Sáu giường bệnh đều kín người nằm, mỗi bệnh nhân lại có ít nhất một người nhà chăm sóc. Bởi vậy, phòng bệnh vốn không rộng lắm càng trở nên chật chội. Thiệu Ngô chẳng có chỗ mà ngồi, đã tới nửa tiếng rồi mà vẫn đang đứng.
Chưa tới mười giờ, y tá đã bắt đầu đi từng phòng để kiểm tra các giường và đuổi người, tức là mời người thăm ốm rời khỏi.
“Cậu về đi.” Dương Thư Dật nói với Thiệu Ngô, “Tôi tiễn cậu ra bến xe.”
Con trai của ông lão giường đối diện đã mở ghế gập, có vẻ chuẩn bị đi nằm.
“Cậu cũng ngủ... ghế dựa kiểu này à?” Thiệu Ngô hỏi.
“Ừ, tôi ngủ ở ngoài.”
“Ngoài hành lang á?!” Lúc vào phòng bệnh, Thiệu Ngô có thấy vài cái giường xếp và ghế gập đơn sơ dựng ở mặt bên hành lang.
“Bà vào phòng cuối cùng nên không xếp ghế được.”
Vừa bước một chân ra khỏi phòng, Thiệu Ngô tức khắc cảm nhận được cơn gió lạnh sượt qua má. Cửa sổ mở toang nơi cuối hành lang làm cậu run cầm cập, bèn nói với vẻ khó tin: “Tôi tưởng tối người ta sẽ chuyển giường vào phòng bệnh... Thế này sao mà ngủ được? Lạnh như vậy!”
“Vẫn ổn mà.” Trông Dương Thư Dật rất thản nhiên, “Trùm quần áo kín chút là được.”
Mùa đông phương Nam không có máy sưởi, tuy phòng bệnh khá ấm nhờ điều hoà nhưng hành lang lại là một thế giới khác. Thiệu Ngô không kìm được mà giật nhẹ cổ áo hắn: “Áo phao của cậu trùm kín được không?”
“Vẫn ổn.”
Vẫn ổn cái đầu cậu.
Lúc này Thiệu Ngô to gan hơn, hay có lẽ là thực sự sốt ruột. Cậu dùng một tay kéo vạt áo trước của hắn, tay còn lại nắm chặt khoá áo phao rồi kéo lên trên. Đúng như dự đoán, cậu vừa buông tay thì khoá từ từ trượt xuống.
“Áo này là do cơ quan bố tôi phát.” Dương Thư Dật giơ tay lên gẩy gẩy mặt dây chuyền hơi rỉ sét, “Chất lượng khoá không tốt.”
“Tối có lạnh không?”
“... Lạnh thì đi chuẩn bị nước nóng để uống.” Lần này hắn cuối cùng cũng ăn ngay nói thật, “Hoặc là ăn gì đó. Cậu mua cho tôi nhiều đồ ăn vậy mà.”
Khi Thiệu Ngô nhìn Dương Thư Dật, một ý tưởng điên rồ chợt hiện lên trong đầu.
Bố đi công tác ở Quảng Đông từ hôm kia chưa về, mẹ thì nói từ sáng sớm rằng hôm nay nhà trẻ chỗ mẹ phải làm thêm giờ để trang trí lớp học, vì thế tối mẹ sẽ ngủ lại chứ không về nhà.
Thiệu Ngô chớp mắt, giọng nói trở nên nhẹ bẫng như đang thổ lộ một bí mật: “Tối nay tôi ở đây với cậu nhé?”
Dương Thư Dật ngây ra: “Cậu ở viện qua đêm làm gì? Về nhà đi.”
“Nhà tôi không có ai.”
“Kể cả thế cũng đâu cần cậu ngủ ở đây. Cậu có biết nửa đêm lạnh thế nào không? Tôi...” Hắn ngưng bặt vì tự biết mình lỡ nói thật, vậy là nghiêng mặt đi một cách chán nản, “Nói chung cậu về đi.”
