Đỗ Nhược Hành ngẩn người mất mấy giây mới phản ứng lại: "Anh nói vậy là có ý gì?"
Chu Yến Cầm bình tĩnh đáp: "Không có gì ý tứ gì khác. Nếu như em muốn, tôi sẽ để em nuôi dưỡng con bé."
Đỗ Nhược Hành cảm thấy quả thật không thể tưởng tượng nổi. Chu Yến Cầm vô cùng yêu thương và luôn muốn giữ Chu Đề bên người, đi đầu cũng không hận có thể nhét con bé vào trong túi là điều không ai không biết. Bắt Chu Yến Cầm từ bỏ quyền nuôi con gái- tâm can bảo bối của anh ta không khác nào muốn anh ta từ bỏ nửa cái mạng, Đỗ Nhược Hành căn bản không tin tưởng lời nói nhẹ nhàng của anh ta: "Rốt cuộc anh có mục đích gì?"
Ánh mắt của cô rất cảnh giác, trực giác mach bảo Chu Yến Cầm đang có âm mưu gì đó. Thái độ của Đỗ Nhược hành như vậy khiến Chu Yến cầm chỉ có thể cười khổ: "Em xem, tôi đã lừa gạt em điều gì bao giờ chưa? Bây giờ anh đang nghiêm túc thảo luận với em vấn đề này mà."
"Anh nói thật?"
Chu Yến Cầm xoa mi tâm, bất đắc dĩ gật đầu.
Nhưng Đỗ Nhược Hành vẫn không hiểu tại sao bỗng nhiên Chu Yến cầm lại dở chứng như vậy. Nghĩ liền hỏi ngay: "Có phải anh đang mắc căn bệnh nan y khó chữa nào không?"
". . . . . . Không có."
"Hay anh cảm thấy Đề Đề quá dính người, quấy rầy việc anh hẹn hò cũng người đẹp?"
". . . . . . Không có."
"Hay anh cảm thấy Đề Đề quá ồn náo loạn, quấy rầy việc anh hẹn hò cũng người đẹp?"
"Thôi được rồi, em đừng đoán mò nữa. Cái gì cũng không phải"
"Vậy rốt cuộc anh muốn làm cái gì!"
Chu Yến Cầm dùng sức xoa mi tâm, giải thích không phải là lĩnh vực anh am hiểu, suy nghĩ đi suy nghĩ lại mới mở miệng, có chút không thuần thục chậm chạp: "Tôi chỉ cảm thấy, em oán hận tôi. Nhưng mà nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao em lại oán hận tôi?"
Cuối cùng Đỗ Nhược Hành cũng đã hiểu, trong nháy mắt đó cảm thấy muốn cười, đồng thời lại có điểm muốn khóc: "Anh cho rằng tôi oán hận anh là vì điều này?"
"Có lẽ tôi đoán sai rồi." Chu Yến Cầm tiếp tục, "Cũng có thể là khả năng này. Hiện tại tôi không rõ lắm, chỉ có thể từng bước một tính toán ."
Đỗ Nhược Hành cúi đầu không biết suy nghĩ gì, đột nhiên cười nhạo một tiếng, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta. Chu Yến Cầm cực kỳ chán ghét ánh mắt này của Đỗ Nhược Hành, thậm chí cảm thấy không thể chịu nổi, ánh mắt này không thể dùng từ chán ghét để hình dung, ý vị sâu hơn một tầng, cô căn bản là muốn khiến anh hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, thậm chí là trên cõi đời này.
Ánh mắt của cô sẽ không nói dối. Chu Yến Cầm tin chắc, nếu như anh thật sự có thể biến mất giống như suy nghĩ của mình, Đỗ Nhược Hành nhất định có thể độc ác đến độ, tang lễ của anh cũng sẽ không xuất hiện.
