Thiệu Ngô và Dương Thư Dật mỗi người cầm một ổ bánh mì, vừa đi vừa ăn. Cái bánh này còn khó ăn hơn Thiệu Ngô tưởng tượng, sợi ruốc thô như cỏ trong khi bánh mì thì cứng. Cậu nhai mỏi cả hàm, thầm nghĩ không biết bánh đã hết hạn chưa.
“Nếu cậu thực sự không ăn nổi thì thôi.” Dương Thư Dật nói: “Đúng là không ngon.”
“Vẫn ổn...”
“Không biết để bao lâu rồi.” Dương Thư Dật uống một ngụm nước khoáng: “Trong quán net toàn học sinh nên bình thường đều mua mì giòn (1), ít người mua bánh mì lắm.”
(1) Mì giòn tẩm gia vị Little Raccoon từng rất nổi ở Trung Quốc không chỉ vì ngon mà còn vì những tấm thẻ nhân vật Thuỷ Hử trong các gói mì (Baidu)
“Ăn mì giòn thay cơm á?”
“Ừm.”
Thiệu Ngô hết sức lúng túng: “... Như vậy mà cũng no được.”
Hai người cứ vừa tán gẫu như thế vừa đi về trường, chẳng bao lâu là đến. Lúc này học sinh đã về gần hết rồi, chỉ có phòng bảo vệ vẫn sáng đèn. Thiệu Ngô đẩy xe đạp ra, lấy ba lô từ chỗ Dương Thư Dật rồi đeo lên lưng. Chỗ đằng sau lưng vẫn nhói lên, tuy Thiệu Ngô không để lộ ra mặt nhưng cơ thể lặng lẽ run cầm cập.
“Cậu vẫn về quán net à?” Thiệu Ngô hỏi.
“Tôi đi quán khác.”
“À.”
Thiệu Ngô rất muốn hỏi Dương Thư Dật sao không về nhà, nhưng rõ ràng hắn không muốn nói.
“Thế tôi về đây.” Thiệu Ngô trèo lên xe đạp: “Cậu... Bye bye nhé.” Cậu vốn muốn bảo hắn xem giấy nháp, nhưng nghĩ lại thì Dương Thư Dật còn chẳng về nhà. Hắn muốn tá túc ở quán net xấu xí bẩn thỉu suốt đêm, vậy còn xem nháp gì nữa.
“Bye bye.” Dương Thư Dật vẫy tay.
Tối nay bố có buổi họp lớp nên lúc Thiệu Ngô về đến nhà bố mẹ còn chưa về. Cậu khoá cửa phòng, mở tủ quần áo ra rồi chậm rãi cởi áo phông trước tấm gương to ở mặt trong tủ.
Dưới xương vai của cậu có một vết thương nhỏ như dấu chấm nhưng rất sâu, máu chảy ra thấm ướt cả một mảnh vải be bé. Thiệu Ngô hơi ngạc nhiên vì không ngờ là sẽ chảy máu. Cậu tưởng cùng lắm là bị bầm tím thôi. Giờ nghĩ lại thì vật nhô ra trên tường hẳn là đinh, nhưng thực ra lúc cậu bị xô vào cũng không thấy quá đau.
Thiệu Ngô duỗi tay ra sau lưng bôi thuốc đỏ lên vết thương, sau đó dán băng urgo. Lúc trước không thấy quá đau có lẽ vì cung phản xạ dài quá, còn hiện tại thì cảm nhận được rồi. Giờ chỉ cần hơi động đậy vai, thậm chí nhấc tay trái lên thôi là vết thương đã đau như muốn nứt ra.
Mà vết thương đau lại nhắc Thiệu Ngô nhớ tới Dương Thư Dật xách ba lô của cậu giữa màn đêm.
Hơn mười hai giờ, khi Thiệu Ngô đã làm xong bài tập và giặt sạch áo phông dính máu, bố mẹ mới về nhà.
Bố Thiệu Ngô là phó giám đốc Cục Quản lý Đất đai, mẹ là hiệu trưởng nhà trẻ, hai người là bạn thời đại học. Thiệu Ngô rất ít khi nghe mẹ nhắc đến cuộc hôn nhân đầu, chỉ loáng thoáng nghe bà ngoại kể ngày trước đồng nghiệp giới thiệu cho mẹ một người đàn ông họ Vương làm kinh doanh, sau khi kết hôn tính tình cực kì gắt gỏng.
