Khang Thần đem cháo đặt trước mặt Đỗ Nhược Hành một cách cẩn thận. Đỗ Nhược Hành khách sáo nói cảm ơn mấy lần nhưng Khang Thần không quan tâm, chỉ cười cười không đáp, đem cái muỗng đưa cho cô: "Cháo này tôi mua ở quán thường ăn, mùi vị theo tôi là không tệ, cô nếm thử một chút xem như thế nào?"
Đỗ Nhược Hành nếm thử một miếng, gật đầu khích lệ: "Ngon lắm."
"Vậy thì tốt." Khang Thần lại gọi Chu Yến Cầm: "Chu tiên sinh ăn điểm tâm chưa? Cháo cũng rất nhiều, ăn chung một chút?"
Chu Yến Cầm vẻ mặt lạnh nhạt: "Đa tạ, không cần."
Ba người cùng ngồi trong phòng bệnh, không khí trong phòng có điểm lúng túng. Đỗ Nhược Hành cẩn thận dùng cánh tay không truyền nước múc từng muỗng cháo, Khang Thần tỏ ra khá thoải mái hỏi Chu Yến Cầm: "Chu tiên sinh làm sao biết quản lí Đỗ ngã bệnh nằm viện?"
Trong lòng Đỗ Nhược Hành yên lặng nghĩ, tay Khang Thần này hỏi như thế mà được sao? Chu Yến Cầm vẫn luôn là người tiếc chữ như vàng, trừ những lúc còn mặn nồng, Chu Yến Cầm thỉnh thoảng gọi điện báo mình không về nhà ăn cơm hay đi xã giao gì đó. Nhưng từ lúc hai người Đỗ Nhược Hành và Chu Yến Cầm thường xuyên cãi nhau, Chu Yến Cầm luôn biến mất vô tung vô ảnh, đến cả cô còn không hỏi được anh ta tại sao lại như thế này như thế nọ. Hơn nữa tính cách Chu Yến Cầm cao ngạo, không thích tiếp xúc với người lạ, Khang Thần hỏi như thế chắc chắn sẽ bị anh ta không chừa nửa chút mặt mũi nào đâu.
Quả nhiên Chu Yến Cầm không trả lời. Cách một lát, chợt mở miệng nói một câu không đầu không cuối: "Ba cậu ở thành phố T rất nhớ cậu đấy."
Khang Thần không ngờ Chu Yến cầm lại đề cập đến ba mình, chỉ hơi nhướng mày cười cười: "Vậy nhờ anh chuyển lời hộ, tôi biết rồi."
Khang Thần thu thập chén muỗng xong liền nói lời tạm biệt, trước khi đi còn nói mình đã xin phép bộ phận nhân sự cho Đỗ Nhược Hành nghỉ thêm một ngày, nên hãy nghỉ ngơi thật tốt, nếu như có chuyện gì khác thì hãy gọi điện thoại cho anh ta. Đỗ Nhược Hành luôn cảm thấy Khang Thần là một người đàn ông rất tinh tế và chu đáo, đối nhân xử thế không có gì phải chê, khiến cho mấy cô nhân viên trẻ trong khách sạn cô nào cô nấy đều mơ tưởng, sẵn sàng hiến thân nhưng anh ta chưa bao giờ để lại điều tiếng xấu gì về mặt tình cảm, sống quy củ như những nhà tu hành khổ đạo.
Còn có người lại không thể khiến người khác yêu thương nổi. Đỗ Nhược Hành liếc mắt nhìn Chu Yến Cầm một cái, sắc mặt lúc nào cũng như tảng băng âm mấy độ ấy.
Đỗ Nhược Hành nằm trên giường nhắm mắt nghe Chu Yến Cầm và thư ký Trương Nhã Nhiên nói chuyện điện thoại. Mặc dù Chu Yến Cầm đã cố nhỏ giọng nhưng trong phòng an tĩnh, vẫn có thể mơ hồ nghe thấy anh ta nói gì.
Có lúc Đỗ Nhược Hành có những suy nghĩ kỳ quái kiểu như Chu Yến Cầm có thể mắc bệnh rối loạn tâm lý. Cứ nhìn vào cách anh ta hành xử trước mặt cô là biết.