Hai người quen biết, yêu đương, kết hôn, quá trình đó đã hơn mười năm. Chu Yến Cầm đã từng nhìn thấy tất cả những biểu hiện cũng như suy nghĩ của Đỗ Nhược Hành. Mội khi cô Đỗ Nhược Hành muốn thì có thể mềm mại như nước, đem người khác dụ dỗ đến độ mở cờ trong bụng, cô nói đi đông thì nhất định sẽ không đi tây. Đây là bản lĩnh của Đỗ Nhược Hành, nếu như cô phí tâm tư muốn lấy lòng một người, đối phương nhất định không chống đỡ được. Tất nhiên Chu Yến Cầm cũng đã nhìn thấy thời điểm cô chết tâm, lúc đấy có thể dùng từ máu lạnh vô tình để hình dung. Giống như không khí xung quanh đông thành băng, cô dùng lưỡi kiếm, không do dự đâm về phía trái tim anh.
Lúc Đỗ Nhược Hành kiên quyết đòi ly hôn, lý do vứt cho anh chỉ có hai chữ “Chán rồi”, sau đó kiên quyết xoay người rời khỏi, đối xử với anh giống như vứt bỏ một đôi giày đã cũ. Từ sau khi quay đi, cô căn bản không bao giờ nghĩ tới chuyện gương vỡ lại lành mà chỉ ước gì Chu Yến Cầm cách xa mình vạn dặm. Không muốn buông tay chỉ là suy nghĩ từ một phía Chu Yến Cầm, dây dưa không rõ cũng chỉ một mình anh cố sống cố chết xông vào. Lúc mới vào đại học, số người tỏ tình với Đỗ Nhược Hành có thể xếp một vòng quanh trường, cho dù sau khi cưới cũng có không ít người âm thầm theo đuổi, thái độ của cô đối với những người đó luôn tuyệt tình, quay đầu lại ngay cả bằng hữu cũng không nói đến, hôm nay Chu Yến Cầm cũng phải chịu cảnh giống như vậy.
Bất kỳ có làm việc gì cũng chỉ có thể rước lấy ánh mắt khó chịu của cô, nói chung thái độ từ sau khi ly hôn của cô đối với anh chỉ có thể dùng từ không hài lòng để hình dung. Thật ra nếu như đứng từ góc nhìn của Đỗ Nhược Hành cũng có thể hiểu, cô đã bắt đầu cuộc sống mới mà ở trong đó căn bản là không có vị trí cho Chu Yến Cầm, anh chỉ là một vị khách không mời mà đến.
Nhưng đến giờ Chu Yến Cầm vẫn không cách nào buông tay. Anh không hy vọng hai người thật sự chia cách, trời nam đất bắc. Anh cho rằng là lòng dạ mình không độc ác được bằng Đỗ Nhược Hành, có thể trong thời gian ngắn ngủi quên đi tình cảm của hai người cũng như không cần sự hiện diện của người kia trong cuộc sống nữa. Đồng ý ly hôn là quyết định sai lầm nhất của anh, không thể bởi vì tức giận nhất thời mà lại gây ra sai lầm khác nữa.
Ha người trầm mặc lúc lâu Chu Yến Cầm mới mở miệng lần nữa: "Sau khi ly hôn, em vẫn không động đến số tài sản bồi thường."
Đỗ Nhược Hành vẫn lạnh lùng, không muốn đáp lời. Chu Yến Cầm đi tới, cố gắng muốn cầm tay Đỗ Nhược Hành nhưng bị cô nhanh chóng né tránh. Động tác này khiến ánh mắt Chu yến Cầm trầm xuống, nhưng Đỗ Nhược Hành không thèm để ý đến tâm tình của anh ta, chỉ chỉ cửa gian phòng.
Ngay cả nhìn anh một cái cô cũng chẳng đủ kiên nhẫn nữa. Chu Yến Cầm chậm rãi thở dài một hơi: "Tôi sẽ đi."
