Ngày Về

Chương 14: Chương 14: Chương 14.1




Sáng sớm hôm sau Trương Nhã Nhiên đến công ty sớm một chút. Cần cù là một trong những bí quyết quan trọng nhất để Trương Nhã Nhiên có được vị trí trợ lý Tổng giám đốc như hiện nay, vì vậy giữ vững phẩm chất này giống như phải tập thể dục mỗi ngày để có được một thân hình hoàn mỹ.

Cả công ty vắng lặng, Trương Nhã Nhiên đứng một mình trong phòng nghỉ pha cà phê, không lâu sau từ cửa sổ thấy chiếc xe quen thuộc của ông chủ mình đang chậm rãi tiến vào bãi đậu xe từ hướng ngược lại với nhà họ Chu.

Trừ cần cù ra thì trí nhớ của Trương Nhã Nhiên cũng tương đối tốt. Cô nhớ rất rõ ràng, ngày hôm đó ông chủ cô nhận được lời mời dùng bữa tối của Lam Ngọc Nhu liền lái xe đến nhà trọ của cô ta, rõ ràng là hướng đi giống nhau.

Mười mấy phút sau, Chu Yến Cầm lên lầu, từ xa đã nhìn thấy sắc mặt anh không tốt. Trương Nhã Nhiên vội vàng cầm lấy chương trình làm việc đã sắp xếp cặn kẽ trong ngày tới nghênh đón, sau đó cô nhìn thấy mắt Chu Yến Cầm đỏ ngầu, mệt mỏi xoa mi tâm, ngay cả mí mắt cũng trũng xuống gấp đôi so với thường ngày.

Đây là điển hình của việc túng dục quá độ, đáy lòng Trương Nhã Nhiên yên lặng cảm khái. Lát nữa cô phải đem thủ đoạn cao siêu của Lam Ngọc Nhu truyền bá khắp phòng thư ký mới được, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà có thể mê hoặc Chu tổng tới mức này. Thân là người quan sát cũng như ghi lại mọi mối quan hệ của Chu Yến Cầm, Trương Nhã Nhiên quả thật phải lau mắt mà nhìn thủ đoạn của cô minh tinh Lam Ngọc Nhu này.

Đầu óc Trương Nhã Nhiên nhanh chóng xoay chuyển, nhớ kỹ là trưa nay phải dặn dò đầu bếp chuẩn bị bữa ăn trưa nay thêm vào món canh hải sâm thịt dê. Xử lý những chuyện vụn vặt trong cuộc sống hằng ngày của Chu Yến Cầm cũng là một trong những nhiệm vụ của trợ lý cô, chính bản thân ông chủ không chú ý, nhưng cô phải như mẹ già, canh cánh chăm lo cả sức khỏe cũng như tinh thần của ông chủ thật tốt. Trương Nhã Nhiên tự nhận điểm này mình làm rất tốt. Sau đó cô hài lòng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu Yến Cầm vươn tay về phía cô nói: "Đem tập cô cầm trong tay tới đây."

". . . . . . Bên trong thật sự không có gì đáng xem đâu Chu tổng!"

"Cô nhất quyết không giao ra?"

Năm giây sau, Trương Nhã Nhiên nhắm mắt thấy chết không sờn run run dâng quyển sổ trong tay lên. Chu Yến Cầm cần lấy, nhanh chóng lật ra xem liền thấy tên của rất nhiều cô gái, được gạch chân với năm màu sắc rõ rệt, phía dưới tên Lam Ngọc Nhu được vòng tròn bằng màu đỏ tươi; sau đó lại lật đến phần phòng thư ký đánh cuộc, phía trên rõ ràng ghi Trương Nhã Nhiên đã thắng ba ngàn đồng.

Chu Yến Cầm đem quyển sổ ném xuống sàn, bộp một tiếng rất lớn, nhìn Trương Nhã Nhiên với ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo: "Tiền thưởng tháng này của phòng thư ký toàn bộ sẽ bị trừ sạch. Những chuyến du lịch phúc lợi của năm tới cũng sẽ do tự các cô tự động chi trả, một phân một hào cũng không cấp. Tự mình đến phòng tài vụ báo cáo đi."

Trong lòng Trương Nhã Nhiên gào khóc oán thầm, do ngài túng dục quá độ, tôi quan tâm đến ngài thì có gì sai? Ông chủ ngài làm như thế có quá đáng quá không?

Chu Yến Cầm không thèm liếc mắt nhìn khuôn mặt lúc xanh lúc trắng của cô trợ lý nhỏ, lạnh lùng chỉ về phía cửa đuổi người: "Đi ra ngoài."

Trương Nhã Nhiên đứng tại chỗ thương xót cho chỗ tiền thưởng cũng như phúc lợi của mình mấy giây, cuối cùng tuyệt vọng cúi đầu bước ra ngoài.

(Haha. Cô em trợ lý Trương này đúng là thú vị nha)

Đợi đến lúc không gian yên tĩnh, Chu Yến Cầm ngồi trên ghế làm việc xoa xoa mi tâm. Theo thông lệ, sáng thứ hai hàng tuần cuộc họp đầu tuần sẽ diễn ra nhưng bây giờ anh hoàn toàn không muốn tham gia. Cả đêm qua Chu Yến cầm ngủ không an giấc, cũng có thể nói anh căn bản không ngủ, chỉ nằm trên ghế sa lon mở to mắt, những lời nói hôm trước Đỗ Nhược Hành nói cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí anh cho đến tận sáng.