“Tôi còn chưa nói xong mà...” Thiệu Ngô đút hai tay vào túi, rụt vai lại nom rất đáng thương: “Bố mẹ tôi đều không ở nhà. Tôi sợ lắm.”
“Sao vậy?”
“Thì khu nhà tôi hơi kì quái.” Cậu bịa chuyện, “Nghe nói lúc xây nhà có hai công nhân tử vong. Người nhà bức xúc việc công ty xây dựng bồi thường ít nên làm rùm beng mãi, thế là thi thể bị giữ trong toà nhà suốt một tuần... Sau đó khu nhà tôi kì lạ lắm, thôi, tối rồi tôi cũng không dám nói...”
Dương Thư Dật nửa tin nửa ngờ hỏi lại: “Thật à?”
Thiệu Ngô gật gật đầu: “Thật mà, thực ra một trong những nguyên nhân chính tôi đến thăm bà cậu là... tôi không muốn về nhà.”
Dương Thư Dật cau mày, lát sau mới thở phào nhẹ nhõm: “Thế đêm nay cậu ở lại đi.”
Thiệu Ngô mừng thầm, bèn vội vã ra vẻ vừa biết ơn vừa xấu hổ: “Cảm ơn cậu nhé.”
Vì vậy cậu nằm trên ghế gập ngoài hành lang. Khi màn đêm ngày càng thẳm sâu và bệnh viện dần dần yên tĩnh, Thiệu Ngô quay đầu, thấy Dương Thư đi tới đi lui trong phòng bệnh. Đầu tiên, hắn đổ nước tiểu từ túi nước tiểu của bà vào bô, sau đó chuẩn bị một chậu nước nóng và lau mặt, lau chân cho bà. Chờ làm xong xuôi mấy việc ấy, hắn ngồi bên giường bệnh, giúp bà xoa bóp chân tay tới tận lúc chai dịch truyền từ từ vơi đến miệng chai.
Dương Thư Dật ra bàn y tá gọi một người đến rút kim và đo nhiệt độ. Mọi thứ đều bình thường nên hắn rót một cốc nước ấm rồi nhìn bà uống thuốc.
Hiện tại đã hơn mười một giờ. Khi Thiệu Ngô nhìn gương mặt nghiêng góc cạnh của hắn, cậu không kìm được tự hỏi bình thường mình đang làm gì giờ này. Có lẽ đang ăn khuya. Mẹ sẽ làm cho cậu bát mì trứng nóng hổi, hoặc là hấp vài cái bánh bao, luộc một bát sủi cảo, còn cậu ngồi xếp bằng trên sofa mềm mại và nâng bát ăn chậm rãi. Bởi khu nhà họ là một trong những khu hiếm hoi ở Vĩnh Xuyên lắp hệ thống sưởi, trong phòng rất ấm áp, thậm chí mùa đông vẫn có thể đi chân trần trong nhà. Thi thoảng, cậu sẽ nhân lúc ăn khuya xem bản tin cuối ngày trên TV hay xem phim truyền hình cùng mẹ.
Cậu không ngờ có ngày mình sẽ nằm giữa hành lang đầy gió rét của khu bệnh nhân nội trú, nương theo ánh đèn sáng trưng quan sát Dương Thư Dật. Cậu càng không ngờ vào những buổi đêm mình được hưởng tất thảy ấm áp và dễ chịu, hắn lại phải làm những việc thế này.
Bà ngủ rồi, Dương Thư Dật mới mang theo chậu và khăn mặt vào phòng vệ sinh rửa mặt. Lát sau, Thiệu Ngô thấy hắn đi ra, tóc trước trán hơi ướt. Lần này sẽ qua đây nghỉ ngơi nhỉ? Cậu thầm nghĩ.
Nhưng hắn vẫn chưa qua. Dương Thư Dật lấy hai túi sữa Thiệu Ngô mua, ra khu lấy nước nóng rót nước vào cặp lồng rồi bỏ túi sữa vào.
Gần mười phút sau, cuối cùng hắn cũng mang sữa đến.
