Sáng ngày thứ hai Đỗ Nhược Hành đến khách sạn, vừa đúng gặp phải mỹ nhân đêm hôm trước đang làm thủ tục nhận phòng. Đối phương vừa đúng lúc cũng nhìn thấy cô, vì vậy mỉm cười chào hỏi, sau đó quay đầu lại nói với Uông Phỉ Phỉ: “Nếu như tôi là người quen của Quản lý Đỗ, vậy có thể giảm giá không?”
Một ngày trước mới bị Đỗ Nhược Hành giáo huấn một buổi nên Uông Phỉ Phỉ nào dám lỗ mãng, chỉ liếc mắt nhìn trộm Đỗ Nhược Hành một chút sau đó nâng khóe miệng: “. . . Thật xin lỗi quý khách, khách sạn Cảnh Mạn chúng tôi vừa mới hủy bỏ chế độ này.”
Đối phương ồ một tiếng: “Xin chờ chút, tôi gọi một cuộc điện thoại.”
Đỗ Nhược Hành thấy thế tính toán rời đi, lại bị đối phương gọi lại. Một lát sau cô ta đem điện thoại đưa tới, Đỗ Nhược Hành bắt máy, nghe thấy giọng nói của Chu Yến Cầm ở bên kia đầu dây: “Tô Vận muốn mượn thẻ VIP của tôi để hưởng ưu đãi giảm giá, khách sạn em có cho phép không?”
“Có thể.”
Chu Yến Cầm tìm một lát, nói với Đỗ Nhược Hành: “Thẻ VIP của tôi tạm thời không tìm được, trong hệ thống của khách sạn có ghi chép chứ.”
Đỗ Nhược Hành gõ máy tính một chút, nói: “Có thể giảm giá 10%.”
Chu Yến Cầm dừng một chút: “Tôi nhớ thẻ của tôi có thể giảm giá 20%.”
“Anh nhớ nhầm.” Đỗ Nhược Hành nói, “Chỉ có thể là 10%.”
Chu Yến Cầm trầm mặc chốc lát: “Em đem điện thoại trả Tô Vận.
Lại qua một phút, Tô Vận trở lại đại sảnh, đã cúp điện thoại. Cô ta nhìn Đỗ Nhược Hành cười cười: “Nếu vậy thì giảm giá 10%, vậy thì thôi đừng dùng thẻ của Chu Yến Cầm nữa, cứ tính nguyên giá.”
Đỗ Nhược Hành thành khẩn nói xin lỗi cô ta, bày tỏ không thể tính chiết khấu quá cao là quy định của khách sạn Cảnh Mạn, cô không cách nào phá vỡ. Tô Vận bày tỏ mình hiểu, sau đó tới cầm tay Đỗ Nhược Hành, dịu dàng uyển chuyển nói: “Không có vấn đề gì, chỉ là vừa hay có bạn bè thân thiết mới thuận tiện hỏi một chút. Là tôi quá đường đột. Về sau nếu cô trở lại thành phố T, nhớ nói cho tôi biết, để tôi làm chủ, mời cô một bữa cơm.”
Đỗ Nhược Hành cười nói vậy làm sao có thể. Tô Vận lại nói: “Nhất định phải mời. Yến Cầm lần này đích thân bảo thư ký đặt phòng cho tôi, anh ấy mới quá khách khí.”
Đỗ Nhược Hành mặt không đổi sắc cười nói: “Anh ấy đối đãi với bất kỳ bằng hữu đều là như vậy. Cô không cần bận tâm quá nhiều.”
Lúc đang họp giao ban buổi sáng, điện thoại của Đỗ Nhược Hành reo mãi không ngừng nghỉ. Tất cả các cuộc gọi đều là của Chu Yến Cầm, về sau cô phải tắt máy mới yên ổn. Vậy mà lúc tan họp, Đỗ Nhược Hành còn bị Trương quản lý của bộ phận vật tư trêu đùa, nói nào là mấy người đàn ông bám riết như vậy là không đáng tin cậy đâu. Chỉ bám riết vài ngày sẽ chán ngay thôi, mà người kia đúng là tán gái mà cũng không biết nắm bắt, Quản lí Đỗ của chúng ta yêu thích yên tĩnh không thích ồn ào hay sao.
Đỗ Nhược Hành bị mọi người trêu chọc cũng chỉ cười không nói gì rời khỏi phòng họp, đem tất cả sự căm tức giận chó đánh mèo tính lên trên đầu Chu Yến Cầm. Đến trưa ăn cơm xong cô mới mở máy, chỉ là chốc lát thì Chu Yến Cầm lại gọi điện thoại tới.