Ví dụ như mặc kệ chuyện làm ăn cơ mật đến đâu, anh ta đều có thể nói oang oang trước mặt cô, nhưng cùng lúc đó, anh ta lại không muốn nói chuyện mình đi đâu làm gì với cô; trừ chuyện không tiết lộ hành tung ra, không thể phủ nhận Chu Yến Cầm vẫn đối với cô thật sự rất tốt, mặc kệ là trước hay sau hôn nhân, thậm chí là sau khi ly hôn, những người bên ngoài nhìn vào vẫn luôn cảm thấy hâm mộ cuộc sống hoàn mỹ của cô nhưng ai biết thì lại không thể hâm mộ nổi bởi vì anh ta bên ngoài lại cắm cho cô không biết bao nhiêu chiếc sừng.
Cỡ nào mâu thuẫn tập hợp trong hành động của Chu Yến Cầm như thế, mâu thuẫn đến độ Đỗ Nhược Hành có lúc còn muốn nhìn xem có phải có hai người khác biệt bên trong Chu Yến Cầm hay không. Nhưng Tô Cầu đánh giá rằng, cậu quá nông cạn, đây là điều bình thường trong xã hội hiện nay, có một số lượng không nhỏ đàn ông suy nghĩ như thế này, yêu thương vợ mình nhưng đối với việc có người tình thì lại cảm thấy bình thường, như đổi một món ăn mới lạ, càng nuôi nhiều người tình càng cưng chiều vợ, nhưng mà thiếu vợ hay người tình đều không được. Cậu chính miệng hỏi bọn họ, tại sao lại đối xử với mình như vậy, không chừng vẫn có thể trả lời cậu như thế này: ‘Em nhạy cảm quá như thế làm gì, trái tim anh vĩnh viễn dành cho em, như thế còn chưa đủ sao?’
*******
Trương Nhã Nhiên báo cáo công việc xong liền bắt đầu nói chuyện riêng: "Lam Ngọc Nhu tiểu thư hôm nay gọi điện, nói khu Đông Thành mới mở một nhà hàng, hỏi ngài gần đây có rãnh hay không, cùng cô ấy ăn một bữa cơm."
Chu Yến Cầm nói: "Cứ trả lời có chuyện gì đợi tôi về thành phố T hẵng tính."
"Còn có Trương Như tiểu thư. . . . . ."
Đỗ Nhược Hành đột nhiên cảm thấy buồn bực, lên tiếng chỉ huy Chu Yến Cầm: "Mở cửa sổ."
Chu Yến Cầm liếc nhìn cô một cái, đưa di động đặt tại hõm vai quay lại nói: "Phát sốt còn mở cửa sổ làm gì."
"Anh có mở không thì bảo?"
Chu Yến Cầm vội vã nói với Trương Nhã Nhiên một câu: "Mấy việc vặt vãnh kia cô xem làm sao thì làm." liền cúp điện thoại, đi tới bên giường muốn dùng tay thử nhiệt độ trên trán Đỗ Nhược Hành nhưng bị Đỗ Nhược Hành né tránh. Cô lại bắt đầu đuổi người: "Làm sao anh còn chưa đi?"
Chu Yến Cầm liếc cô một cái: "Tôi làm sao để em một mình trong bệnh viện được, lát nữa ai làm thủ tục xuất viện, ai đưa em về?"
Giọng nói Đỗ Nhược Hành trầm hẳn xuống: "Anh lo lắng quá nhiều điều dư thừa rồi đấy. Tôi cũng không phải là không có anh thì không xong."
Lời nói của cô rất cứng rắn, nói xong liền nghe người khác hắng giọng từ ngoài cửa. Tô Cầu bước vào, khuôn mặt mang nét cười: "Tớ còn tưởng cậu ở đây cô đơn một mình nên mới tới, không ngờ có người ở đây chăm sóc cậu rồi, sớm biết thế tớ đã không thèm đến."
Quan hệ của Tô Cầu và Đỗ Nhược Hành vốn rất tốt, nên tất nhiên Tô Cầu biết Chu Yến Cầm. Cũng phải nhắc lại, Tô Cầu từng là phù dâu trong lễ cưới của Đỗ Nhược Hành, sau này công việc cũng được Chu Yến Cầm quan tâm một chút. Sự thật chứng minh sức ảnh hưởng của Chu Yến Cầm rất sâu rộng, cho dù Tô Cầu làm việc tại thành phố S, chỉ một câu nói của Chu Yến Cầm cũng có thể khiến đường quan của cô rộng mở, trong môi trường làm việc như cá gặp nước. Năm trước Chu Yến Cầm còn tìm người giới thiệu xem mắt cho cô nhưng bị Tô Cầu từ chối nhã nhặn: "Ba mẹ tôi đều nói, yêu cầu của tôi quá cao, rất khó có người đàn ông nào có thể đạt tới."
