Ngày Về

Chương 1: Chương 1




Một đôi giày cao gót đúng nghĩa, gót giày chỉ bằng ngón út, cao hơn mười phân nhẹ nhàng bước trên mặt thảm thật dầy, không phát ra âm thanh nào.

Đây là khách sạn cao cấp năm sao lớn nhất thành phố S, khách hàng lui tới toàn là những thành phần tai to mặt lớn nên tất cả trang thiết bị đều phải là những thứ tốt nhất, nên tấm thảm lót sàn màu đỏ sậm không hoa văn này cũng phải là loại hạng nhất. Một ngày ít nhất bốn lần hút bụi, mỗi tháng một lần giặt sạch theo kỳ, nghiêm khắc bảo dưỡng theo yêu cầu của chuyên gia để những tấm lót sàn này ba năm sau vẫn mềm mại như mới.

Đỗ Nhược Hành đứng ở trước của phòng số 1605, dùng ngón tay day day thái dương hơi đau, gõ cửa tượng trưng hai tiếng, sau đó lưu loát cà thẻ tiến vào.

Rạng sáng, hai giờ rưỡi, bị người ta gọi dậy từ trong giấc ngủ ngon, hơn nữa giấc ngủ này còn là giấc ngủ đầu tiên sau hai ngày tăng ca liên tục, khiến người kiên nhẫn dễ tính như Đỗ Nhược Hành, cũng khó mà cảm thấy vui vẻ, dễ chịu.

Nhưng đây chính là yêu cầu công việc của ngành khách sạn. Một năm 365 ngày, khách sạn vẫn luôn hoạt động, phàm là còn có khách vào ở, thì phải chuẩn bị tất cả mọi thứ, phục vụ tận tình, không để xảy ra bất cứ tình huống không hay nào xảy ra.

Không có điều lệ quy định đã là khách sạn phải yên tĩnh tuyệt đối. Trên thực tế, cũng rất khó giữ cho nới nào đó yên tĩnh tuyệt đối được, huống hồ là nơi con người tạp nham đủ thành phần như nơi này. Từ say rượu đến gây lộn, từ tạp âm ồn ào đến dữ dội, khách sạn có thể giữ vẻ bộ mặt yên tĩnh ấm áp cũng như rất trật tự an toàn, nhưng bên trong hơn năm trăm gian phòng, mấy chục hành lang kín như bưng đang có bao nhiêu hành động, bao nhiêu câu chuyện đang diễn ra? Từ lúc Đỗ Nhược Hành nhận chức quản lý ở khách sạn này cho đến nay, chuyện xảy ra thật sự rất đa dạng phong phú, chuyện khiến người ta kinh ngạc đúng là không xuể.

Ngày thứ nhất cô nhậm chức đã có người tốt bụng nhắc nhở, khách đến nơi này có những người quyền cao chức trọng, cũng có cả giang hồ bặm trợn nhưng họ đều giống nhau ở mọt điểm đó là có tiền. Có những sự việc xảy ra mà mình xử lý không thỏa đáng có thể khiến khách sạn phá sản ngay.

Trong phòng rất hỗn độn, mảnh thủy tinh lớn nhỏ đầy đất. Một cô gái trẻ nửa nằm nửa ngồi trên giường, hai tay ôm má phải khóc thút thít, đồng phục nhân viên màu đỏ rượu xốc xếch giống như vừa trải qua một cuộc chiến. Nghe thấy âm thanh mở cửa, cô gái quay đầu lại, giống như là nhìn thấy cứu tinh, gọi một tiếng "Chị Nhược Hành!"

Đỗ Nhược Hành tiến tới, ngồi xổm bên cạnh cô gái trẻ, cởi áo khoác ngoài của mình khoác hờ lên vai cô gái kia. Sau đó nhẹ nhàng ôm lấy hai vai cô gái trẻ kia, âm thanh cực kỳ êm ái: "Đừng sợ, không sao nữa rồi. Chúng ta xuống phòng tắm lầu dưới tắm nước nóng, sau đó ngủ một giấc thật ngon, quên việc này đi, có được hay không?"

