Ngày Về

Chương 27: Chương 27: Chương 24




Hai người tìm hiểu lẫn nhau đến một giai đoạn nhất định, chắc chắn dần dần sẽ tạo ra một sự gắn bó bền vững nhất định. Đối với Đỗ Nhược Hành mà nói, Chu Yến Cầm có vẻ giống một người anh trai hơn là người yêu. Lúc ở bên ngoài Chu Yến Cầm có thể là người cứng rắn ngạo mạn tự phụ, người ngoài nhìn vào gia đình hai người đều nghĩ là Đỗ Nhược Hành có xu hướng phu xướng phụ tùy (*) nhưng thực tế có một điều bí mật đó là trong nhà Chu Yến Cầm có chút yếu thế hơn.

(*) Phu xướng phụ tùy có nghĩa là chồng đề xuất việc gì vợ cũng đều hưởng ứng và nghe theo.

Đỗ Nhược Hành từ nhỏ đã hơi có tính cách của một đại tiểu thư, càng về sau tính xấu của cô càng bành trướng một phần là cũng do sự dung túng của Chu Yến Cầm. Anh dung túng tính kiêu căng phách lối của cô, hơn nữa càng ngày càng vô độ. Lúc hai người sống chung, mọi việc từ to đến nhỏ đều do Chu Yến Cầm lo liệu tất cả, kể cả làm việc nhà, hơn nữa ở trước mặt Đỗ Nhược Hành, Chu Yến Cầm rất ít khi để ý đến hai chữ tôn nghiêm. Anh luôn sẵn lòng làm những việc khiến cô vui vẻ, thậm chí không ngại vì thế mà hai đầu gối chỉa xuống đất (*).

(*)Ý nói những người đàn ông sợ vợ, có xu hướng gặp vợ là muốn quỳ lạy

Mà thực tế người nào có cái nhìn sâu sắc một chút đều thấy Chu Yến Cầm có khuynh hướng giúp Đỗ Nhược Hành tránh tiếp xúc với tất cả những điều xấu xa trong xã hội này. Nhiều hơn vài tuổi nhưng con mắt nhìn đời của Chu Yến Cầm sâu sắc hơn Đỗ Nhược Hành nhiều, lại có thói quen bảo vệ nên ở trước mặt Đỗ Nhược Hành, Chu Yến Cầm hình thành thói quen càu nhàu. Anh đã từng nói cô thích hợp với Khoa văn, sau còn nói cô nên dốc lòng nghiên cứu sách vở, ít tiếp xúc với người ngoài xã hội. Xuất phát từ kinh nghiệm của mình, những lời đề nghị của Chu Yến Cầm đều là lựa chọn tốt nhất, giống như việc anh đầu tư trong làm ăn không mấy khi thất bại.

Thời gian càng lâu hai người sống với nhau càng giống như người thân, sự lãng mạn chẳng qua cũng chỉ họa hoằn lắm mới xảy ra. Hoặc là có thể nói Chu Yến Cầm là một con người thiếu tế bào lãng mạn, ý nghĩ của anh là mọi việc nên làm một cách trực tiếp, rất ít khi cố làm ra vẻ huyền bí lãng mạn gì đó. Vô hình chung Đỗ Nhược Hành hình thành thói quen ỷ lại, tập quán này theo thời gian từ từ ăn sâu bén rễ, giống như là một hạt giống rốt cuộc sau mười năm lớn lên thành một cây đại thụ che trời, thời điểm bỗng nhiên bị nhổ tận gốc nhất định đau đến không muốn sống nữa.

Đỗ Nhược Hành hoài nghi nếu như thật sự sau này hai người không gặp lại nhau nữa, sau này mình có thể gặp được một người đàn ông nào như Chu Yến Cầm nữa hay không.

