nữa, ngay cả khi những câu chuyện phiếm trong một thị trấn đồn thổi như vậy cuối cùng sẽ biến mất, ký ức sẽ mờ dần, và hắn sẽ nghi ngờ rằng tất cả những điều này đều xuất phát từ trí tưởng tượng của hắn. Khi ấy hắn có thể nhìn vào bức tranh này. Bức ảnh duy nhất sẽ đưa hắn trở lại khoảnh khắc này. Ánh trăng. Khi lạnh. Hộp pizza vẫn còn nóng. Nơi sâu nhất của thân thể tỏa ra từng trận hơi nóng, lấp đầy khoang ngực và ngăn cản hô hấp của hắn.
[1] Ly hợp là một cơ cấu để nối và tách hai trục quay với nhau để chúng có thể quay cùng một tốc độ hoặc có thể tách riêng ra để quay với các tốc độ khác nhau. Đây là một phần của hệ thống truyền động trên xe, nối trục ra của động cơ với trục vào của hộp số bằng cách điều khiển ăn khớp. Trên chiếc xe ô tô rất cần một ly hợp bởi vì khi động cơ nổ máy, trục của động cơ luôn quay còn bánh xe không phải lúc nào cũng quay. Để chiếc xe dừng lại hoặc vẫn chuyển động theo sự điều khiển của người lái trong khi động cơ vẫn nổ máy thì phải ngắt truyền động của động cơ xuống các bánh xe.