Thiệu Ngô xuống xe buýt, vào khu nhà, lên tầng. Cậu định gõ cửa, nhưng cái tay đang giơ lên giữa không trung phải dừng lại.
Cách cửa, cậu nghe láng máng tiếng cãi vã của bố mẹ.
Nhà Thiệu Ngô lắp một cái cửa chống trộm dày và nặng nên cách âm rất tốt, vậy mà lúc này cậu vẫn nghe được tiếng cãi cọ đứt quãng.
Giọng của mẹ: “Rõ là anh cố tình... Có gì khó? Hả?”
“Tôi cố tình đấy! Con cô là cái loại gì chính cô không biết à?!”
“Nó đã... Rõ là anh cố tình còn gì?!”
Thiệu Ngô dán sát tai vào khe cửa trong sự ngạc nhiên và thấp thỏm. Đúng là cậu cảm nhận được thời gian này hình như bố mẹ có mâu thuẫn gì đó. Bố liên tục đi công tác và làm thêm giờ như đang trốn ai đó, vậy còn có thể là trốn ai? Đi công tác không về nhà thì hiển nhiên là trốn mẹ.
Nhưng họ có thể mâu thuẫn chuyện gì? Mấy năm nay, bố làm việc trong cục thuận buồm xuôi gió, lên chức đều đều. Công việc của mẹ ở nhà trẻ cũng ổn định và thuận lợi. Cả nhà khỏe mạnh, gia đình sung túc, tình cảm giữa bố mẹ đương nhiên rất mặn nồng. Vào lễ tình nhân năm ngoái, bố còn tặng mẹ nhẫn kim cương, làm bạn bè người thân hâm mộ vô cùng.
Giữa lúc bố mẹ đang cãi vã, mà Thiệu Ngô còn muốn nghe thêm vài câu, trên lầu bỗng vang lên tiếng cửa mở “lạch cạch“. Lát sau, bà Vương xách túi rác xuống tầng, thấy cậu đứng ở cửa nên hỏi với vẻ khó hiểu: “Tiểu Thiệu đứng đây làm gì?”
Cậu lúng túng đáp: “Cháu... Bạn cháu mới nhắn tin nên cháu xem một tí ạ.” Thật ra cậu còn chẳng cầm di động theo.
May mà bà Vương lớn tuổi, tai nghễnh ngãng nên không nghe thấy tiếng cãi nhau trong nhà. Bà cười nói: “Mau về nhà ăn cơm đi. Đã đói chưa?”
“Dạ, vâng... Cháu đói rồi ạ.”
Cậu chỉ đành lấy hết can đảm gõ cửa.
Người ra mở cửa là bố.
Lúc vào nhà, cậu thấy mẹ khoanh tay ngồi trên sofa, chẳng nói chẳng rằng. Trong khi đó, bố ôm vai Thiệu Ngô một cách lúng túng: “Con trai, bố mẹ chưa kịp nấu cơm. Con tự đi mua đồ ăn nhé?” Dứt lời bèn nhét hai trăm tệ vào tay cậu.
“Bố, mẹ.” Cậu để tiền trên bàn trà rồi đứng yên, “Vừa nãy bố mẹ cãi nhau chuyện gì?”
Bố khẽ than: “Được rồi, không có gì đâu. Trẻ con hỏi như vậy...”
“Con trai, con có phát hiện ra không? Bố con giờ không dám về nhà luôn.” Mẹ bỗng mở miệng, “Nghĩ trăm phương nghìn kế trốn mẹ, hết đi công tác đến bị lãnh đạo kiểm tra, rồi thì ra ngoài điều tra, nghiên cứu, nói chung là không về nhà.”
Tim Thiệu Ngô đập thình thịch. Chẳng lẽ bố ngoại tình?
Cậu nhìn bố và nói bằng giọng khô khốc: “Tại sao?”
“Tại sao! Mẹ cho con biết tại sao.” Mẹ đứng dậy, khàn giọng đáp lời, “Mẹ bảo bố tìm việc cho Vương Vũ Quân. Con trai, con không biết đâu, anh con đáng thương lắm... Bố nó làm ăn thua lỗ, giờ chẳng biết chạy đi đâu rồi. Mẹ mới bảo bố con giúp tìm việc cho Vương Vũ Quân. Ngoài miệng bố đáp êm tai lắm, đây, giờ lại bắt đầu trốn mẹ?”
“Cô không nhìn xem con trai cô là cái giống gì!” Bố đột nhiên cất cao giọng, “Tôi không muốn giới thiệu việc cho nó á? Hả? Cái loại đạo đức như nó thì tôi dám giới thiệu đến chỗ nào? À, đến lúc đấy mọi người đều biết, Thiệu Kiến Hải có người thân bị bệnh! Cô không ngại mất mặt nhưng tôi thì có đấy!”
Ngay lúc ấy, hai hàng nước mắt lăn dài trên mặt mẹ. Tuy đã khàn cả giọng, nhưng mẹ vẫn quát to: “Được thôi. Tôi hiểu rồi! So với mặt mũi của giám đốc Thiệu thì tôi là cái thá gì? Tôi là cái thá gì? Tôi sinh con cho anh, nuôi con cho anh. Tôi đi làm rồi còn phải làm nội trợ. Tôi trả giá bao nhiêu vì cái nhà này? Cuối cùng tôi còn chẳng quan trọng bằng mặt mũi của giám đốc Thiệu!”
“Chính cô nói xem cô nói chuyện có vô lý không? Sao tôi giới thiệu việc cho Vương Vũ Quân thì thành ra tôi ngang hàng với cô? Thiệu Ngô, con nghe mẹ con nói đi. Bố không giúp Vương Vũ Quân tức là không cần mẹ nữa, ý là như vậy đúng không? Hả? Nói như thế thì bố con mình đều không quan trọng bằng con trai của mẹ con đâu!”