Chờ anh ta đi tới cửa, Đỗ Nhược Hành mở miệng nói đợi chút, từ lúc ly hôn đây là lần đầu tiên ánh mắt của Đỗ Nhược Hành không tỏ ra thiếu kiên nhẫn khi nhìn anh. Sau đó cô cười cười, giọng nói rất mềm mại cất lên nhưng lời nói lại như chứa dao: "Dù nói thật lòng hay không, dù sao em nghe hay không nghe cũng không thể thay đổi kết cục. Em đã hơn ba mươi tuổi rồi, không thể rộng rãi nghĩ thông suốt một chút được hay sao? Đừng cứ như đứa trẻ chưa lớn như vậy mãi. Tôi mặc dù là chồng em nhưng không phải làm bất cứ việc gì cũng bắt buộc phải báo cáo với em, em phải hiểu điều này. Trước kia em có bao giờ gây sự vô lý như thế này đâu, bắt đầu từ lúc nào lại trở nên như vậy?"
Sau khi nói xong, sự giễu cợt lan tràn cả đuôi mắt: "Quen thuộc không? Còn nhớ những lời này hay không? Giữ nguyên đổi vế trả lại cho anh."
Chu Yến Cầm đứng hình, bởi vì nghe được câu nói của Đỗ Nhược Hành mà thiếu chút nữa nhịn không được. Cách không biết bao lâu anh mới có thể tìm lại thanh âm, cực kỳ trầm thấp chậm chạp hỏi: "Em hận anh?"
"Anh muốn nghe lời nói thật?" Đỗ Nhược Hành gật đầu một cái, dứt khoát đáp một chữ, "Hận."
******
Trương Nhã Nhiên tất nhiên là người phải đi đón ông chủ, đồng thời đem điện thoại trả lại cho anh ta. Nhìn thấy Chu Yến Cầm từ cửaVIP đi ra thì giật mình.
Mới có ba bốn ngày không thấy, cô thiếu chút nữa thì không nhận ra ông chủ mình nữa. Chu Yến Cầm dù đã đeo kính đen nhưng cũng không thể giấu được vẻ mặt tái nhợt, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, thân hình thon gầy mặc áo gió màu đen, cả người phát ra hơi thở người lạ chớ tới gần, thành công khiến cho trong vòng năm thước cũng không có người dám đến gần.
Thậm chí ngay cả cổng VIP cũng không có ai dám đi cùng anh ta, phía sau có một cô gái can dảm lắm mới đợi anh ta hoàn toàn bước qua rồi mới dám run run rẩy rẩy đi tới.
Trong lòng Trương Nhã Nhiên than nhẹ một tiếng, vội vàng chạy đến, cúi người lễ phép cẩn thận hỏi: "Ngài về nhà trước hay tới công ty?" Sau đó ở trong lòng khẳng định, chắc chắn anh ta không muốn đem bộ dáng này về cho con gái bảo bối nhìn.
Quả nhiên Chu Yến Cầm lạnh lùng nói hai chữ: "Công ty."
Xe chạy từ sân bay về rất nhanh, Trương Nhã Nhiên kêu khổ, đem một ông chủ oán khí đầy mình như thế về công ty không phải sẽ bị mấy nhân viên khác dìm chết hay sao, cô không dám tưởng tượng nữa, chỉ thế đã cảm thấy đau đầu rồi, hay là cô nên vinh quang chận lại cả lô-cốt, không ai sẽ nhớ cô đã hy sinh thế nào đâu. Mải suy nghĩ mông lung, Trương Nhã Nhiên liền hoàn hồn khi nghe Chu Yến Cầm lạnh lùng mở miệng: "Chạy xe nhanh như thế làm gì, cô cho rằng đây là xe cứu thương?"
Trương Nhã Nhiên không biết nói gì: ". . . . . ."
Tính khí Chu Yến Cầm từ trước đến nay luôn như vậy, lạnh lùng khó gần nhưng sát khí toát ra đến mức này thì quả là hiếm thấy. Trương Nhã Nhiên suy nghĩ có phải lại bị vợ trước chọc giận hay không đây, lại cảm thấy lấy phu nhân trước là người hiền lành dịu dàng, làm sao có thể chọc giận ông chủ thành ra như vậy được, có giận thì cũng là Chung tổng chọc giận người ta chứ. Trương Nhã Nhiên giảm tốc độ xe, suy nghĩ một chút, lấy can đảm hỏi thăm: "Ngài uống rượu trắng lẫn rượu đỏ phải không?" Nếu không tại sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy.