Cô gái nhỏ mới hai mươi tuổi đầu, mắt đỏ ngầu, mới vừa rồi cô chỉ đang làm đúng nhiệm vụ của mình là đi nhặt hết những vật bẩn trên hành lang, trong lúc vô tình đụng trúng một cánh cửa phòng khiến nó bật mở và sau đó liền nhận được một cái tát giống như trời giáng, cái tát mà trong hai mươi năm cuộc đời cô chưa từng nếm trải, sự đau đớn cũng như kinh hoàng khiến cô gái run rẩy từ lúc nãy đến giờ, nắm lấy ống tay áo Đỗ Nhược Hành không chịu buông.

Đỗ Nhược Hành chỉ có tiếp tục kiên nhẫn trấn an: "Không có việc gì, chị đã ở đây rồi nên em đã an toàn. Chúng ta cùng xuống lầu có được không?"

Cô gái trẻ sợ hãi nhìn Đỗ Nhược Hành hỏi: "Chị Nhược Hành, tối nay chị ngủ cùng với em được không?"

Đỗ Nhược Hành thở dài trong lòng, mỉm cười một cách hòa ái: "Được chứ."

Từ lúc thăng chức thành quản lý khách sạn này cho đến bây giờ, chuyện như vậy cô đa xử lý không dưới chục lần. Đây không phải là lần đầu tiên khách thuê phòng say rượu đánh chửi nhân viên, tất nhiên cũng sẽ không phải là lần cuối cùng.

Thân là khách sạn với tiêu chí phục vụ Khách hàng là Thượng đế, nhân viên luôn là những người yếu thế, gặp phải chuyện không có lý như vậy cũng phải cắn răng chịu đựng. Cho dù có gọi Đỗ Nhược Hành tới, cô cũng chỉ có thể xử lý giống như tất cả những trường hợp trước đây thôi, ngon ngọt dỗ dành nhân viên bị hại vài câu, nhân viên nào yếu ớt giống như cô bé này, chỉ cần dỗ dành ân cần một chút là yên chuyện, nhưng cũng có những trường hợp nhân viên cứng rắn, khách sạn sẽ phải bồi thường một khoản tiền coi như tai nạn nghề nghiệp.

Sau bốn mươi phút, ở gian phòng dành cho nhân viên trực ban nghỉ ngơi, cuối cùng Đỗ Nhược Hành cũng đã bồi cô nhân viên trẻ kia an ổn ngủ.

Từ tận đáy lòng, Đỗ Nhược Hành rất ghét phải làm những việc tương tự như vậy, nhưng tất cả nhân viên cũng như ban giám đốc khách sạn, ai ai cũng đánh giá cô là người phụ nữ giỏi nhất an ủi người khác, cũng là người quản lý luôn hoàn tất mọi việc đượcgiao nên tất cả những chuyện lông gà vỏ tỏi đều một tay cô phải xử lý.

Từ bao lâu nay, hình tượng Đỗ Nhược Hành trong mắt người ngoài luôn là một người phụ nữ dịu dàng cao thượng. Là một cấp dưới có năng lực, có tâm; là một cấp trên thấu hiểu cấp dưới; còn đối với bạn bè cô là bằng hữu đáng để kết giao.

Trong suốt mấy chục năm qua, chỉ có một lần duy nhất cô nhận phải một lời đánh giá không mang tính tích cực từ người khác, mất mặt hơn nữa là lời nhận xét tiêu cực này lại đến từ chồng cũ của cô: “Tính tình khó chịu, nhỏ mọn, máu lạnh vô tình, lo được lo mất”. Lúc đó là buổi tối trước hôm bọn họ ra tòa, hai người cãi nhau một trận rất lớn, cô đã rất tức giận nhưng chồng cũ của cô còn tức giận hơn cả cô, nghiến răng nghiến lợi nói ra mười mấy chữ nhận xét về tính cách cô như vậy.

