Ngày Thứ Bảy Mươi

Chương 16: Chương 16: Tối qua Dương Thư Dật đánh nhau




Cơ thể Thiệu Ngô run lên, nhưng cậu không đuổi theo.

Đương nhiên không thể đuổi theo, cậu vốn còn đang hát.

Thực ra mới chỉ qua hai, ba phút nhưng Thiệu Ngô cảm thấy mình bị đánh một gậy đến ngây người, không còn nhận thức được dòng chảy thời gian. Dương Thư Dật đi đâu? Tại sao hắn không nghe hát? Hắn cúi đầu nhìn gì? Không biết, không biết gì hết.

“Thiệu Ngô!” Chị San đụng vào người cậu bằng khuỷu tay, “Kết thúc rồi!”

“À... vâng ạ.” Lúc này cậu mới nhận ra họ đã hát xong và nên xuống sân khấu.

Chị San và Thiệu Ngô lùi ra ngoài bằng cửa sau giữa lúc kịch tình huống còn tiếp diễn. Chị San ho vài tiếng rồi cười với cậu: “Vừa nãy sao ngớ người ra thế? Căng thẳng à?”

“Em...dạ, cũng hơi hơi ạ.” Cậu chun mũi, “Em đi vệ sinh đây.”

Dứt lời, cậu không chờ chị San trả lời mà chạy về phía phòng vệ sinh nam cuối hành lang.

Đúng rồi, có lẽ Dương Thư Dật chỉ đi vệ sinh thôi nhỉ? Giữa tiếng hoan hô cười đùa của mỗi lớp học, cậu chạy thật nhanh và để mặc từng cơn gió lạnh tràn vào cổ họng.

Trong phòng vệ sinh không một bóng người.

Lúc Thiệu Ngô về lớp, tiết mục tiếp theo đã bắt đầu. Chỗ ngồi của Dương Thư Dật vẫn trống không.

Hiện tại đã có thể ra khỏi trường. Liên hoan lớp 12 (1) bắt đầu từ mười hai giờ rưỡi trưa, sau khi kết thúc học sinh tự về nhà nghỉ lễ, vậy nên cổng trường vẫn luôn mở từ giữa trưa đến giờ. Thế nhưng, Thiệu Ngô thực sự không ngờ Dương Thư Dật thậm chí không tham gia liên hoan. Cậu ngâm nga bài “Si Tâm Tuyệt Đối” trước mặt hắn bao nhiêu lần, chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn không muốn nghe cậu hát nghiêm túc một lần? Vì vài phút biểu diễn ngắn ngủi, cậu nghe đi nghe lại “Si Tâm Tuyệt Đối”, mặc lên người bộ đồ đẹp nhất, thậm chí lén dùng keo xịt tóc của mẹ. Cậu mong mỏi biết mấy Dương Thư Dật nghe xong sẽ hờ hững buông lời khen, khen cậu hát không tồi.

(1) Thiệu Ngô mới học lớp 11 thôi. Có lẽ đoạn này tác giả nhầm.

Cậu liên tục quay sang nhìn chỗ ngồi của hắn, hi vọng sẽ có lúc nào đó thấy hắn quay lại, nằm gục xuống bàn lười nhác như mọi khi.

Nhưng không hề có. Tới khi liên hoan kết thúc, mọi người cùng nhau quét lớp sạch sẽ và tan học về nhà, hắn vẫn chưa quay lại.

Hắn đi mất ngay khi Thiệu Ngô đang hát.

Về đến nhà, cậu bắt đầu sốt.

Đầu tiên là ho và sổ mũi, sau đó thì người nóng bừng. Cơ quan của bố mẹ đều tổ chức tiệc đón năm mới, một mình Thiệu Ngô ở nhà, mơ màng rúc vào trong chăn. Cậu thấy rét, ngủ một giấc rồi tỉnh lại vẫn rét, chăn cũng lạnh ngắt.

Cậu gắng gượng bò dậy, uống cốc nước nóng rồi lấy nhiệt kế trong ngăn kéo. Thế nhưng, chẳng bao lâu sau cậu đã thiếp đi, căn bản quên luôn phải xem nhiệt kế.