Trừ một người đàn ông có tính cách giống như Chu Yến Cầm, Đỗ Nhược Hành không biết mình thích hợp với kiểu đàn ông nào khác. Mà cho dù gặp được một người đàn ông chín chắn sâu sắc luon bao dung nhường nhịn cô, Đỗ Nhược Hành cũng khó mà tin tưởng. Cô không còn là cô bé con đơn thuần mười mấy năm trước, ấy là thời điểm mà mấy phần sườn cùng mấy lần làm việc nhà hộ là có thể dễ dàng thu thập cô, bây giờ Đỗ Nhược Hành có xu hướng phong bế trái tim, cần người khác làm những việc to tát hơn Chu Yến Cầm làm cho cô một trăm lần thì mới có thể làm cho cô gật đầu đồng ý. Nhưng thói đời bây giờ là nhìn vào người khác mà hành động, cô chỉ cho ra một chút ánh sáng thì người khác tại sao phải dễ dàng lao vào giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Người trưởng thành ai cũng tỉnh táo và tính toán như nhau, bởi vì tỉnh táo mà càng khó bị lấy lòng. Chu Yến Cầm tổn hao vài chục năm mới có thể dung túng một người đến trình độ kén chọn thượng thừa, thậm chí còn có xu hướng không thể không có anh. Nếu như đây là âm mưu của Chu Yến Cầm, như vậy anh đã sớm thành công.

Thời điểm chân chính phát hiện Chu Yến Cầm không trung thành với hôn nhân của hai người, Đỗ Nhược Hành còn không tin tưởng phán đoán của bản thân. Lần đó thư ký đưa lễ phục về đến nhà, Đỗ Nhược Hành mặc thử lại có cảm giác số đo có gì đó không đúng, cô biết Chu Yến Cầm quan hệ xã hội rộng nên có thể nhớ nhầm một số thứ nên cô không để ý lắm, cho đến sau này thư ký trở về lấy lại lễ phục vẻ mặt khác thường lời nói có chút mơ hồ ám chỉ mới thật sự khiến cô để ý.

Trước đó, quả thực hai người căn bản không thảo luận qua về vấn đề trung thành trong hôn nhân. Thậm chí rất ít khi nhắc tới phương diện tình cảm. Chu Yến Cầm ít lời không giỏi giải thích, Đỗ Nhược Hành thì cảm thấy cả hai người đều là người ngay thẳng cả thân thể lẫn tình cảm đều dành hết cho đối phương, căn bản không đáng nhắc tới mấy chuyện lý thuyết râu ria.

Vì vậy lúc cô ý thức được có thể Chu Yến Cầm có người phụ nữ bên ngoài, trong nháy mắt giống như bị một cây búa lớn đập thẳng vào đầu.

Cô hành động giống như tất cả những người phụ nữ trên thế giới này, những người nghi ngờ chồng mình ngoại tình, bắt tắc xi theo dõi Chu Yến Cầm. Nhìn anh ta rẽ vào một tòa chung cư đón người, sau đó hai người đi ăn trưa, cuối cùng trở về khu chung cư đó là gần tối, Đỗ Nhược Hành ở dưới sân nhìn lên cửa sổ phòng kia có ánh đèn, bên cửa sổ xuất hiện bóng hai người ôm hôn nhau, càng ngày càng nóng bỏng, nữa đó rèm cửa sổ kéo xuống một cách vội vã. Đèn tắt.

Cô vẫn không đi, ngồi trong tắc xi ngẩn người. Lúc Chu Yến Cầm đi ra ngoài là mấy tiếng sau, thời điểm lấy xe không phát hiện cô. Chờ anh ta rời đi, Đỗ Nhược Hành tìm một quán cà phê bán đồ ăn nhanh phục vụ cả đêm ngồi đấy, cho đến rạng sáng mới về nhà. Chu Yến Cầm đang ngồi ở trên ghế sô pha đợi cô, trên người không có gì khác thường, thái độ tự nhiên, hơn nữa giống như càng sạch sẽ hơn ngày thường.

Đỗ Nhược Hành không lập tức ngả bài cùng anh ta. Cô cho rằng anh ta không còn yêu cô nữa, ý nghĩ này cùng hình ảnh Chu Yến Cầm và cô gái kia làm cô không thể thở nổi. Cô cần tỉnh táo nghĩ cách để lấy lại tôn nghiêm của mình. Đến hôm nay hồi tưởng lại quãng thời gian đó, cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác lạnh lẽo cùng mờ mịt. Đợi đến khi rốt cuộc cũng đã tiêu hóa được sự thật này, Đỗ Nhược Hành phát giác Chu Yến Cầm căn bản không có ý định ly hôn, phụ nữ bên cạnh anh ta lại đổi, mà sự săn sóc anh ta dành cho cô vẫn không thay đổi. Cuối cùng cô cũng thật sự hiểu, những người phụ nữ kia chỉ là thú tiêu khiển bên ngoài của anh ta.