“Có lạnh không?” Hắn nhét một túi sữa nóng vào tay cậu.
“Không lạnh, áo phao của tôi dày lắm.” Lần này đến lượt Thiệu Ngô nói dối.
“À.” Dương Thư Dật nhìn Thiệu Ngô, chần chừ thoáng chốc, “Nếu cậu không ngại bẩn, để tôi đi tìm y tá xin chăn...”
“Được đấy. Cậu đi đi.” Thực ra Thiệu Ngô hơi sợ bẩn. Lần trước, vì bị sốt nên cậu ngủ lại viện một tối. Hôm sau về nhà, thậm chí cậu không chạm mông lên ghế sofa, phải mau mau cởi quần áo và nhét hết vào máy giặt.
Dương Thư Dật ôm tới một cái chăn màu trắng in chín chữ to “Bệnh viện Y học cổ truyền huyện Vĩnh Xuyên“. “Chăn này mới giặt.” Hắn nói.
“Ừm.” Thiệu Ngô bỗng dưng hồi hộp, khi thấy chăn thì một sợi dây cung nào đó trong đầu lập tức căng lên. Cậu sắp đắp chung chăn với Dương Thư Dật! Không không không, trước hết đêm nay họ sẽ ngủ trên chiếc ghế gập này...
Cả hai cùng nằm xuống, vai kề vai trên chiếc ghế gập tạm coi là rộng rãi. Có điều, vì có hai người nên chăn chỉ đắp ngang được, cẳng chân của cả hai thò ra ngoài.
Thiệu Ngô căng thẳng đến nỗi không dám động đậy.
Trong phòng bệnh đã vang lên tiếng ngáy như sấm không biết của người nhà ai.
“Thiệu Ngô.” Dương Thư Dật nói khẽ khàng, “Cậu biết tại sao tôi đánh Phạm Bằng Phi rồi nhỉ.”
“Hả? Tôi... có nghe mọi người nói.”
Giọng Dương Thư Dật ở sát bên: “Không phải nhà tôi cố tình trì hoãn việc nộp tiền. Là vì tháng trước bố và mẹ kế của tôi tổ chức tiệc cưới. Hơn nữa, cô bé mẹ kế dẫn theo phải chuyển trường tới Vĩnh Xuyên nên cần nộp phí học trái tuyến. Sau đó trong nhà chẳng còn tiền mấy. Hai ngày đầu bà nằm viện nhà tôi chưa nộp tiền, nhưng ngày thứ ba bố tôi vay được nên nộp ngay rồi.”
Thiệu Ngô ngây ra vì không ngờ Dương Thư Dật đột nhiên giải thích chuyện này. Từ khi cậu quen hắn, dường như đây là lần đầu hắn nói một tràng dài như vậy.
“Tôi biết... Phạm Bằng Phi ác mồm, bị đánh là đáng đời.”
Dương Thư Dật “Ừ” một tiếng.
Thiệu Ngô nghiêng mặt sang nhìn Dương Thư Dật. Hắn đã nhắm mắt lại, không có biểu cảm nào trên gương mặt. Song, khi biết được những việc này, cậu không thể ngăn mình ấm ức thay hắn. Bố hắn và mẹ kế tổ chức tiệc cần tiền, con mẹ kế chuyển trường cần tiền, bà nằm viện cũng cần tiền. Chỉ có Dương Thư Dật không tiêu tiền của nhà, vậy mà hậu quả của sự túng thiếu lại rơi lên đầu hắn. Hiện tại cả khối đều biết, Dương Thư Dật lớp Xã hội đánh Phạm Bằng Phi vì gã tung tin nhà hắn không có tiền nộp viện phí.
Dương Thư đã ăn cái tát của bố, đã hứng trọn trận mắng của thầy chủ nhiệm, đã bị chuyển đến ghế cá biệt cạnh thùng rác. Sau đó, hắn còn phải ở lại viện, chịu thương chịu khó trông coi và chăm sóc bà từ sáng đến tối.
Có ai trong số họ quan tâm đến cảm xúc của Dương Thư Dật không?