Đến hơn tám giờ tối lúc mẹ về nhà, Thiệu Ngô mới tỉnh lại lần thứ hai. Cậu đỏ bừng cả mặt, há há miệng nhưng không phát ra được tiếng nào, làm mẹ sợ đến rơi nước mắt, vội vã gọi 120.

Sáng sớm hôm sau, cậu bị đánh thức bởi tiếng bố mẹ cãi nhau. Giữa lúc nằm trên giường truyền nước, cậu nghe thấy tiếng cãi nhau đầy kìm nén của bố mẹ vọng vào từ ngoài phòng bệnh.

“Anh còn nói em? Thiệu Kiến Hải, anh có tư cách gì nói em? Có phải em trả giá vì cái nhà này nhiều hơn anh không? Lúc con học nhà trẻ, học tiểu học, có ngày nào mà em không đưa đón?”

“Anh không bảo em không trả giá, ý anh là gần đây! Trong lòng em tự hiểu, một hai tháng nay em có để tâm chuyện nhà không?”

“Anh có ý gì? Em không để tâm chuyện nhà thì để tâm vào đâu? Anh có ý gì...”

Thiệu Ngô không kìm được mà ho vài tiếng rồi hắng giọng: “Bố, mẹ...“. May mà vẫn cất tiếng được.

“Ôi! Con thấy sao rồi?” Hai vợ chồng nghe được thì vọt vào phòng bệnh, “Có đau đầu không? Họng thì sao?”

“... Vẫn ổn ạ.” Cậu di chuyển đôi chân hơi tê vì nằm quá lâu, “Con ngủ ở đây cả tối à?”

“Chứ còn gì nữa, xe cứu thương chở đến đấy! Con bị cúm mà lần này phát bệnh rất nhanh.” Bố đưa tay ra sờ trán Thiệu Ngô, “Tối qua làm bố mẹ sợ phát khiếp. Con biết con sốt bao nhiêu độ không? Ba mươi chín độ rưỡi!”

Vành mắt mẹ đỏ ửng: “Con dọa mẹ sợ quá.”

“Con không sao, có thể là...” Thiệu Ngô phải ngừng lại thoáng chốc mới dần bắt được suy nghĩ của mình, “Có thể là liên hoan hôm qua có bạn cùng lớp bị cảm nên lây cho con.”

“Ngoan, con đói không?” Mẹ nâng cánh tay không bị chọc kim tiêm của Thiệu Ngô, “Bảo bố mua đồ ăn sáng nhé?”

“Vâng, con muốn ăn mì Trùng Khánh.”

Bố lặc đầu: “Không được, bác sĩ đã dặn kĩ là phải ăn đồ thanh đạm.”

“Thế thì... bánh bao và sữa đậu nành ạ.”

“Được, bố đi mua cho con. Con mau uống nhiều nước vào.”

Sau khi bố vội vã rời đi, Thiệu Ngô nói nhỏ: “Mẹ ơi, con không sao đâu. Bố mẹ đừng cãi nhau nữa.”

“Bố mẹ...” Mẹ khẽ thở than, “Thôi được rồi, sống chung sao có thể không cãi nhau? Bố mẹ đúng là bị con dọa quá chừng, vừa vào phòng con đã thấy con rúc trong chăn, gọi thế nào cũng không trả lời... Chạm lên một cái là thấy người nóng bỏng.:

“Con chẳng có cảm giác gì, chỉ hơi lạnh với buồn ngủ lắm.”

“Con không có cảm giác, nhưng sốt có thể thiêu cho hỏng cả đầu óc đấy... Năm nay điềm không lành rồi, ngày đầu năm lại ở trong viện.” Mẹ gượng cười, “Đợi con khoẻ lại phải bảo bà ngoại ra đền cúng bái giúp con.”

Thiệu Ngô sốt là do bệnh cúm dồn dập kéo đến, nhưng dẫu sao cậu cũng còn trẻ và khoẻ mạnh nên truyền dịch xong là hạ sốt. Ngày đầu năm 2008, cậu từ viện về nhà, tắm nước nóng rồi ăn bát mì mẹ nấu với trứng, cà chua và thịt lợn băm, xong xuôi là thấy thoải mái hơn nhiều.