Đỗ Nhược Hành mặt lạnh chờ màn hình điện thoại sáng rồi lại tối, lặp lại mấy lần mới nhấn nút nghe.
Chu Yến Cầm nhất thời không có kịp phản ứng chuyện Đỗ Nhược Hành thế mà lại nghe máy, dừng một lát mới mở miệng: “Hai năm trước ta thiếu Tô Vận một chút ân tình, Sau đó cô ấy có nhờ anh một số vốn đầu tư làm ăn. Từ đó về sau tôi không liên lạc với cô ấy nữa thiếu chút nữa đã quên luôn người phụ nữ này rồi, lần này gặp lại là ngẫu nhiên, vì vậy thuận tiện nói chuyện mấy câu thôi.”
Đỗ Nhược Hành nghe xong, khoanh tay ồ một tiếng: “Chuyện liên quan gì tới tôi.”
“Liên quan tới em chứ.”
Đỗ Nhược Hành cười lạnh một tiếng: “Tôi lại không cảm thấy liên quan nha.”
Chu Yến Cầm im lặng một lát, sau đấy mới nói, giọng có chút bất đắc dĩ: “Em sẽ tức giận.”
“Tôi không có cái hứng thú tức giận linh tinh như thế.” Đỗ Nhược Hành cười nói: “Mà dạo này anh cũng nhiều chuyện quá rồi đấy. Chuyện của anh từng chút từng chút một, trước kia, hiện tại hay sau này đều không liên quan tới tôi.”
Chu Yến Cầm lại im lặng một lát mới nói đáp: “Nếu như bây giờ em muốn biết điều gì, tôi sẽ giải thích cặn kẽ từng chút một.”
Đỗ Nhược Hành ném cho Chu Yến Cầm ba chữ: “Không hứng thú.” Nói xong lập tức cúp điện thoại.
Ngày hôm sau, gần tới lúc Đỗ Nhược Hành tan ca thì nhận được điện thoại của Uông Phỉ Phỉ, nói phía dưới có người đưa đồ tới. Đến đại sảnh mới phát hiện là một cậu trai trẻ, là nhân viên của một tiệm bán hoa, trong tay cầm một lẵng hoa hồng rất lớn.
Đỗ Nhược Hành không tìm thấy tấm thiệp có ký tên, đối phương chỉ nói là của một vị tiên sinh họ Chu.
Đỗ Nhược Hành có trực giác chính là Chu Yến Cầm, ngay sau đó lại cảm thấy ý nghĩ như vậy thật hoang đường. Từ lúc biết anh ta cho đến bây giờ, ngoài lần anh ta chính tay đem hoa cưới cho cô, những lần khác tính trên đầu ngón tay. Từ trong tận xương tủy Chu Yến Cầm đã mang bản tính của thương nhân, hám lợi là tính cách được anh ta phát huy đến cực hạn, ví dụ điển hình đó chính là quà tặng của anh ta, luôn mang tính thực dụng chứ không bao giờ liên quan đến hai chữ lãng mạn. Hoặc cũng có khả năng trong mắt anh ta, một viên kim cương có ý nghĩa hơn rất nhiều so với hoa hồng hoặc một sản phẩm thủ công mỹ nghệ.
Chính vì những lý do trên, Đỗ Nhược Hành vội vàng bác bỏ ý nghĩ là của Chu Yến Cầm. Cô biết Chu Yến Cầm lúc anh ta đã qua hai mươi tuổi, là một người đàn ông thành thục, ý chí kiên định nên đã sớm quen với chuyện phải bước từng bước theo chân anh ta. Nhưng mà việc đối nhân xử thế bên ngoài của Chu Yến Cầm lại cực kỳ hào phóng, mặc kệ là họp nhân viên hằng năm của Tổng công ty hay bằng khen của các tổ chức phòng ban nhận được bằng khen hay hoa tươi đều biểu hiện hết sức vui mừng, ít nhất rơi vào trong tình cảnh như thế này, cho dù bản thân anh ta cũng xì mũi coi thường.
Rất nhanh có mấy cô gái trẻ chạy tới bày tỏ hâm mộ, rối rít suy đoán sâm banh hoa hồng có ý nghĩa gì. Đến trưa thời điểm Đỗ Nhược Hành nhận được điện thoại của Chu Yến Cầm, anh ta hỏi cô đã nhận được hoa chưa.
Đỗ Nhược Hành im lặng hồi lâu không đáp, cuối cùng vẫn là nhịn không được hỏi, sâm banh hoa hồng thật sự là anh tặng?