Lúc ấy Đỗ Nhược Hành hận không thể dùng tay cào nát mặt của anh ta. Trên thực tế thực tế cô cũng đã không thể dùng lý trý của mình mà đã xù lông nhím lên, thậm chí không thèm quan tâm đến hình tượng mấy chục năm gây dựng.

Sau này lúc tỉnh táo đến nghĩ lại không thể không thừa nhận, đến chín mươi chín phần trăm hành động giơ móng tay ra, hung hăng vạch một cước lên khuôn mặt điển trai của Chu Yến Cầm, hoàn toàn là kết quả của việc thẹn quá hóa giận.

********

Đỗ Nhược Hành nằm thẳng tắp trên giường lớn của khách sạn từ nửa đêm đến lúc trời sáng rõ, một chút buồn ngủ cũng không có.

Không phải là do cô không quen giường mà là không thể nào quen được với việc phải chia sẻ chiếc giường với người khác. Tật xấu này trước kia không có, nhưng từ sau khi li hôn mới bắt đầu bộc lộ, hơn nữa còn càng ngày càng nghiêm trọng. Đỗ Nhược Hành cảm thấy đây thực ra là một căn bệnh ám ảnh cưỡng chế, giống như trước đây quá gò ép mình nên sau khi tận hưởng được cảm giác thoải mái khi ngủ một mình thì cơ thể không thể chấp nhận việc chịu đựng hai người một chiếc giường nữa. Đỗ Nhược Hành yên lặng cảm nhận hô hấp dần ổn định của cô nhiên viên trẻ, cảm giác khó chịu lan tràn khắp cơ thể. Hai ngày liền tăng ca đêm đã khiến cô mệt mỏi, tối nay lại bị hành hạ như thế này cô không khó chịu mới là lạ.

Cảm xúc tồi tệ kéo dài đến tận sáng hôm sau, bởi vì một đêm không ngủ khiến cô có xu hướng muốn bộc phát sự tức giận nên cô phải tạm lánh vào nhà vệ sinh một lúc để ổn định cảm xúc sau đó mới quay lại phòng an ủi cô nhân viên trẻ kia vài câu. Cô nhân viên kia hoàn toàn không thể phát hiện tâm tình đang dậy song sau đó lại im lặng của cấp trên, tỏ ra rất cảm kích, còn muốn mời Đỗ Nhược Hành cùng nhau dùng bữa sáng. Đỗ Nhược Hành tìm đại một cái cớ từ chối lời mời sau đó nhân dịp lúc đối phương vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Cô cũng không phải ghét cô nhân viên trẻ kia, chỉ là cô không thể chịu được việc mang chiếc mặt nạ vui vẻ hòa nhã vì công việc trong thời gian quá dài. Giống như là lặn xuống nước quá lâu, ai cũng cần nổi lên để hít thở.

Vừa bước chân đến đại sảnh, Đỗ Nhược Hành đã chạm mặt quản lý bộ phận lễ tân - Khang Thần. Khang Thần hiện tại đang là nhân vật được quan tâm nhất cái khách sạn này. Quản lý bộ phận vật tư đã từng nửa đùa nửa thật nói, chỉ cần Khang Thần đứng ở đại sảnh khách sạn đã là chiêu bài hút khách tốt nhất cho khách sạn. Còn những cô nhân viên trẻ luôn xôn xao bàn tán cả công khai lẫn không công khai, nói rằng lúc làm việc được nhìn thấy quản lý Khang quả thật giống như được tiếp thêm sức mạnh, anh tỏa sáng giống như một thiên thần, khoảng không gian xung quanh người Khương Thần giống như lúc nào cũng phát sáng lấp lánh.

Thực ra phát sáng lấp lánh hay không thì Đỗ Nhược hành không biết nhưng quả thật vẻ bên ngoài của Khương Thần đúng là vượt mức đẹp trai bình thường, hơn nữa mỗi cái nhấc tay nhấc chân của anh ta đều mang một vẻ khí chất vương giả, hoàn toàn không giống như đứa con được sinh ra trong một gia đình công nhân viên chức bình thường như trong sơ yếu lý lịch của anh ta. Khí chất này khiến Đỗ Nhược Hành cảm thấy có phần quen thuộc, sau bao nhiêu lần tiếp xúc mới nhớ ra khí chất của Khương Thần có điểm giống chồng cũ của cô – Chu Yến Cầm.