Đỗ Nhược Hành hao tốn thời gian rất lâu để làm những phép thử tâm lý đối với Chu Yến Cầm. Không nghi ngờ chút nào về tầm quan trọng của cô đối với anh ta, đoạn thời gian đó cô thử dò xét qua vô số lần, mỗi một lần Chu Yến Cầm đều vượt qua rất tốt. Có một lần Đỗ Nhược Hành gặp ác mộng, nửa đêm gọi điện thoại cho Chu Yến Cầm đang đi công tác xa, cô mượn cơ hội tận tình phát tiết cảm xúc đè nén trong đoạn thời gian đó, ở trong điện thoại cố tình gây sự, nửa giờ sau Chu Yến Cầm mới êm ái dỗ dành cô đi ngủ lại. Sáng sớm hôm sau vừa mở mắt, liền thấy Chu Yến Cầm đã ngồi ở bên giường, trên người còn mang theo sự lạnh lẽo của không khí bên ngoài, mặt mũi khá mệt mỏi, ánh mắt lại mười phần dịu dàng, đang cúi người xuống, muốn hôn lên gò má của cô.

Vì vậy Đỗ Nhược Hành cảm thấy không thể chịu nổi nữa. Quan niệm của hai người tại sao lại có thể khác nhau một trời một vực như vậy, chuyện cô nhất nhất muốn trung thành, anh ta lại không thèm để ý chút nào.

Cô cố gắng muốn tranh luận chuyện này cùng anh ta, vậy mà câu trả lời của Chu Yến Cầm suýt khiến cô ngã ngửa: “Tình cảm của người chồng tất nhiên sẽ phải đặt trên người vợ của mình, đây là chuyện không cần bàn cãi.”

Đỗ Nhược Hành lại thuận miệng hỏi còn chuyện tình dục thì sao.

Cô hồi hộp chờ câu trả lời, nét mặt Chu Yến Cầm được che sau tờ báo, chỉ nghe giọng nói của anh ta, bình thản: “Phần lớn thời điểm dĩ nhiên cũng sẽ muốn làm với vợ mình.”

Cô không phải là không có nghĩ tới chuyện can thiệp cùng ngăn cản Chu Yến Cầm ngoại tình. Chỉ là làm những điều này mà không ôm hy vọng quá lớn, mà kết cục cũng không khiến cô vui vẻ nổi. Đỗ Nhược Hành bắt đầu hỏi về hành tung của Chu Yến Cầm khiến anh ta không vui, hai người vì thế cãi nhau vài lần, sau này Đỗ Nhược Hành liền không hỏi nữa.

Những lời nói lúc cãi nhau của Chu Yến Cầm đủ đả thương người khác, lòng tự ái mãnh liệt của Đỗ Nhược Hành không cho phép cô cố gắng níu kéo gì nữa.

Đỗ Nhược Hành cố gắng xây dựng cho mình một ý nghĩ, hi vọng mình cũng có thể giống như những người phụ nữ khác, ẩn nhẫn chịu đựng vì con cái. Chỉ là sự bất trung một khi đã lộ ra, kế tiếp nhìn cái gì khác đều sẽ cảm thấy khả nghi. Bất kể Chu Yến Cầm có làm gì cũng khiến cô khó chịu, nếu như anh ta đến gần cô một chút, cô sẽ ngay lập tức nghĩ đến chuyện anh ta cùng người phụ nữ khác lên giường, Đỗ Nhược Hành bắt đầu có triệu chứng mất ngủ và khá nóng nảy, vì thế kiên quyết từ chối thân cận Chu Yến Cầm.

Từ lúc nào thì sinh chứng uất ức ngay cả cô cũng không rõ, chỉ là có một ngày cô trùng hợp đi ngang qua phòng khám của học đệ thời trung học liền đi vào chào hỏi một chút, lại không ngờ cùng đối phương nói chuyện cả một buổi chiều.

Từ uất ức cường độ thấp đến lúc cao hơn, càng về sau ngay cả nói chuyện cô cũng không muốn nói cùng Chu Yến Cầm. Vào một buổi chiều mùa đông nọ, Đỗ Nhược Hành rốt cuộc chịu liếc mắt nhìn Chu Yến Cầm. Điều này khiến anh ta vui vẻ không thôi, nhưng lúc cô mở miệng nói chuyện, một câu đã đem Chu Yến Cầm đẩy xuống địa ngục, cô nói với anh ta: “Chúng ta ly hôn đi.”