Thiệu Ngô bị tiếng gào thét của bố mẹ làm đau cả đầu. Cậu cau mày kêu lên: “Dừng lại đi! Trước hết bố mẹ đừng cãi nhau nữa!”
Vì vậy bố mẹ yên tĩnh lại, mỗi người đứng ở một đầu của phòng khách. Mẹ lau nước mắt, còn bố sầm mặt chẳng nói chẳng rằng.
“Con muốn hỏi một chuyện.” Tim Thiệu Ngô đập thình thịch, nhưng cuối cùng cậu vẫn hỏi ra miệng, “Vừa rồi bố mẹ nói Vương Vũ Quân bị bệnh. Anh ấy bị bệnh gì?”
Bố cười khẩy: “Con hỏi mẹ con ấy.”
“Nó...” Mẹ quay mặt đi, “Chỉ là tật xấu vặt, không nghe lời người lớn thôi, rất nhanh là có thể sửa được.”
“Tật xấu vặt.” Bố lắc đầu, “Cô dám vỗ ngực nói đấy là tật xấu vặt? Nó đã ôm hôn đàn ông giữa đường rồi mà còn tật...”
“Thiệu Kiến Hải!” Mẹ hét lên ngắt lời bố.
Thiệu Ngô lặng thinh.
Quả nhiên, quả nhiên bố mẹ đều biết.
Chẳng trách bố không muốn giúp Vương Vũ Quân. Tốt xấu gì bố cũng là phó giám đốc, ra ngoài được người ta kính trọng và tâng bốc quen rồi. Nếu bị người khác phát hiện bố có người thân là đồng tính, lại còn là con trai của vợ và chồng cũ, làm sao bố nhịn cho được?
Bố mẹ đều biết Vương Vũ Quân là đồng tính.
Hai người nghĩ thế nào? Bị bệnh, tật xấu vặt, rất nhanh là có thể sửa được?
Thiệu Ngô cúi người cầm hai trăm tệ rồi nói khẽ: “Con đi mua cơm đây. Bố mẹ có ăn không?”
“Bố mẹ không ăn.” Có lẽ tự biết lỡ lời, bố nói nhỏ lại khá nhiều, “Con tự lo cho mình là được. Con trai, đây là chuyện người lớn giữa bố mẹ, con không cần lo lắng đâu.”
Vì vậy bữa trưa của Thiệu Ngô chuyển thành KFC. Bố mẹ luôn phản đối thức ăn nhanh và nói rằng thịt gà KFC chứa nhiều hoóc-môn, thời ấy còn đồn gà KFC đều là loại sáu cánh bốn chân. Thế nhưng có đứa trẻ nào không thích đồ chiên rán? Có điều lần này việc nhai hoài nhai mãi miếng thịt gà vị truyền thống chỉ làm Thiệu Ngô thấy tẻ nhạt vô vị.
Sau khi lấp đầy bụng và nằm gục xuống ngủ ở KFC một lát, đã đến lúc tới trường.
Chiều ấy, Thiệu Ngô mệt mỏi vì cả chuyện bố mẹ cãi nhau và chuyện Vương Vũ Quân, rõ ràng tới mức cả Dương Thư Dật cũng nhìn ra. Lúc xếp phòng thi, hắn đi qua hỏi cậu: “Cậu làm sao thế?”
Thiệu Ngô xoa mặt: “Hơi buồn ngủ tại trưa không ngủ.”
“Ồ.” Dương Thư Dật với dáng người cao ráo đứng trước mặt Thiệu Ngô, giơ lòng bàn tay về phía cậu.
Thiệu Ngô ngơ ngác hết sức.
“Số điện thoại.”
“À.” Cậu vỗ trán, “Giờ tôi viết đây. Cậu có giấy hay vở không?”
“Mới nhét bài tập vào rồi, lười tìm quá.” Chiếc ba lô căng phồng của hắn để trên bàn, bên trong chứa đầy các loại bài thi và sách vở bài tập. Lượng bài nghỉ đông mà các thầy cô giao đúng là điên rồ, nghỉ chưa đầy một tháng mà bài đủ cho hai tháng.
“Thế tôi xé giấy cho cậu.” Thiệu Ngô nói.
“Không cần.” Hắn nhấn vai cậu, “Viết lên tay tôi là được.”
“Hả?”
Tay hắn khá thon gọn, lòng bàn tay bằng phẳng và khô ráo.
“Carbon có tính ổn định, hơn nữa thời tiết này cũng không ra mồ hôi.” Hắn cười nói, “Tôi nói đúng không, thầy Tiểu Thiệu.”
Thiệu Ngô nghiêng bút, làm ngòi bút sượt qua vết chai hơi cứng trên lòng bàn tay hắn, ngỡ như đầu ngón tay của chính cậu đang lướt qua.
Viết xong dãy số thì lòng bàn tay cầm bút của Thiệu Ngô đã đổ mồ hôi.
Dương Thư Dật rút tay về, hỏi: “Đợi lát nữa đi cùng nhau nhé?” Hôm nay không tự học tối, xếp phòng thi xong là có thể về nhà.
“Tôi... Tan học tôi phải đi gặp bạn cấp hai. Cậu ấy muốn mượn tôi quyển 5.3.” Thiệu Ngô nói lí nhí, “Cậu đi trước đi.”
Hắn gật đầu: “Ừ, được.”
Thậm chí cậu chẳng dám nhìn hắn, bèn xoay người nói chuyện bâng quơ với Chu Tinh Tinh, còn Dương Thư Dật quay về “ghế cá biệt“.
Thiệu Ngô biết mình đã nói dối Dương Thư Dật.