Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
Erik ngồi trên ghế sofa, cả phòng khách bị bóng tối bao trùm, chỉ có chiếc TV trước mặt là phát ra ánh sáng.
"Ngày bức tường Berlin sụp đổ, tôi không hề làm gì ngoài ôm cái TV để xem tin tức." Bà lão trên màn hình nói một cách phù phiếm. "Mọi người tôi biết đều đang xem tin tức. Tôi nghĩ mọi người cũng hào hứng như tôi."
"Thật là ly kỳ. Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy loại chuyện này trong đời, nhưng nó xảy ra quá đột ngột, trong một hoặc hai ngày - ai có thể nghĩ rằng nó sẽ xảy ra?"
Đúng thế, ai có thể nghĩ tới đây?
...Chương trình đặc biệt kỷ niệm Ngày thống nhất của đài ZDF đã kết thúc. Hắn nhấc điều khiển từ xa lên để đổi sang kênh khác.
Pro7 đang phát sóng một bộ phim hành động. Anh chàng thoạt nhìn là diễn viên chính trong tích tắc đổi xong một hộp đạn. Sau đó không biết người tốt hay kẻ xấu đã kích nổ quả bom. Khói cuồn cuộn trên màn hình, những quả cầu lửa lần lượt nổ tung.
Nam diễn viên chính lao qua làn mưa đạn. "Cậu điên rồi sao! Mau quay trở lại!" Chiến hữu hét lên trong bộ đàm. Quả bom quét qua bầu trời màu cam phía sau anh ta trông như một ngôi sao băng, viên đạn rơi xuống phía anh ta, tia lửa bay khắp nơi. Nhưng không có gì có thể ngăn cản anh ta chạy suốt quãng đường, sau đó chạy vào một nhà máy hay tòa nhà văn phòng hay nhà kho bị bỏ hoang gì đấy... Cuối cùng, anh ta cũng tìm thấy đứa trẻ đang trốn trong đống đổ nát. "Cháu đã ở đây đợi chú." Đứa trẻ mở to mắt nói. "Cháu biết chú sẽ đến tìm cháu."
"Cháu biết là chú không thể không tới tìm cháu mà." anh ta trả lời. "Và chú chắc chắn sẽ tìm thấy cháu."
... Phim đã kết thúc. Hắn lại đổi kênh. Bắt đầu xem tường thuật của một trận đấu, hắn không biết trận đấu nào của Bundesliga sắp diễn ra.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
Một giờ. Cuối cùng hắn cũng nhận ra rằng điều này là vô ích, và tắt TV đi trong sững sờ.
Hắn nằm xuống ghế sofa và nhìn lên trần nhà. Được rồi. Hắn nói với suy nghĩ đang đeo bám trong lòng. Mày nhất định muốn nhảy ra ngoài và để tao suy nghĩ về mày, vậy thì mau mau tới đi.
Cách đây vài giờ, hắn đã thú nhận với Felix tình huống khó khăn mà hắn đang phải đối mặt. Có vẻ như đây là một hành động điên rồ tuyệt vọng, nhưng Chúa mới biết đó thực sự là quyết tâm của hắn sau khi lo lắng suy nghĩ và không thu được kết quả. Dù sao thì, hắn không thể đưa ra bất kỳ lời giải thích nào cho sự quá trớn đó, hắn tự giận mình mà nghĩ, và mọi thứ không thể tồi tệ hơn nữa sau cảnh đã xảy ra ở trung tâm leo núi. Còn không bằng thẳng thắng mọi chuyện. Nói với Felix. Nếu phải thảo luận chuyện này với người khác, người đó chỉ có thể là Felix. ——Vì y là người đã gây ra tất cả những điều này, và y rõ ràng là người có nhiều kiến thức và kinh nghiệm trong những vấn đề như vậy hơn bất cứ ai hắn biết.
Quan trọng hơn, trực giác hắn cảm thấy rằng những gì Felix định nói sẽ không làm hắn sợ hãi.