Chu Yến Cầm liếc trợ lý của mình một cái, ánh mắt kia cách một tầng mắt kính cũng khiến người khác rét run.
". . . . . ." Mồ hôi lạnh của Trương Nhã Nhiên chảy xuống trán, nhắm mắt nói tiếp, "Khang lão gia lại gọi điện thoại cho ngài?"
Chu Yến Cầm chợt lạnh lùng hỏi: "Trương Nhã Nhiên, có phải có chưa có bạn trai hay không?"
". . . . . . À?"
Chu Yến cầm quả thật tức giận nói: "Kiểu con gái không biết nhìn sắc mặt người khác nói chuyện như cô, không phải sẽ làm đối phương tức chết sao?"
". . . . . ."
Trong lòng trợ lý Trương đổ lệ, thầm nói hôn nhân của anh thất bại là do anh hoa tâm thành tính, làm sao có tư cách nguyền rủa một người con gái tốt tính trẻ trung chưa có gia đình như cô chứ!
Chu Yến Cầm trở lại công ty, đem nhân viên quay đến độ không ai thở nổi, đến gần tối rốt cuộc sắc mặt ông chủ cũng đã hòa hoãn hơn. Trương Nhã Nhiên ôm đống tài liệu văn bản đã được ký, trước khi rời phòng làm việc còn bị giao phó công việc: "Gọi điện thoại cho Lam Ngọc Nhu, hẹn tối nay cùng ăn cơm."
Lam Ngọc Nhu nhận được điện thoại của Trương Nhã Nhiên thực sự cảm thấy bất ngờ. cô biết hôm nay Chu Yến Cầm trở về thành phố T nhưng không ngờ tới việc mình là người được anh ấy gọi gặp mặt đầu tiên. Kinh ngạc bất ngờ gì thì cũng để qua một bên, cô còn phải tỉ mỉ trang điểm chọn trang phục một phen. Sau khi chuẩn bị xong liền ra cửa chờ người, ngoài trời có chút lạnh, đợi hơn 20 phút, rốt cuộc cũng nhìn thấy chiếc xe của Chu Yến Cầm chậm rãi tiến tới.
Lam Ngọc Nhu vào xe, nhưng Chu Yến Cầm không chào hỏi gì. Đối với nụ cười ngọt ngào của cô cũng lạnh nhạt đáp trả. Rất rõ ràng có thể nhìn ra anh ấy đang không vui, Lam Ngọc Nhu rất thức thời an tĩnh lại. Một lát sau cô vẫn có chút lạnh, hắt hơi một cái, Chu Yến Cầm rốt cuộc tỉnh táo lại, thuận tay nhấn mở công tắc sưởi.
Anh nói: "Nhà hàng mới mở hôm kia em nói ở đâu?"
Đối với Lam Ngọc Nhu mà nói, Chu Yến cầm chính là đối tượng cô vừa gặp đã yêu.
Người đàn ông khiến cho ảnh hậu mới nổi, người vừa nhận được giải nữ chính xuất sắc nhất vừa gặp đã yêu, nhất định cũng phải có điều kiện. Mà điều kiện của Chu Yến Cầm không chỉ dùng từ khá mà hình dung. Anh đã ly dị, trước mắt là người đàn ông độc thân trẻ tuổi, diện mạo anh tuấn, gia thế hơn người còn tỏ ra rất lịch sự nhã nhặn. Điều quan trọng là đối với người khác phái mập mờ, Chu Yến Cầm cũng có thái độ lập lờ nước đôi, không hoan nghênh, cũng không khước từ. Cùng người như vậy trao đổi thì sẽ thoải mái hơn nhiều. Lúc trước, Lam Ngọc Nhu gặp Chu Yến Cầm trong một buổi liên hoan của công ty, lần đầu tiên nhìn thấy anh trái tim Lam Ngọc Nhu đã đập nhanh mấy nhịp, cô cũng rất may mắn, không mất bao nhiêu công sức đã có được số điện thoại của anh.