Lúc ấy ba người đang cùng dùng bữa, Chu Yến Cầm vừa gắp cho Đỗ Nhược Hành một miếng thịt ức bồ câu vừa nói: "Cũng không nhất định. Cô cứ gặp thử xem."
Thành thật mà nói, dựa vào tính cách của Chu Yến Cầm, rất ít người được anh ta ăn nói nhẹ nhàng, dùng vẻ mặt ôn hòa như thế để giao tiếp cùng. Về điểm này Tô Cầu cảm thấy mình phải cảm ơn anh ta, nhưng trừ cảm ơn cô còn phải vắt óc nghĩ từ ngữ từ chối: ". . . . . . Đơn giản mà nói, tôi muốn tìm một người chồng tốt hơn Nhược Hành, anh cảm thấy anh có thể giúp tôi tìm được không?"
Một câu nói khiến Chu Yến Cầm cười như không cười: "Lời này. Có phải ý cô là tôi đối xử với Nhược Hành không được tốt? Khiến cô cảm thấy còn cần phải sửa chữa điểm gì?"
Đỗ Nhược Hành ở phía dưới dùng sức bấm lên bắp đùi Tô Cầu, rốt cuộc cũng khiến Tô Cầu nuốt ngược lời mình định nói: "Không có. Ý tôi là sẽ không tìm được người chồng nào tốt hơn anh đâu nên vẫn là không nên phí tâm."
*******
Tô Cầu hỏi y tá thì biết đây là chai nước biển cuối cùng mà Đỗ Nhược Hành phải truyền, hỏi một lát nữa có muốn tớ đem cậu về hay không. Đỗ Nhược Hành định đáp được, vừa đúng đồng nghiệp tớ mang mỹ phẩm từ nước Pháp về, còn để ở nhà còn chưa kịp đem cho cậu thì Chu Yến Cầm đã cắt ngang: "Tôi đưa cô ấy trở về."
Nói xong Chu Yến Cầm vội vàng ra ngoài gọi y tá tới rút kim truyền nước, Tô Cầu bây giờ mới rảnh rang để hỏi chuyện, hỏi liên tiếp hai câu: "Tại sao anh ta lại ở đây? Hai người tối hôm qua ôn lại chuyện cũ nhiệt tình quá nên mới bị cảm lạnh hả?"
Đỗ Nhược Hành không thèm để ý đến cô bạn hâm dở của mình, ngắn gọn nói một chữ: “Biến!”
Nhưng Tô Cầu nào chịu buông tha, vẫn bám riết lấy Đỗ Nhược Hành châm chọc mấy câu nhưng lúc Chu Yến Cầm vừa quay lại, Tô Cầu làm bộ như nhiệt tình hỏi: "Chu tổng có quen cô minh tinh Lam Ngọc Nhu không?"
Chu Yến Cầm dừng mọi hành động nhìn Tô Cầu.
Đỗ Nhược Hành lại bắt đầu dùng móng tay bấm lên bắp đùi Tô Cầu, Tô Cầu làm như không nghe không thấy, chỉ cười nói: "Có thể xin chữ ký của cô ta giúp tôi không? Nhà tôi có cô cháu gái thích cô ấy lắm."
Chung Ly không đáp lời, ngồi vào ghế sô pha ở góc phòng trầm mặc.
Tô Cầu ngồi chơi với Đỗ Nhược Hành không bao lâu liền rời đi, quay đầu lại còn liếc Chu Yến Cầm một cái, nói đưa Đỗ Nhược Hành về nhà an toàn.
Chu Yến Cầm làm thủ tục xuất viện, chở Đỗ Nhược Hành về, trên đường còn dừng xe trước siêu thị, xuống xe tầm mười lăm phút, lúc quay lại trong tay xách bao nhiêu đồ.
Trừ thịt trứng trái cây cùng rau dưa, Đỗ Nhược Hành còn nhìn thấy dầu ăn và bột mì: "Anh mua những thứ này làm gì? Đừng làm bộ như mình tốt lắm. Gộp cả việc hôm qua anh giúp tôi vào, có điều kiện gì anh cứ nói ra đi. Tôi đáp ứng!"
"Vậy thì..." Chu Yến Cầm từ tốn đáp: "Em cùng tôi và Đề Đề về thành phố W thăm ba mẹ."