Lúc này người mẹ hai má đỏ bừng đang xoa đầu cậu: “Làm xong bài tập rồi à?”
“Vâng... Mẹ uống say ạ?”
“Không say đâu, mẹ mới uống một giọt mà...”
“Được rồi! Em mau ngủ đi!” Bố dìu mẹ vào phòng ngủ, sắp xếp xong xuôi mới đi ra, nở nụ cười bất đắc dĩ với Thiệu Ngô: “Mẹ con đúng là chỉ uống một tí thôi, cái sức uống này thật là... Thôi con cũng nhanh đi ngủ đi.”
“Bố ơi,“ Thiệu Ngô liếc vào phòng ngủ, thấy mẹ đã nhắm mắt say ngủ mới khẽ nói: “Hôm nay con tình cờ gặp một người...”
“Hả? Ai?” Bố không để ý lắm, chỉ vừa rót nước vừa hỏi.
“Vương Vũ Quân, là... anh của con ấy.”
“Con tình cờ gặp nó?!” Bố đột nhiên ngừng mọi động tác và nhìn về phía Thiệu Ngô.
“À thì con vào quán net tải bài hát về MP3 rồi tình cờ gặp anh ấy.” Thiệu Ngô nói dối, “Hình như anh ấy thay đổi rất nhiều. Con không biết...”
“Tan học không về nhà vào quán net làm gì!” Bố ngắt lời Thiệu Ngô, nhíu mày, “Bố nói với con rồi, con muốn tải bài gì để bố đến cơ quan tải cho con chơi, con nói với bố là được... Sao con lại tình cờ gặp Vương Vũ Quân? Nó nói gì?”
Thiệu Ngô sững sờ, nhưng vẫn miễn cưỡng nhịn được lời suýt ra khỏi miệng. Cậu chỉ lắc đầu nói: “Vương Vũ Quân uống say, không nói gì hết ạ.”
“Nó không nói gì á?” Bố gặng hỏi, “Nó đi một mình à?”
“... Vâng.”
“Vậy thì tốt. Sau này con đừng đi quán net là hơn, nghe không hả? Mấy quán đó cực kì loạn, tháng trước bố mới nghe đồng nghiệp nói quán bên Phụng Tiệt có vụ đánh nhau chết hai mạng người. Còn Vương Vũ Quân...” Bố thở dài, “Thằng bé này hư lắm, con đừng để tâm đến chuyện của nó.”
“Dạ vâng.” Thiệu Ngô gật đầu nghe theo, “Vậy con đi ngủ đây.”
“Hay là lắp máy tính ở nhà.” Bố bưng cốc nước, lẩm bẩm một mình.
Thiệu Ngô về phòng, đóng cửa tắt đèn, chỉ chừa lại đèn bàn bảo vệ mắt màu cam.
Quá kì lạ, Thiệu Ngô nghĩ, phản ứng của bố quá kì lạ.
Quan hệ giữa cha mẹ và con cái ở nhà cậu luôn đi theo con đường dân chủ. Hơn nữa, vì từ nhỏ đến lớn cậu học giỏi lại không nghịch ngợm nên bố mẹ càng yên tâm, những yêu cầu cậu đưa ra đều “dễ nói chuyện“. Ví dụ như hồi lớp 9 mọi người đều đi học thêm, nhưng lúc bị bố hỏi, Thiệu Ngô bảo cậu thấy mình không cần, thế là bố bèn phất tay: “Vậy thì không đi, ở nhà ngủ bù nhiều hơn.”
Lại chẳng hạn như chuyện đi quán net tải bài hát bố cũng biết nhưng chưa từng ngăn cản, nhiều nhất cũng chỉ nói “Thực ra bố có thể đến cơ quan tải giúp con.”
Vì Vương Vũ Quân ư? Nhất định là vậy rồi.
Trong đầu Thiệu Ngô lại hiện lên hình ảnh Vương Vũ Quân với chiếc dây chuyền đen sẫm và quả đầu xù như muốn xông thẳng tới chân trời. Cậu không biết rốt cuộc gã đã làm ra chuyện hư hỏng đến mức nào mà bố lại căng thẳng đến thế.
