Đang giờ tan trường nên chợ đêm bên bờ sông rực rỡ ánh đèn, tiếng người nói chuyện ồn ào náo nhiệt giữa đủ loại hàng quán và xe đẩy chen chúc nhau.
Thiệu Ngô đi cùng Dương Thư Dật đến quán rồi mà lòng hẵng còn ngẩn ngơ.
“Chủ quán cho bọn cháu gọi hai bát bánh lương.”
“Được! Hai đứa mới tan học à?” Chủ quán vừa nhanh nhẹn cắt bánh vừa hỏi.
“Vâng.”
“Ôi chao, bây giờ trẻ con học hành khổ quá...”
Bát bánh lương mát lạnh ngâm nước đường đỏ được đưa tới tay Thiệu Ngô.
Dương Thư Dật trả tiền rồi quay sang hỏi cậu: “Đi lên phía trước nhé?”
Thiệu Ngô bèn vội vã gật đầu: “Được.”
Vì vậy hai người chậm rãi tản bộ dọc bờ sông. Lúc này trên đường có rất nhiều học sinh trường Trung học số 2 Vĩnh Xuyên, giữa đêm tối mịt mù không ít cặp gà bông mạnh dạn nắm tay. Nâng bát bánh lương trong tay, Thiệu Ngô chợt nhớ trong giờ sinh hoạt lớp tuần trước, thầy Đổng nói chủ nhiệm khối bắt quả tang được mấy đôi hẹn hò ở bờ sông.
Tuy cậu và Dương Thư Dật tất nhiên không phải hẹn hò, nhưng chẳng hiểu sao hai má cậu lại nóng lên khi thấy những đôi tình nhân thi thoảng vượt qua họ. Cậu chậm rãi nhai nuốt từng miếng bánh như đang thưởng thức, nhưng thực ra chỉ là cố tình tìm chuyện để làm. Vốn dĩ cậu chẳng thích ăn bánh lương vì nước đường đỏ ngọt quá.
Dương Thư Dật đi bên cạnh Thiệu Ngô cũng ăn trong im lặng. Lúc trả tiền hắn móc ví từ trong ba lô, sau đó không kéo quai lên nữa nên giờ đang đeo ba lô một bên vai, khi đi trên đường ba lô sẽ lắc lư theo chuyển động cơ thể. Cái bóng của Dương Thư Dật và ba lô đều bị đèn đường kéo ra thật dài và thanh mảnh, Thiệu Ngô nhìn mà thẫn thờ. Cậu cảm thấy bóng hình Dương Thư Dật đẹp quá, làm cậu nhớ tới Tiêu Dao Sinh trong Mộng Hoàn Tây Du.
Chẳng mấy chốc đã ăn xong bánh lương, Thiệu Ngô lén siết chặt quai ba lô rồi nói với Dương Thư Dật: “Cảm ơn cậu nhé.”
Lúc này cả hai đang đi bộ dưới bóng cây hoa quế cao lớn, bởi cành lá chặn mất đèn đường nên cậu không thấy rõ vẻ mặt hắn. Cậu chỉ biết Dương Thư Dật gần cậu quá đỗi, gần đến mức chỉ cần cậu hơi xoay người chút thôi là có thể chạm tới vai hắn.
Dương Thư Dật đáp: “Không cần cảm ơn.”
Rồi sao nữa? Nên nói gì tiếp bây giờ? Trong thoáng chần chừ, Thiệu Ngô chợt nghe được lời dỗi hờn của một cô gái ở phía bên kia cây quế: “Ôi anh phiền thật đấy, đã bảo không hôn rồi cơ mà!”
Ngay sau đó là giọng nam dịu dàng: “Ngoan nào, thế ôm thêm một lát nhé.”
“Anh đáng ghét lắm luôn...” Cô gái tuy nói vậy nhưng giọng chẳng hề thiếu kiên nhẫn: “Vậy qua đây đi.”
Đôi trai gái kia không phát ra tiếng nào, nhưng cả Thiệu Ngô và Dương Thư Dật đều biết họ đang làm gì.
Mặt Thiệu Ngô nóng ran, mà nghĩ cũng lạ, người bị nghe lén đâu phải cậu. Thế mà cậu cứ đứng sững nguyên chỗ cũ, vừa nóng mặt vừa nghĩ sẵn trong đầu nên nói gì lúc này. Sẽ không quấy rầy đôi người yêu kia nhỉ? Sao... sao cứ như cậu và Dương Thư Dật có tật giật mình ấy?
Dương Thư Dật kéo theo Thiệu Ngô đi về phía trước, đến khi cả hai bước tới một cột đèn đường khác mới buông tay.
“Sợ rồi hả?” Giọng Dương Thư Dật pha lẫn ý cười: “Học sinh ngoan.”
Đôi môi Thiệu Ngô hơi động đậy. Cậu cảm tưởng bên vai được hắn ôm lấy và cả nửa người bên đó đều tê hết cả.
“Tôi... đâu có.” Thiệu Ngô vật lộn với việc sắp xếp ngôn từ: “Vừa rồi ăn nhanh quá nên bị nghẹn.”
Dương Thư Dật hỏi lại: “Nghẹn á?” Hắn cúi đầu nhìn Thiệu Ngô bằng ánh mắt thoáng chút trêu chọc: “Vậy lần sau ăn chậm chậm thôi.”
Vai Thiệu Ngô vẫn còn tê. Cậu hít sâu một hơi rồi mới hỏi khẽ: “Cậu phải về nhà à?”
Dương Thư Dật lắc đầu: “Tôi đi quán nét.”
“Vậy...” Thiệu Ngô lại nhớ tới Tiêu Dao Sinh mặc bạch y, chỉ đành nói: “Khuya về nhà đừng quên xem nháp. Mai tôi giảng cho cậu.”
Dương Thư Dật im lặng trong chốc lát rồi lắc đầu: “Đêm nay tôi không về nhà.”