Lần này có thể đường đường chính chính không làm bài tập. Cậu nằm trên giường trằn trọc không ngủ nên lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.

Bây giờ đang là ngày đầu năm.

Hôm qua rất nhiều bạn trong lớp hẹn nhau hôm nay đi dạo phố, chơi game. Chu Tinh Tinh còn nói sẽ được bố lái xe chở đi Thành Đô chơi và thăm Xuyên Đại (2), mục tiêu của cô bạn.

(2) Đại học Tứ Xuyên

Thiệu Ngô nghĩ bản thân thật là thảm, ngay ngày đầu năm đã phờ phạc rúc người trên giường.

Không biết Dương Thư Dật đang làm gì? Chiều qua hắn chưa xem hết liên hoan đã đi, chắc là vội vã ra quán net? Lại ngồi suốt đêm rồi giờ ngủ bù ở nhà à? Hi vọng là thế, nếu chơi từ hôm qua đến giờ thì quá tổn hại sức khoẻ.

Thiệu Ngô suy nghĩ miên man đến khi đầu óc bắt đầu lơ mơ rồi thiếp đi lúc nào không hay biết.

Hai ngày nghỉ Tết Dương trôi qua ảm đạm, đến tối hôm thứ hai cậu sốt nhẹ, mẹ đành phải giúp cậu xin giáo viên chủ nhiệm nghỉ hai ngày.

Đến ngày 5 tháng 1 Thiệu Ngô đi học, cậu chưa gặp Dương Thư Dật bốn ngày liền.

So với việc ngày ngày gặp nhau, bốn ngày đã dài lắm.

Vậy nên sau này Thiệu Ngô thường ghen tị với bản thân hồi cấp ba, đương nhiên đây là chuyện về sau.

“Ôi! Thiệu Ngô đến rồi!” Sáng sớm lúc cậu vừa bước vào lớp đã được mấy người bạn vây quanh, “Cậu thế nào rồi? Còn sốt không?”

“Không sốt nữa, nhưng còn chưa khỏi hẳn.” Cậu đang đeo khẩu trang, “Các cậu cẩn thận bị lây.”

“Gầy đi này.” Chu Tinh Tinh quan tâm xong thì hơi ganh tị, “Sao lúc tôi sốt không giảm cân nhỉ?”

“... Thôi cậu đừng để bị sốt.” Thiệu Ngô vừa nói vừa nhìn chỗ ngồi của Dương Thư Dật, “Khó chịu khủng khiếp.”

Hắn đang ngủ gục trên bàn.

“Được rồi, đây là bài thi mấy ngày nay.” Chu Tinh Tinh lấy ra tập bài thi được dập ghim ngay ngắn, “Đáp án cũng ở trong.”

“À, cảm ơn cậu.” Thiệu Ngô nhận lấy rồi lật qua lật lại, “Mấy hôm nay thầy Trần có giảng bài mới không?”

Cậu rất muốn ra chỗ Dương Thư Dật nói mấy câu, nói linh tinh cũng được, nhưng cậu vẫn ngồi bất động. Cả lớp đều biết cậu bị ốm, vậy hắn sẽ chủ động ra hỏi thăm chứ?

“Không, thầy vẫn giảng bài thi.” Chu Tinh Tinh nhún vai, “Hôm qua còn mắng bọn tôi suốt nửa tiết...”

Nhưng Dương Thư Dật đang ngủ, vậy chờ hắn tỉnh ư? Cũng chẳng biết bao giờ hắn mới tỉnh đây...

“Ôi, Thiệu Ngô này, còn có một chuyện...” Chu Tinh Tinh bỗng hạ giọng.

“Hả?” Bị cảm mới khỏi lại nằm nhà mất mấy ngày nên Thiệu Ngô hơi uể oải mất tinh thần.

“Cậu không biết nhỉ? Tối qua Dương Thư Dật đánh nhau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.