Đỗ Nhược Hành trừng mắt nhìn chồng cũ không nói gì, xem như ngầm đồng ý.
Đến nhà, Chu Yến Cầm bắt đầu xắn tay áo vào bếp, đầu tiên là nướng bánh ga-tô, trong thời gian chờ đợi bánh chín tranh thủ quét nhà lau dọn. Đỗ Nhược Hành nằm lỳ trên giường nhìn Chu Yến Cầm vén tay áo, đi tới đi lui trước cửa phòng ngủ, hình ảnh khom lưng làm việc của người đàn ông này có chút quen thuộc.
Nhiều năm trước, khi còn ở nước ngoài, sau thời gian đến nhà ăn chực, Đỗ Nhược Hành đã thân thiết với Chu Yến Cầm hơn. Lần ấy, sau lễ Giáng sinh, Chu Yến Cầm thua trong một vụ cá cược nên phải tới chỗ Đỗ Nhược Hành quét dọn vệ sinh. Vốn ban đầu chỉ là một lần thua cuộc sau đấy vì Đỗ Nhược Hành làm nũng cùng ăn vạ nên Chu Yến Cầm mỗi tuần một lần sẽ đến chỗ Đỗ Nhược Hành quét dọn và nấu cơm.
Khoảng thời gian đó, Đỗ Nhược Hành thường đứng dựa bên cửa sổ, vừa ăn kem, vừa than thở trong lòng, tại sao lại có người đàn ông mặc tạp dề màu phấn hồng với bao tay lau chùi nhà cửa mà cũng đẹp trai như vậy.
Thời gian trôi qua, nhiều câu chuyện tốt đẹp trong quá khứ... Đã khó có thể nhớ hết nữa.
Chu Yến Cầm đem bánh ga-tô đã làm xong bưng vào phòng ngủ, tiếp đó bắt đầu chuẩn bị giặt quần áo. Đỗ Nhược Hành sống ở nước ngoài mấy năm đã biến Chu Yến Cầm thành một tên giúp việc lành nghề, nấu cơm rửa bát giặt quần áo lau nhà, không có cái gì không thuần thục, ngay cả loại áo quần nào giặt máy, loại áo quần nào giặt tay cũng có thể phân biệt hoàn toàn. Mặc dù sau khi về nước không làm nữa nhưng nhìn những việc anh ta làm hôm nay thì thấy kỹ thuật chưa hề giảm sút.
Đỗ Nhược Hành nhìn thấy Chu Yến Cầm đem quần áo trong giỏ giặt phân loại một cách thành thục, sau đó bỏ vào máy giặt ở ban công. Nhưng đến lúc đặt chức năng hẹn giờ thì anh hơi lưỡng lự một chút, dù sao nhiều năm trước, khi anh luôn phải làm việc nhà thì máy giặt chưa có chức năng thông minh này.
Đỗ Nhược Hành muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống. Dù sao mặc kệ cô nói gì cũng không ngăn cản được Chu Yến Cầm, anh ta thích làm gì cứ để anh ta làm vậy.
Chu Yến Cầm lau chùi sạch sẽ sàn nhà và đồ đạc trong nhà trong vòng một tiếng đồng hồ. TV phòng khách đang chiếu phim đen trắng, Đỗ Nhược Hành uống xong thuốc thì nằm vùi trên sô pha, hơi buồn ngủ, chẳng thèm phí sức ngăn cản Chu Yến Cầm ngồi bên cạnh gọt táo.
Ngón tay Chu Yến Cầm đặc biệt thanh mảnh, chỉ gọt táo cũng khiến cho người ta cảm thấy thích mắt. Sau đó anh ta đem quả táo đã được cắt gọt sạch sẽ đến bên miệng Đỗ Nhược Hành, nhìn cô cắn vào trong miệng nuốt xuống, mới nói: "Tôi phải đi dự hội nghị một lát, nếu như lại phát sốt thì nhanh chóng gọi điện thoại cho tôi."
Đỗ Nhược Hành đột nhiên nói: "Chu Yến Cầm, anh không thấy mệt ư?"
Chu Yến Cầm dừng tay, khẽ rũ mắt xuống nhìn vào mắt cô.