Cậu càng không biết vì sao bố căng thẳng.
Vừa nghĩ đến Vương Vũ Quân, tâm trí lại không kìm được mà chuyển sang Dương Thư Dật. Giờ này hắn đang chơi game nhỉ? Mộng Hoàn Tây Du à? Hắn chơi mệt rồi liệu có ngủ không? Sẽ nằm gục xuống cái bàn trong quán net ư? Thiệu Ngô vùi mặt vào gối, hạt muồng trong ruột gối phát ra tiếng lạo xạo nho nhỏ. Mẹ bảo hạt muồng giúp cho mắt sáng, gan được thanh lọc và hỗ trợ giấc ngủ, vậy mà đêm nay Thiệu Ngô vốn ít khi mất ngủ lại không vào giấc được.
Cậu nằm lì trên giường, để những suy nghĩ về Dương Thư Dật trở đi trở lại trong đầu, lúc thì là gương mặt nghiêng khi hắn chăm chú chơi game, lúc thì là nụ cười của hắn trong bóng tối. Không biết đến mấy giờ, Thiệu Ngô mới mơ màng buồn ngủ, nhưng trong đầu vẫn tự hỏi vì sao mình cứ nghĩ mãi đến Dương Thư Dật cơ chứ.
Chỉ vì hắn không dễ gần ư? Chỉ vì hắn ăn bánh bao giá ba xu có hơi đáng thương ư?
Sáng hôm sau, Thiệu Ngô với đôi mắt thâm quầng bước vào phòng học.
Dương Thư Dật vẫn đến sớm hơn cậu, nhưng lại không hề ngủ. Cậu bước về phía hắn trong vô thức, chỉ thấy trên mặt bàn là giấy nháp của cậu đang được trải ra.
“Cậu xem thật à?” Thiệu Ngô hỏi với vẻ kinh ngạc.
“Tôi đồng ý với cậu rồi mà.”
“... Vậy để giờ ra chơi tôi giảng cho cậu.” Tinh thần Dương Thư Dật có vẻ khá tốt, nhưng ở khoảng cách gần, Thiệu Ngô mới phát hiện những gốc râu màu xanh lún phún trên cằm mà hắn chưa cạo đi.
“Dương Thư Dật, tôi muốn hỏi cậu ít chuyện...” Cuối cùng cậu vẫn không nhịn được.
“Chuyện gì?”
Hai người ra ban công, đóng cửa lại rồi đón lấy cảnh mặt trời mọc và làn gió vi vu buổi sớm msi.
“Cậu biết bao nhiêu chuyện về Vương Vũ Quân?” Thiệu Ngô hỏi với vẻ lúng túng, “Mấy năm rồi tôi chưa gặp anh ấy, trước đây nghe nói anh ấy đi làm ở Thành Đô... Sao anh ấy lại ở quán net thế?”
“Vương Vũ Quân...” Dương Thư Dật lặng thinh chốc lát, rồi trên mặt lộ ra vài phần do dự rất hiếm gặp. Thiệu Ngô đang thấp thỏm thì chợt nghe hắn nói, “Anh ta là đồng tính, là không thích con gái ấy... Những người hay đến quán net đó đều biết anh ta như vậy. Khá là buồn nôn.”
Thiệu Ngô giật mình. Hai chữ “đồng tính” như con dao bầu giáng thẳng vào mặt. Cậu phải trực tiếp hứng chịu con dao ấy, nhưng chẳng kịp nghĩ nhiều mà chỉ bật thốt lên: “Cậu cũng thấy đồng tính buồn nôn à?”
Dương Thư Dật nhìn Thiệu Ngô với vẻ mờ mịt: “... Ừ.”
—-------------------
Dương Thư Dật nói linh tinh gì thế không biết. Mong các bạn thông cảm cho bé Dật 16 tuổi trẻ người non dạ, sinh ra và lớn lên trong thị trấn nhỏ trong bối cảnh năm 2007. Đây là lần đầu tiên và duy nhất ông ý nói ra hai chữ đáng đánh kia ạ.