Mới vào làm việc ở quầy lễ tân nửa năm, Khang Thần đã được thăng chức lên quản lý bộ phận lễ tân, hơn nữa anh ta làm việc cẩn thận, đối nội đối ngoại đều không thể chê điểm nào nên hình tượng hoàn mỹ của anh ta càng không thể ai có thể vượt qua.

Lúc làm việc, phong thái của Khang Thần luôn luôn rất chuyên nghiệp, một thân đồng phục quản lý khách sạn màu xanh đậm luôn luôn chỉnh tề, ngay cả đôi mắt hoa đào cũng mang theo tia nghiêm nghị. Nhưng thời điểm đối mặt với đồng nghiệp thì thoải mái hơn rất nhiều, nhất là bây giờ đại sảnh khách sạn không có ai, ánh mắt của anh ta rơi vào trên người Đỗ Nhược Hành chưa được nửa giây liền mỉm cười, đôi mắt hoa đào lấp lánh ý cười.

"Quản lí Đỗ cực khổ rồi, khó lắm mới được đổi ca nghỉ ngơi, nhưng nửa đêm lại bị gọi dậy, công việc quản lý ở khách sạn đúng là không dễ dàng."

Đỗ Nhược Hành mở di động, nhưng sau đó lại bối rối ngẩng đầu lên: "Hiện tại mấy giờ rồi?"

"Tám giờ đúng. Còn đủ thời gian để dùng điểm tâm trước giờ giao ban buổi sáng, cô ăn chưa? Nếu chưa thì cùng đi." Nói xong không cho cô thời gian từ chối, đẩy lưng cô tiến tới phòng ăn, nhíu mày hỏi: "Điện thoại di động hết pin?"

Đỗ Nhược Hành ừ một tiếng: "Lát nữa cho tôi mượn sạc pin nhé. Tôi quên mang theo rồi."

Khang Thần cười cười: "Cho nên nói là do tính cách của cô quá tốt, xử lý mọi việc lại quá kinh nghiệm. Tình huống như tối qua, thân là quản lý cô thật sự không phải đích thân tới chỗ kia làm gì. Lúc không phải ca trực của mình thì nên tắt máy, ngủ một giấc ngon lành, những chuyện thường thường xảy ra như tối qua cứ để cấp dưới xử lý cũng được thôi. Mà dù trời có sập thì không phải ca trực của mình cũng đừng quan tâm làm gì cho mệt."

"Nói như vậy ví dụ như trời có sập, nếu không phải ca trực của anh thì cũng không thể tìm ra anh hả?"

Khang Tần vuốt vuốt nếp gấp chỗ tay áo, đôi mắt hoa đào vẫn lộ ra ý cười: "Không thể nói như vậy. Người khác thì tôi không dám đảm bảo nhưng nếu cô gọi điện thoại, tôi nhất định sẽ tới ngay."

Hai mươi phút sau, Đỗ Nhược hành và Khang Thần cùng nhau ra khỏi phòng ăn, vẫn còn cách thời gian họp giao ban buổi sáng một chút thời gian nữa. Đi ngang qua đại sảnh, cả hai nguwoif đều nghe thấy có gì đó bất thường, âm thanh cãi vã vang lên sau đó kiểm chứng cảm giác bất thường đó. Ngay sau khi thấy Đỗ Nhược Hành tiến tới, cậu nhân viên trực ban Tiểu Uông liền bày ra bộ mặt thấy được cứu tinh của thế giới, liều mạng vẫy tay: "Quản lí Đỗ! Quản lí Đỗ!"

Đỗ Nhược Hành bất đắc dĩ đi tới, Tiểu Uông liền nhanh nhảu kể khổ: "Có vị khách tố cáo nhân viên khách sạn chúng ta có hành động theo dõi khách hàng, không tôn trọng sự tự do cá nhân của người ta, yêu cầu xin lỗi và bồi thường, nếu không thì không chịu tính tiền." Nói xong lại thì thầm bổ sung, "Chính là vị khách tối hôm qua đánh Tiểu Diệp.”