Hai ngày sau Lam Ngọc Nhu lấy dũng khí gọi điện thoại cho anh, Trương Nhã Nhiên là người nhận máy, mấy ngày sau liền nhận được cuộc điện thoại đáp trả, nói ông chủ có thời gian, có thể cùng Lam tiểu thư dùng bữa.
Tối hôm nay là lần thứ hai Lam Ngọc Nhu được ăn cơm cùng Chu Yến Cầm. Dĩ nhiên nhà hàng mới mở rất được chỉ là cái cớ, trong bữa tiệc trao đổi tình cảm mới là mấu chốt. Nhưng hôm nay Chu Yến Cầm hiển nhiên không có tâm tình nói chuyện, ăn rất ít, hơn nữa sắc mặt trước sau vẫn không tốt. Lam Ngọc Nhu từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười tươi tắn, cố gắng nói vài chuyện thú vị hy vọng tâm trạng Chu Yến Cầm tốt lên: "Em nghe nói anh có một cô con gái rất đáng yêu."
Chu Yến Cầm từ đầu đến cuối im lặng, nghe cô nói thế rốt cuộc cũng ngước lên nhìn cô một cái: "Nghe ai nói vậy?"
Lam Ngọc Nhu không đoán nổi tâm tư của anh, thấp thỏm nói: "Lúc ấy trong tiệc rượu có người nói như vậy. Còn nói anh cực kỳ yêu thương con gái."
Một lát sau, Chu Yến Cầm ừ một tiếng, ôn hoà bỏ qua này đề tài: "Lúc ăn cơm không nói cái này."
Lam Ngọc Nhu có chút không biết làm sao. Cô thực sự không hiểu ý tứ của Chu Yến Cầm, chợt nhớ tới việc Trương Nhã Nhiên đã từng cảnh cáo không nên động vào Chu Đề, cảm thấy có phải mình lại nói sai gì không mà hơi lo lắng.
Trong phòng ăn không khí rất nặng nề ngột ngạt, hai người đối thoại không hơn mười câu. Lam Ngọc Nhu nói nên mở rượu vang đỏ, Chu Yến Cầm lấy lý do phải lái xe mà cự tuyệt cô. Sau khi Chu Yến Cầm lái xe đưa Lam Ngọc Nhu về nhà, dừng ở dưới lầu, Lam Ngọc Nhu xuống xe nhưng không lập tức lên lầu, dùng giọng nói dịu dàng đến chảy nước hỏi Chu Yến Cầm có muốn lên phòng cô ngồi một chút hay không.
Lúc nói những lời này, Lam Ngọc Nhu khẽ cúi người xuống, mái tóc buông xuống vờn nhẹ nửa bên gò má. Lông mi thật dài khẽ run, đôi môi đỏ mọng cắn nhẹ, bộ dạng có chút ngượng ngùng.
Chu Yến Cầm nhìn cô một lát. Trong bữa ăn, anh ta không để ý đến cô gái này lắm nhưng bây giờ anh lại hắn nhìn cô, rất lâu không nói gì. Chu Yến Cầm đang trầm tư, Lam Ngọc Nhu không cử động, chỉ hơi cúi đầu.
Một lát sau, Chu Yến Cầm dừng xe ở dưới lầu.
Hai người lên lầu, một trước một sau, không quá nửa bước chân. Chu Yến Cầm chỉ cần khẽ giơ tay, liền có thể với tới eo của cô. Lam Ngọc Nhu đi ở phía trước, không biết vẻ mặt Chu Yến Cầm ở phía sau như thế nào. Cuối cùng đã tới cửa, cô trấn định tinh thần mở khóa, bên trong gian phòng mờ mờ, công tắc bật đèn ở ngay bên cạnh nhưng cô không có ý định bật đèn.
Cửa bị đóng, chút ánh sáng nhẹ nhàng từ hành lang chiếu vào cũng bị chặn lại, chỉ còn màu trắng nhẹ nhàng của ánh trăng chiếu vào cửa sổ. Lam Ngọc Nhu muốn cầm tay Chu Yến Cầm nên giơ tay nhẹ nhàng men theo ngón tay anh.
