Ngày Trôi Về Phía Cũ

Chương 29: Chương 29: Cảm thức cô đơn




Sài Gòn trở chứng cảm lạnh, sụt sùi âm u suốt mấy ngày nay. Ngước lên nhìn trời, chỉ thấy một màu tro. Không hẳn là ảm đạm, nhưng cũng chẳng mấy gì hay ho. Bước ra đường cứ như mộng du, đi mà chẳng biết muốn về đâu, bởi chẳng còn đủ nắng để phân biệt chân trời Tây – Đông. Chạy loanh quanh thành phố chiều cuối tuần, nghe mưa rớt hẫng xuống mặt đường như “ai đó ở trển” vừa lỡ tay đánh rơi cốc nước uống dở chưa xong. Mọi thứ cứ lưng chừng, lập lờ đến khó chịu. Cả mặt trời cũng chơi trò lấp ló, trốn tít tắp sau mịt mù mây phủ như thể giận dỗi tránh mặt người yêu.

Vào những ngày không thấy nổi ánh sáng như vậy, mới bất chợt hiểu trọn vẹn ý nghĩa của sự cô đơn.

Ở mỗi độ tuổi, mỗi giai đoạn của cuộc sống đang trải qua, cảm giác của mỗi người đều không bao giờ lặp lại. Ngay lúc này, đó là thứ cảm giác bất an khi những ngày trẻ hồn nhiên không còn gắng gượng được cho môi khô những nụ cười. Là kẻ độc bộ cứ mải miết trên con đường chưa bao giờ thấy mặt trời, thấy mầm xanh, và Cô đơn là người bạn đồng hành không mong đợi, là gió bụi phả rát mặt người lữ khách, còn Bình yên là thứ xa xỉ phẩm chưa bao giờ được rao bán giữa chốn hoang mạc khát khô sự đồng cảm và yêu thương.

Những giấc mơ dài cứ nối nhau thành chuỗi trí nhớ lệch lạc, cứ kêu loảng xoảng những thanh âm lạnh tanh và nứt nẻ khi dùng dằng muốn trở lại thăm ngày xưa. Đâu đó trong giấc mơ, nghe dặt dìu mùi táo ngọt đến ức nước mắt. Giật mình quờ quạng, tìm một bờ vai. Dẫu biết rằng lòng trống rỗng chỉ kiếm tìm được trống rỗng mà thôi.

Rồi nhắm mắt, thật chặt và thật sâu, vùi đầu vào cơn mơ mà gào thét với mộng mị. “Thôi đi nào, không ngoảnh lại đằng sau. Đừng vì nỗi nhớ mà khoan dung lầm lỗi”. Dẫu trăm ngàn lần vẫn là em có lỗi, nhưng kẻ dại khờ - là anh – có bao giờ trách cứ em đâu. Giữ lại trong mỗi đứa kỷ niệm đẹp nhất về nhau, ngày anh vụng dại theo em khắp ngã đường gió bụi. Em thoáng mỉm cười. Anh gom hết gió trời, phong kín giữ niềm vui…

Những tiếng cười không còn vang trong gió. Những vui buồn cũng đã hết thành thơ. Đến một ngày ta quay về nhận lại ngày xưa, bên vòng tay ấm áp của những mối tình đến sau khác. Chỉ xin đừng nắm tay người đến sau bằng hơi ấm của một chiều bình yên xưa nhợt nhạt. Để nghe trong gió trời còn hát lời-riêng-nhau.

Tất cả sẽ qua đi…tất cả…

… sẽ bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.