Felix thực sự không ngạc nhiên. Trên thực tế, y đã cư xử thong dong và điềm tĩnh như khi hắn nói về các khoản nợ của phòng tập vào buổi chiều, như thể mọi chuyện không liên quan gì đến y. Chỉ khi nghe được đoạn hội thoại giữa hắn và Fabian, y mới nhướng mày và có vẻ hơi ngạc nhiên - nhưng có vẻ như y ngạc nhiên chỉ là do hắn nói ra vào dịp đó, chứ không phải vì bị ám ảnh bởi chính sự việc. Có lẽ y đã biết được. Có lẽ y còn nhận ra chuyện đó sớm hơn cả hắn.
...Bây giờ nhìn lại, hắn nhận ra cuộc trò chuyện giữa họ kỳ lạ như thế nào. Tại sao hắn nghĩ rằng nên tỏ tình với Felix (nếu đó được coi là một lời thú nhận)? Chỉ cần suy xét hợp lý một chút sẽ hiểu rằng toàn bộ chuyện này thật điên rồ: họ chỉ là những người xa lạ mới gặp nhau chiều hôm trước, và chỉ sau ba mươi giờ, hắn đã ở trước mặt mọi người thừa nhận mình đang say đắm y. ——Nếu chuyện như vậy xảy ra với bất kỳ ai khác ngoài bản thân, hắn chắc chắn sẽ cảm thấy tinh thần của người đó có vấn đề. Tại sao Felix không ngạc nhiên vì điều này?
Hắn nhớ rằng trước khi họ lên đường đến trung tâm leo núi, Felix đã nói "Anh thích tôi" theo cách tưởng như nửa đùa nửa thật nhưng lại khiến hắn vô cùng đau lòng. Hiện giờ nhìn lại điều đó chứng tỏ y đã nỗ lực vẽ ra một vạch thẳng để phân rõ giới hạn. Nhắc nhở hắn ở một mức độ nào đó. Mọi người đều sẽ e sợ những người có vấn đề về tâm thần. Bản thân Felix cũng đã nói như vậy. Nhưng y rõ ràng không sợ hắn. Ít nhất thì y sẽ không vì sợ hãi mà bỏ rơi hắn.
"Người ta sẽ không bao giờ chủ động mời người lạ qua đêm ở nhà, trừ khi họ thực sự thích người kia." - Nhưng ngược lại, người ta cũng sẽ không dễ dàng nhận lời mời của một người xa lạ để về nhà người đó ở qua đêm.
Erik đột ngột ngồi dậy khỏi ghế sofa và nhìn vào cánh cửa phòng ngủ của mình. Cánh cửa đã được đóng chặt. Dưới kẽ hở bên dưới không hề có một tia sáng.
Hắn duỗi tay ôm đầu gối và chống cằm. Hắn cảm thấy đầu gối của mình run lên. Cánh tay cũng run theo.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
Thừa nhận đi, mày là một kẻ mất trí. Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Felix, hắn đã phát điên.
Là một người điên, không có gì ngạc nhiên khi hắn làm bất kỳ hành vi điên rồ nào ngay bây giờ. Và một kẻ điên sẽ tìm đủ mọi cớ trong đầu để biện minh cho hành vi điên rồ của mình.
Hắn phải đi tìm Felix ngay bây giờ. Bởi vì y đã chất đầy tâm tư hắn rồi, hắn không bao giờ có thể buông tha cho y được nữa. Y chắc đã ngủ rồi. Cũng có thể là chưa. Nếu y còn tỉnh thì có thể nói thêm vài câu với y. Nhất định phải nói chuyện với y một lần nữa, nếu không hắn sẽ tiếp tục suy nghĩ về y cả đêm. Nếu Felix từ chối hắn...nhưng y đã thực sự từ chối hắn. Chưa, chưa. Y nói rất nhiều điều, nhưng không một lời nào nhắc đến cảm xúc của chính mình. Y nói rằng y không muốn chịu đựng những vấn đề của người lạ, điều đó có nghĩa là theo quan điểm của y, họ chỉ là những người xa lạ. Nhưng điều này là không đúng, không có người lạ nào sẽ làm như thế cả. Nếu hai người xa lạ có thể nói những lời như hai người họ, điều đó có nghĩa rằng họ không còn là người lạ nữa.