Đỗ Nhược Hành quay đầu lại, mặt đối mặt với vị khách kia, hai người đều hơi ngẩn người.

Đỗ Nhược Hành là người phản ứng trước, tiến tới: "Chào quý khách, tôi là quản lý đối ngoại của khách sạn này, Đỗ Nhược Hành. Chuyện tối hôm qua có thể là có chuyện hiểu lầm gì đó, phiền quý khách thuật lại sơ lược về việc tối qua và yêu cầu của quý khách được không ạ?"

Đối phương đưa mắt nhìn Đỗ Nhược Hành qua chiếc kính râm một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: "Tôi muốn nhân viên của cô xin lỗi tôi, còn có phải bồi thường tổn thất tinh thần của tôi."

Đỗ Nhược Hành nói: "Tiểu thư, nhân viên của chúng tôi đều là những người được huấn luyện một cách cẩn thận về nghiệp vụ, không thể có chuyện vô duyên vô cớ xâm phạm quyền riêng tư của khách hàng, theo dõi khách lại càng không."

"Ý của cô là tôi dựng chuyện?"

Đỗ Nhược Hành từ chối cho ý kiến: "Những việc khác chúng ta sẽ thảo luận sau nhưng tối hôm qua quý khách đã ra tay đánh nhân viên của chúng tôi một cái rất mạnh lên má trái, khiến cô ấy bị rách màng nhĩ, bây giờ đang chuẩn bị phẫu thuật ở bệnh viện. Nếu muốn xin lỗi quý khách cũng không thể có cách nào làm cả."

Đối phương lạnh lùng nói: "Cô không phải tự xưng là cấp trên của cô ta sao? Vậy thay cô ta nói lời xin lỗi là ổn thôi!"

"Hiện tại khách sạn chúng tôi đang điều tra làm rõ vụ việc tối qua, nên tạm thời ai phải nói lời xin lỗi hay bồi thường còn chưa thể xác định. Chúng tôi không thể chỉ nghe lời nói của một phía là quý khách được. Nếu như là trách nhiệm của nhân viên khách sạn, chúng ta sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm nói lời xin lỗi cũng như bồi thường tổn thất của quý khách. Nhưng nếu ngược lại, chúng tôi cũng sẽ không vì chiều lòng khách nhân mà nói lời xin lỗi."

Đối phương rốt cục cũng đã tháo kính râm: "Đỗ Nhược Hành, cô xem cô đang nói chuyện với ai đây!"

Câu này của vị khách nữ kia đặc biệt bén nhọn khiến Tiểu Uông đang đứng xem kịch hay bên cạnh giật nảy mình. Đỗ Nhược Hành làm như không nghe thấy câu nói đó của vị khách, đưa ra chỉ thị: "Phỉ Phỉ, kêu an ninh, cho vị khách này hai phút để ký tên thẻ thanh toán, nhớ tính chi phí thuốc men cũng như phẫu thuật của Tiểu Diệp. Nếu vịn khách này không chịu ký tên thanh toán, mời cô ấy vào phòng nghỉ ngơi, sau đó trực tiếp báo cảnh sát. Xong việc nhớ cho tên của vị khách này vào danh sách đen, về sau không hoan nghênh. Nếu không có chuyện gì thì tôi đi họp giao ban."

Từ trước đến nay, Đỗ Nhược Hành nổi tiếng đối đãi với khách hàng dịu dàng tỉ mỉ, mặc dù đối phương là người khắt khe, thô lỗ hay không hiểu chuyện. Thái độ cứng rắn như hôm nay thật sự khác thường khiến Tiểu Uông trố mắt nhìn. Vị khách nữ đối diện chỉ thẳng ngón tay vào mặt Đỗ Nhược Hành lớn giọng cảnh cáo: "Đỗ Nhược Hành! Cô dám kêu người đối xử với tôi như vậy xem hậu quả sẽ ra sao!"