Đỗ Nhược Hành nói: "Anh xem đi, anh bận rộn như vậy, còn phải làm cái này làm cái kia cho tôi, tôi đã không biết điều còn rất muốn mắng chửi anh. Có thể anh không cảm thấy mệt mỏi tôi cũng cảm thấy mệt mỏi. Về sau không phải làm mấy chuyện vô nghĩa như vậy nữa. Anh phiền tôi cũng phiền, dù sao đến cuối cùng cũng sẽ không có bất kỳ sự thay đổi nào đâu."
Không khí trong phòng bỗng ngưng đọng. Rất lâu sau Chu Yến Cầm mới mở miệng: "Nếu như anh buông tay, em có thấy vui vẻ hơn không?"
Đỗ Nhược Hành cảm thấy đau đớn lan tràn, nhưng vẫn trả lời như đinh chém sắt: "Tôi nhất định sẽ vô cùng vui vẻ."
"Miệng em đã nói một nghìn lần như vậy, ai tin đây?" Chu Yến Cầm đặt dao gọt trái cây trên tay xuống, lau tay sạch sẽ, đứng lên, "Trừ khi tận mắt anh nhìn thấy cuộc sống vui vẻ của em."
******
Tám giờ đêm, chỉ còn Trương Nhã Nhiên ngồi một mình trong phòng làm việc, tận tâm bấm số điện thoại gọi cho Lam Ngọc Nhu.
Người ngồi ở vị trí cô đang ngồi hiện giờ ngày xưa hay còn gọi là tiền nhiệm trợ lý là một người rất tỷ mỷ, đã dựa vào trình độ ưu ái mà phân chia mấy vị tiểu thư có quan hệ dây mơ rễ má cùng Chung tổng thành năm loại, dùng thái độ đánh giá tỉ mỉ và chuyên nghiệp cuối cùng lấy năm loại mực từ đỏ đến trắng dùng cho mỗi cấp độ.
Trương Nhã Nhiên được người tiền nhiệm giao lại báu phẩm này và được dặn dò kỹ lưỡng nên khi thấy tên của Lam Ngọc Nhu được vòng tròn bằng màu đỏ thì từ bỏ Từ Như, gọi điện thoại cho vị tiểu thư này trước.
Khách quan mà nói, Lam Ngọc Nhu không phải là người phụ nữ liên quan đến chu tổng đẹp nhất mà Trương Nhã Nhiên đã từng gặp nhưng đặc biệt là người phụ nữ biết tiến biết lùi nhất. Cô ấy nói chuyện rất có chừng mực, ngay cả hành động ghen tuông hay nổi giận đều khiến người nhìn thấy thích mắt. Nhóm thư ký còn lén lút đánh cuộc với nhau xem Lam Ngọc Nhu sẽ trụ lại trong danh sách người tình tin đồn của Chu tổng bao lâu, Trương Nhã Nhiên đặt cược hai tháng, nhưng cuối cùng, cô ấy lại có thể trụ lại đến lúc này, tính ra là người có thành tích cao nhất.
Trong văn phòng, mấy cô nhân viên bàn tán bát quái chuyện của cấp trên là chuyện thường như cơm bữa, vì vậy chuyện của Chu Yến Cầm bị mấy cô đem ra mổ xẻ cũng là chuyện thường như cơm bữa. Cuộc sống riêng tư của Tổng giám đốc chưa bao giờ bị che giấu bởi chính chủ, từ lúc Trương Nhã Nhiên vào tổng bộ đã dồn dập ập đến, nhất là quan hệ tình cảm của cấp trên, chưa bao giờ hết chuyện. Ví dụ như những người phụ nữ qua lại với Chu tổng Hoàn phì Yến sấu gì cũng có, đủ loại nghề nghiệp cũng như hoàn cảnh, tất cả chỉ có một điểm chung đó là xinh đẹp. Ví dụ như trợ lý trước còn kể lại, ngày xưa cô ấy từng đem trà vào phòng Tổng giám đốc, vừa khéo phu nhân trước Đỗ Nhược hành cũng ở đó. Nghe nói vị tiền nhiệm phu nhân này rất ít lộ diện, phong cách đoan trang nhã nhặn ngồi ở trên ghế sa lon, cười như không cười nhạo báng Chu tổng, nói anh ta chỉ bắt làm trò hề, ai đến cũng không từ chối, chẳng khác gì động vật ăn tạp.