Hắn đứng dậy và đi đến cánh cửa kia. Mỗi bước đi sẽ tiêm vào cơ thể hắn một lượng chấn động mạnh mẽ. Nhưng hắn thân bất do kỷ. Sức mạnh điên cuồng đó đã ở phía sau đẩy hắn tiến lên phía trước. Đi đi.
Đi và mở cánh cửa đó. Đi xem y còn tỉnh không.
Cánh cửa mở ra. Hắn đã nhìn thấy Felix. Y đang ngồi dựa lưng vào tường trên giường của hắn, nhìn ra cửa sổ đối diện. Y không kéo tấm rèm che nắng xuống, mặc cho ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ tràn vào phòng, khiến cho trên người y và chiếc giường ngoài màu xám bạc ra còn có loang lổ bóng đen. Trong bóng tối, đôi mắt y lóe lên tia sáng lấp lánh.
Y quay đầu về phía hắn, nhìn hắn.
Erik đứng đó, run rẩy. Hắn không thể nói được lời nào. Những từ được hình thành trước đó đều đã biến mất. Đầu hắn trống rỗng, cứ như một con robot sinh học vừa xuất hiện từ bất kỳ phòng thí nghiệm nào không có kinh nghiệm sống trước đây. Hắn không có thứ gì ngoài khoảnh khắc này ——càng tệ hơn chính là, hắn dường như không thèm quan tâm. Hắn cho rằng mọi chuyện trong lòng lúc này nhất định phải viết hết lên mặt, không có cách nào che giấu được. Nhưng chuyện đó không quan trọng. Felix đang ở ngay trước mặt hắn. Hãy để y nhìn thấy mọi thứ.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
Felix im lặng nhìn hắn một lúc, rồi trầm thấp nói, phảng phất còn mang theo một tiếng thở dài:
"Erik, anh là đồ ngốc."
Lời thì thầm này dường như là một chỉ dẫn để kích hoạt lại thế giới đang bị trì trệ. Erik bước nhanh đến, ôm lấy y mà không cần suy nghĩ, hắn cơ hồ là nhũn ra ngay lập tức. Hắn vùi mặt sâu vào hõm cổ y, hít thở thật sâu, dùng đôi môi tìm đến hơi thở từ da thịt của y.
Sau đó họ hôn nhau. Môi kề môi, lưỡi đối lưỡi, hô hấp kề cận hô hấp – bởi vì hơi thở của chính mình lâu nay đều không đáng kể, nhất định phải tìm thấy trên người của đối phương. Từ đôi môi đang hé mở, từ cổ đến lồng ngực ấm áp, từ mái tóc ngắn vàng và mềm mại... Hơi thở gấp gáp và rối loạn, thỉnh thoảng cả hai cần phải hít thở thật sâu, như thể người sắp chết đuối đột nhiên nổi lên mặt nước và lấy lại được không khí. Sau đó lại chìm xuống, chìm xuống đáy nước ấm áp nhưng đầy hắc ám.
Mọi thứ đều choáng ngợp. Thế giới bị ngăn cách bên ngoài. Chỉ có thể cảm nhận được hơi nhiệt độ của cơ thể của đối phương. Muốn tiếp tục tiến gần hơn, hít sâu từng hơi thở của đối phương, để càng dính chặt nhau hơn nữa. Không cần câu nào, dù là nói ra hay suy nghĩ trong đầu. Mọi thứ hắn cần chỉ một mình y có, chỉ một mình y mới có thể cho hắn.
Felix. Felix. Felix.
Tác giả có điều muốn nói:
Chương này (ngày 4 tháng 10) kết thúc.
Thời lượng và số chữ của cuốn tiểu thuyết còn hơn một nửa.
Cảm ơn tất cả mọi người đã cùng đồng hành~