Đỗ Nhược Hành làm như không nghe thấy, xoay người bước đi.

Sự kiện ngoài ý muốn vào buổi sáng khiến Đỗ Nhược Hành không thể tập trung vào nội dung của cuộc họp giao ban.

Cô chỉ ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình laptop không nhúc nhích, Khang Thần ngồi bên cạnh, nỗ lực giúp cô che chắn nhưng cuối cùng không thể che nổi ánh mắt của Tổng giám đốc. Gần tới lúc kết thúc cuộc họp, Đỗ Nhược Hành bị tổng giám đốc gọi dậy, yêu cầu trả lời việc tại sao chỉ trích về khách sạn trong mùa cao điểm năm nay lại tăng lên đáng kể như vậy, kết quả Đỗ Nhược Hành đứng lên, ngơ ngẩn gần một phút cũng không nói được câu nào, cuối cùng vẫn là Khang Thần ở một bên không nhanh không chậm mở miệng giải vây.

"Năm nào tỷ lệ khách hàng phàn nàn về chất lượng phục vụ của khách sạn chẳng cao? Đây cũng là trường hợp thường thấy ở một khách sạn, lượng khách lui tới càng nhiều thì lời phàn nàn về dịch vụ cũng sẽ tăng lên, việc này cũng có thể do một vài nguyên nhân khách quan, ví dụ như tháng trước, hệ thống điều hòa của khách sạn gặp trục trặc mấy tiếng, lượng khách hàng phàn nàn về việc này cũng rất nhiều. Người ta thường bảo chỗ nào đông người thì chỗ đó có thị phi, khách sạn chúng ta nhận được nhiều lời đánh giá không phải chứng tỏ là lượng khách hàng đến khách sạn càng ngày càng đông hay sao? Chỉ cần không phải những sự việc ảnh hưởng quá lớn thì không có vấn đề gì hết.”

Giọng điệu Khang Thần phân tích rất hợp tình hợp lý, Tổng giám đốc nghe xong cũng không nói gì thêm, chỉ xoa xoa thái dương, phất tay ý nói tan họp. Lúc Đỗ Nhược Hành ra khỏi phòng họp liền ngay lập tức cảm ơn Khang Thần đã giải vây, anh ta vẫn một mực mỉm cười như cũ, không tò mò chút gì về thái độ thất thường của cô vào sáng hôm nay mà chỉ nói: "Cảm ơn thì nhớ mời tôi một bữa là ổn thôi."

Đỗ Nhược Hành trở lại đại sảnh, Tiểu Uông liền nhanh chóng chạy tới báo cáo, việc vị khách gây sự hồi sáng đã giải quyết xong, có một người đàn ông tới thay cô ta đã trả tiền thuê phòng cũng như để lại một khoản tiền coi như bồi thường thiệt hại cho Tiểu Diệp. Người đàn ông đó không phải là cảnh sát, mà là một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai.

Đỗ Nhược Hành vẫn giữ thái độ trần tĩnh như thường, nhưng bàn tay lại hơi run run giơ điện thoại lên xem, sau đó cúi đầu trầm tư một lúc lâu mới hỏi: "Người nọ trông như thế nào?"

Tiểu Uông có vẻ rất có ấn tượng với người đàn ông kia: "Chị hỏi câu em đang định nói ra đây. Anh ta rất đẹp trai! Vẻ mặt mặc dù có chút lạnh lùng nhưng giọng nói cực kỳ dễ nghe, hơn nữa ánh mắt sâu thẳm cuốn hút! Lúc tiến vào mặc một cái áo sơ mi trắng cùng quần đen, đơn giản như vậy nhưng cũng khiến người khác nhìn mê mẩn! Đúng rồi, chìa khóa xe của anh ta còn có một đôi cánh . . . . Quản lí Đỗ, chị đi đâu đấy?

Đỗ Nhược Hành bình thản đáp: "Tôi hơi mệt, lên phòng nghỉ ngơi một chút."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.