'Động vật ăn tạp' - Bốn chữ này quả thật nói ra tấm lòng của trợ lý cũng như tát cả mọi người. Từ đó lời đồn về cuộc sống hôn nhân của vợ chồng Chu tổng cũng bay đầy trời. Chu tổng cùng Chu phu nhân trai tài gái sắc môn đăng hộ đối nhưng thực sự hôn nhân của họ có vấn đề, Chu phu nhân có biết về những lời đồn ong bướm của Chu tổng nhưng bất lực nên mắt nhắm mắt mở bỏ qua thôi. Sau lại không biết từ người nào tung ra tin đồn, nói Chu phu nhân tính tình mềm yếu không tranh đoạt, nhất là sau khi Đỗ gia sụp đổ càng không thể có tư cách nào để quản chồng mình, hôn nhân của hai người sớm chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.
Thực tế khách quan Trương Nhã Nhiên thấy mấy lời đồn về Tổng giám đốc hơi quá. Trên thực tế chưa bao giờ Trương Nhã Nhiên thấy Chu Yến Cầm không về nhà qua đêm. Oanh oanh yến yến có nhưng anh ta vẫn giữ tiêu chuẩn của một người chồng tốt. Đối xử dịu dàng phóng khoáng với người tình nhưng vẫn cẩn thận chăm lo cho gia đình. Điều này khiến mấy cô thư ký như bọn cô ai cũng phải cảm khái, ông chủ không hổ là người đàn ông toàn năng, không hổ là thiên tài nổi danh trên thương trường.
Nhưng mặc kệ nói thế nào, lời đồn Chu tổng hoa tâm vẫn lan xa vạn dặm.
Lam Ngọc Nhu bốc máy rất nhanh, cô ấy vẫn còn ở studio, chụp ảnh quảng cáo ban đếm rất vất vả nhưng cô vẫn rất dịu dàng hỏi thăn Trương Nhã Nhiên dạo này khoẻ không, công việc như thế nào. Trương Nhã Nhiên cũng uyển chuyển trả lời, truyền đạt một cách uyển chuyển lời nói của Chu Yến Cầm, Lam Ngọc Nhu vui vẻ bảo nếu anh ấy bận thì hẹn lần sau. Sau đó suy nghĩ một chút, Lam Ngọc Nhu mới hỏi: "Tôi nghe nói Chu tổng còn có một cô con gái, gọi là Chu Đề đúng không nhỉ?"
Trương Nhã Nhiên cẩn thận trả lời: "Lam tiểu thư, tôi không có quyền nói về chuyện riêng của cấp trên."
Lam Ngọc Nhu nhẹ nhàng đáp: "Thật ra tôi có một người bạn là nhiếp ảnh gia, muốn tìm một bé gái xinh xắn đáng yêu là người mẫu quảng cáo, không biết Chu tổng có đồng ý cho tiểu thư làm người mẫu không."
Trương Nhã Nhiên đáp lại một cách chân thành: "Theo như sự yêu thương che chở của Chu tổng dành cho con gái, hẳn là sẽ không đồng ý."
Lam Ngọc Nhu cười cười: "Nghe nói Chu Đề đang học tại vườn trẻ Tiểu Ban có phải không, tôi có thể đi đón con bé sau giờ học được không?"
Trương Nhã Nhiên nghe thấy như thế, đã phải cao giọng lên đáp: "Lam tiểu thư, Đề Đề là tâm can bảo bối của Chung tổng, cô xác định muốn động vào con bé?"
Lam Ngọc Nhu hờ hững đáp: "Tôi chỉ tuỳ tiện hỏi mấy câu thôi, trợ lý Trương không cần nghiêm trọng hoá vấn đề."
Trương Nhã Nhiên kết thúc cuộc trò chuyện, lại gọi tiếp cho Trương Nhu. Lần này càng thêm ngắn gọn, chỉ nói gần đây Chu Yến cầm không có thời gian, lúc nào có thời gian Chu tổng sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho cô. Đây là câu nói muôn thuở lúc từ chối một ai đó của cấp dưới là cô, lúc nào có thời gian, Chu tổng sẽ trực tiếp goi có nghĩa là vô thời hạn. Sau đó đem tài liệu giấy tờ báo cáo trong ngày hôm nay ôm đến phòng làm việc của ông chủ, phân loại chờ đợi Chu Yến Cầm trở về thẩm duyệt. Bàn làm việc của Chu Yến Cầm bày biện rất đơn giản, toàn những thứ liên quan đến công việc, thứ duy nhất không liên quan đến công việc chính là một khung hình, bên trong là ảnh chụp một nhà ba người. Chung tổng, vợ trước Đỗ Nhược Hành và con gái Chu Đề, cả ba người đều cười rất hạnh phúc.