Hai người đi tới bước đường cùng này, nếu thật sự nhìn kín kẽ mọi việc, rất khó nói cả hai đều vô tội. Chỉ là trong mắt Đỗ Nhược Hành lúc này, tội lỗi Chu Yến cầm gây ra cho cô sâu sắc đến nhường nào. Nhưng dù cho như thế, năm đó một hạt giống đã nảy mầm, lớn lên thành một cây đại thụ che trời, cành lá rậm rạp, như thế nào có thể trong một đêm dễ dàng nhổ cả gốc rễ lên.

Sau này Đỗ Nhược Hành không khỏi nghĩ, có lẽ Chu Yến Cầm trước nay chưa hề thay lòng. Đại khái trước khi kết hôn anh ta cũng đã có loại ý nghĩ này rồi, chỉ là lúc ấy cô không thấy rõ mà thôi.

*********

Lúc xế chiều Thẩm Sơ ôm Chu Đề về nhà họ Chu, thuận tiện còn mang theo tâm lý xem kịch vui. Đỗ Nhược Hành ở phòng khách cười yếu ớt dịu dàng tiếp đãi anh ta, sau đó tự mình vào phòng bếp pha trà. Thẩm Sơ rất thỏa mãn ngồi ở trên ghế sa lon, chỉ kém là không hát thành lời, nhìn về phía Chu Yến Cầm không nói một lời xem ti vi nói: “Dẫu sao anh cũng nên nói lời cảm tạ tôi chứ.”

Chu Đề nghiêng đầu nhìn về phía phòng bếp, giật giật cổ họng, cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Một lát sau Đỗ Nhược Hành bưng trà ra ngoài, nước trà một màu đỏ bóng loáng cực kỳ đẹp mắt, dùng hai tay nâng đến trước mặt Thẩm Sơ xin lời nhận xét. Thẩm Sơ miệng thì nói không dám nhưng tay thì vẫn đưa lên để lấy, thời điểm anh ta đem ly trà lên tới miệng, lão quản gia đứng đó không xa theo bản năng tiến lên một bước, lại suy tính gì đó, chỉ chốc lát sau lặng lẽ lui về.

Sau một khắc đã nhìn thấy Thẩm Sơ dùng vẻ mặt đau khổ đem nước trà toàn bộ phun ra ngoài, hoàn hảo là phần lớn đều rơi vào trên người Chu Yến Cầm. Chu Yến Cầm chán ghét đạp Thẩm Sơ một cái, lập tức quay đầu lên lầu thay quần áo. Đỗ Nhược Hành đứng ở một bên cười đến dịu dàng: “Cảm tạ anh tối hôm qua đã chăm sóc Đề Đề thật tốt, cả bình trà này đều pha cho anh đấy.”

Gần tối, Đỗ Nhược Hành dẫn Chu Đề rời đi, tất cả người làm trong nhà đều ra đưa tiễn. Quản gia hỏi cô cuối tuần sau đem Chu Đề về thì cô có về cùng không, Đỗ Nhược Hành nói còn một tuần nữa cơ mà, tạm thời chưa có kế hoạch. Đầu bếp Lưu thúc ở một bên đáp lời, nói có rãnh rỗi thì cuối tháng trở về một chuyến, đến lúc đó nước mơ ngâm một năm tròn, mùi vị sẽ rất ngon.

Đỗ Nhược Hành mỉm cười không đáp, đưa tay chỉnh lại mũ của Chu Đề cho chỉnh tề. Chu Yến Cầm đứng một bên bây giờ mới lên tiếng: “Có rãnh rỗi thì về chơi, trước hôm về một buổi thì gọi cho Trương Nhã Nhiên bảo cô ta đặt vé máy bay.”

Đỗ Nhược Hành lạnh lùng nói: “Tôi không thiếu chút tiền mua vé máy bay.”

Chu Yến Cầm buồn bực trong chốc lát, nhưng vẫn thấp giọng bổ sung: “Tôi không có ý này. Tất cả mọi người đều nhớ em.”

Quản gia ở một bên khi xem thường kiểu miệng một đằng tim nghĩ một nẻo của cậu chủ mình, cung kính khom người, nói thẳng ra: “Trong ngôi nhà này không có nữ chủ nhân, hơn một năm nay luôn thiếu thốn. Hơn nữa mỗi buổi tối Chu tiên sinh trở lại, cả nhà trống rỗng, không có ai trò chuyện cùng. Đỗ tiểu thư nếu như có thời gian, xin hãy trở về thường xuyên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.