Chu Yến Cầm không động đậy. Có nghĩa là anh không cự tuyệt.
Lam Ngọc Nhu cành thêm can đảm, trược tiếp nắm lấy tay anh.
Lam Ngọc Nhu đã từng tìm hiểu những người trong giới về Chu Yến Cầm, có người nói cho cô biết, người đàn ông này nhìn có vẻ hào phóng lịch sự, kì thực lại đáng hận. Bên ngoài có vẻ thanh tâm quả dục, không gần sắc nữ nhưng người phụ nữ nào tiếp cận cũng không né tránh. Nhưng nếu tiếp tục gặp gỡ mới phát hiện anh ta tương đối ngạo mạn cũng như máu lạnh vô tình.
Lam Ngọc Nhu không hiểu mấy câu đánh giá đó cũng không muốn tìm hiểu quá sâu, nhưng cô cũng đã suy nghĩ con đường chinh phục người đàn ông này không phải dễ đi, tối nay chỉ coi như là khảo nghiệm đầu tiên mà thôi. Lại không ngờ do vận may của mình tốt hay ông trời thương cho sụ nỗ lực của bản thân mà cô có thể xử lý Chu Yến Cầm nhanh gọn như vậy. Lam Ngọc Nhu trước khi hành động đã chuẩn bị tâm lý mình bị cự tuyệt vậy mà kết cục lại vượt xa dự liệu.
Ngón tay Lam Ngọc Nhu lần lần đi lên, rốt cuộc cũng đụng đến cằm của Chu Yến Cầm, sau đó là sống mũi cùng khóe mắt. Dùng trọn hai tay ôm lấy khuôn mặt của anh, đỉnh đầu khẽ ngửa ra sau, tư thái dịu dàng, giống như hiến tế. Lồng ngực nóng lên, chỉ chờ Chu Yến Cầm vươn tay kéo khoá kéo.
Nhưng cô chờ thật lâu, Chu Yến Cầm cũng không động đậy. Không khí từ từ trở nên lúng túng, Lam Ngọc Nhu không biết nên làm như thế nào, khuôn mặt cô bắt đầu đỏ lên, sự xấu hổ cùng tức giận khiến cô quay mặt, môi mím chặt.
Sau đó, Chu Yến Cầm bỗng nhiên kéo tay cô lại, dùng tay trực tiếp nâng cằm cô lên.
Khuôn mặt trong bóng tối chậm rãi cận kề, Lam Ngọc Nhu theo bản năng nhắm mắt lại. Không biết cách bao lâu, Lam Ngọc Nhu vẫn không cảm thấy Chu Yến Cầm tiến tới, tiếng chuông điện thoại vang lên bất ngờ, phá vỡ bầu không khí mập mờ trong phòng.
Lam Ngọc Nhu rất nhanh bị buông ra, người gọi điện tới là Chu Đề, chỉ cần nghe chuông điện thoại là biết bởi vì anh đặt nhạc chuông riêng cho số điện thoại của con gái. Thái độ của Chu Yến Cầm khác hẳn với bình thường, dịu dàng đáp lại từng câu hỏi của con gái, giọng nói nhẹ nhàng tràn đầy yêu thương nói ba rất nhanh sẽ về nhà. Chu Đề vẫn khó chịu hỏi rất nhanh là như thế nào, Chu Yến Cầm lập tức đáp 25 phút nữa, con có thể tính thời gian từ bây giờ.
Căn bản không có cơ hội tiếp tục, Lam Ngọc Nhu chỉ có thể thất vọng bật đèn. Nhưng cô là một người phụ nữ có tâm cơ, vẫn săn sóc thức thời tiễn Chu Yến Cầm ra cửa, dây lễ phục bị uột một nửa. Bả vai Lam Ngọc Nhu trắng như tuyết hơn nữa lại mượt mà, khiến ai cũng không thể rới mắt. Đáng tiếc Chu Yến Cầm lại không nhìn thấy. Anh đang bận về nhà kịp với thời gian hứa hẹn con gái yêu, cho nên lúc rời đi bước chân vội vã, không thèm quay đầu nhìn một cái.