Hiện tại bây giờ áo khoác không muốn cởi, cũng không muốn nhúc nhích, chẳng qua là cảm thấy mệt mỏi.

Ít có người hiểu rõ Đỗ Nhược Hành thực sự chán ghét anh đến độ nào. Không hẳn chỉ là mặt lạnh không nhìn đến mà thậm tệ hơn là còn không muốn tiếp xúc một chút nào cùng anh cơ. Hơn nữa từ lúc Chu Đề tròn một tuổi rưỡi, Đỗ Nhược Hành liền lấy cớ phải chăm sóc con gái làm lý do cự tuyệt việc ngủ cùng giường với anh.

Có một lần cô ấy ru con gái ngủ rồi, chính mình cũng mơ màng kề đầu lên giường con gái ngủ, Chu Yến Cầm nhẹ nhàng ôm cô đến phòng ngủ chính, Đỗ Nhược Hành mở mắt liếc thấy anh đang bế mình, không có cự tuyệt, theo bản năng còn vòng chắc cổ của anh. Chuyện kế tiếp giống như thuận nước đẩy thuyền, nhưng thời điểm chuẩn bị tiến vào, Đỗ Nhược Hành đột nhiên đẩy anh ra, nằm rạp xuống giường nôn ọe.

Mặc dù rất mệt mỏi nhưng cuộc họp đầu tuần vẫn diễn ra bình thường, Chu Yến Cầm dùng cầm vẻ mặt âm trầm, tư thái nổi đóa để đối diện với những sự than phiền cũng như phản đối của mấy vị nguyên lão, chỉ thiếu nước cầm dao ném từng người từng người một ném ra ngoài cửa sổ.

Về sau vợ chồng hai người đã không còn lời nào để nói cùng nhau. Hậu quả chuyển tiếp đột ngột chính là ly hôn. Nhưng rốt cuộc đi tới bước này, cũng vẫn không thể khiến hai người cảm nhận được nửa phần vui vẻ.

Đối với Chu Yến Cầm mà nói, từ sau khi ly hôn, thời điểm buồn lòng vẫn chiếm đa số, trừ khi phải làm việc có thể khiến cái đầu anh không suy nghĩ linh tinh. Bộ dạng lười phải nhúc nhích này khiến mấy người bạn của anh lấy làm chuyện cười, trong đó có Phó Viện Trưởng bệnh viện tư nhân Thẩm Sơ miệng lưỡi rất lưu loát, nhạo báng nói anh vì ly hôn mà tang thương, giống như già đi mười tuổi, gần đây lại càng giống như lão gia gần đất xa trời, đối với chuyện gì cũng không hăng hái nổi, lúc trở về từ thành phố S lần trước mới buồn cười cơ, dạ dày bị viêm như thế nhưng bộ dạng lại như tìm được mùa xuân thứ hai.

Đoạn thời gian trước có kiểm tra sức khoẻ toàn diện cho Chu Yến Cầm, Thẩm Sơ có nói mình lo ngại về sức khỏe của Chu Yến Cầm. Sau đó anh ta còn cầm kết quả kiểm tra sức khoẻ cẩn thận nhìn một chút, dùng vẻ mặt trịnh trọng nói: “Người anh em, cậu không thể gầy thêm nữa, nếu gầy nữa thì lục phủ ngũ tạng cũng phải lòi ra ngoài mất thôi.”

Chu Yến Cầm thật sự không quan tâm đến khuyến cáo của Thẩm Sơ, còn cười cợt nói cậu cứ làm như tớ chưa bao giờ học sinh học ấy, xương sườn có tác dụng gù, chính là để cố định lồng ngực, Thẩm Sơ tức khí nói mặc kệ cậu, đúng là chó cắn Lã Động Tân.

Từ một góc nhìn khác mà nói, sau khi ly hôn, cuộc sống của Đỗ Nhược Hành dường như lại rất tốt, trái ngược với Chu Yến Cầm. Có một lần, Chu Yến Cầm cách một cửa sổ thủy tinh phía xa nhìn cô cũng Tô Cầu ăn cơm, hai người bọn họ nói chuyện vui đến quên cả trời đất, đó là trạng thái mà lâu lắm Chu Yến Cầm mới được thấy, cũng là bộ dạng thu hút mọi ánh mắt đàn ông.

Có lúc Chu Yến Cầm không nhịn được mà nghĩ ly hôn có lẽ thật sự là chuyện tốt, ít nhất đối với Đỗ Nhược Hành là như vậy. Cô ấy quả thực không cần anh nữa, đây không phải là điều không đúng.

Chu Yến cầm mãi lần chần, không muốn thừa nhận sự thật này mặc dù tâm đã sớm sáng tỏ. Đến lúc cô nói thẳng ra trước mặt anh thì anh không thể giả bộ nữa.

Đúng ra lúc ấy anh không nên hỏi. Một khi chân tướng đã quá rõ ràng, thì không còn lý do gì để anh tự lừa dối mình nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.