Ngày Về

Chương 42: Chương 42: Chương 38




Nửa đêm, Thẩm Sơ nhận được điện thoại từ bệnh viện. Lúc đó anh ta đang ở Linh đường, chung quanh đều là bài vị của tổ tiên, ông nội của anh ta đặt ra quy củ lễ mừng năm mới phải trải qua giống như mấy danh gia vọng thời xưa, kết quả là thân trưởng tôn như anh ta phải quỳ lễ tại Linh đường cả đêm hôm nay.

Nhưng điện thoại của bệnh viện không thể không nhận, đầu kia cô y tá trẻ dùng giọng nói khẩn trương báo cáo có một bệnh nhân gặp tai nạn giao thông, nguy hiểm đến tính mạng được đem đến bệnh viện, đang cấp cứu, Thẩm Sơ nói chuyện này cô cũng gọi cho tôi làm gì, đối phương nhanh chóng đáp, tên bệnh nhân là Chu Yến Cầm.

Trong sân gió đêm rất lạnh. Thẩm Sơ bỗng nhiên rùng mình một cái.

Chẩn đoán bước đầu của bệnh viện nói bệnh nhân chảy máu não, thân thể cũng bị gãy rất nhiều xương, ngoài ra phổi cũng có dấu hiệu tụ máu. Thẩm Sơ lo lắng, nhưng anh ta cũng bất lực bởi vì đâu phải chuyên ngành của anh ta, loay hoay mãi cũng chỉ có thể gọi chủ nhiệm Khoa nội và Khoa thần kinh đến, lớn tiếng cảnh cáo nếu như bệnh nhân này có mệnh hệ gì, khen thưởng hay nâng chức danh gì cuối năm các người cũng đừng nghĩ có phần.

Vì vậy, cả bệnh viện náo loạn hết cả lên nhưng người nhà chờ ở ngoài phòng giải phẫu chỉ có lão quản gia vội vàng chạy tới. Cô y tá trẻ tìm người để ký vào đơn giải phẫu, lão quản gia làm sao chịu trách nhiệm được việc này liền gọi điện cho ông bà chủ ở thành phố W nhưng điện thoại của cả hai người lẫn điện thoại bàn đều reo mãi nhưng không có ai bắt máy. Một mình ông đợi cả một đêm ngoài phòng giải phẫu, mãi cho đến lúc tờ mờ sáng, ca phẫu thuật cho Chu Yến Cầm mới kết thúc, may mà người mổ là giáo sư hàng đầu của bệnh viện nhưng vẫn chưa thể khẳng định điều gì, chuyển sang phòng hồi sức cấp cứu theo dõi sau đó mới biết kết quả.

Lão quản gia không cảm thấy thê lương thay Chu Yến Cầm. Ngày thường chỉ cần cậu chủ lật tay một cái là có thể tạo gió tạo mưa, hô một tiếng có thể thay đổi càn khôn, người người cung kính, đến lúc gặp cơn hiểm nghèo lại chỉ có một mình ông lo lắng. Nếu như thực sự có chuyện bất trắc, không biết có phải cũng chỉ có một mình ông tới liệm (Liệm là nhập quan tài ý) hay không.

Lão quản gia suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại cho Đỗ Nhược Hành.

Lúc chuông điện thoại reo, Đỗ Nhược Hành đang làm điểm tâm cho Chu Đề. Bỗng nhiên cảm thấy tâm thần có chút không yên, sau đó trái tim giống như nhói lên một cái, rung tay làm vỡ cái bát hoa xanh đang cầm trong tay.

Thời điểm cô cúi người dọn mảnh vụn thì lại bị đâm vào tay chảy máu. Đang dùng băng keo cá nhân dán lại thì nhận được điện thoại từ thành phố T, lão quản gia dùng giọng điệu nghiêm trọng khẩn thiết nói, Thiếu phu nhân có thể dẫn Đề Đề về thành phố T một chuyến có được không, Thiếu gia bị tai nạn xe, bây giờ còn đang cấp cứu ở bệnh viện.

Thân thể Đỗ Nhược Hành cứng đờ, theo bản năng che miệng lại.

Giọng nói của lão quản gia càng dè dặt, chỉ sợ cô nói ra một chữ không: "Thiếu gia hôm qua tự mình lái xe đi thành phố S tìm mẹ con cô, lúc trở lại mệt nhọc quá mới xảy ra tai nạn xe cộ. Hiện tại máu tụ trong đầu hôn mê bất tỉnh, không biết còn có thể tỉnh lại hay không. Trong bệnh viện hôm nay chỉ có một mình lão. Cô xem dù sao cũng là nhiều năm tình nghĩa vợ chồng, có thể tới thăm cậu ấy một chút được không?"

Đỗ Nhược Hành choáng váng, tìm cái ghế ngồi xuống. Cô chậm chạp không đáp, lão quản gia lại nói: "Bây giờ là lễ mừng năm mới, lão không có duyên cớ gì mà lừa cô chuyện lớn như vậy, huống hồ lại là chuyện sinh tử của Thiếu gia?"

Cách một lúc lâu sau Đỗ Nhược Hành mới nói: "Vậy anh ta chết chưa?"

"Nếu như anh ta đã chết, cháu nhất định sẽ về tham gia tang lễ." Đỗ Nhược Hành lẳng lặng nói, "Nếu như anh ta còn sống, vậy xin ngài đừng gọi điện thoại cho cháu nữa."

Chu Yến Cầm nằm trong phòng hồi sức cấp cứu năm ngày, hai lần được bác sỹ cứu ra từ Quỷ Môn quan. Từ lúc hôn mê sau đó tỉnh táo một chút liền được chuyển sang phòng bệnh bình thường. Lúc tỉnh lại lần nữa thì tầm mắt mơ hồ, trước mắt một dáng người yểu điệu đi qua đi lại, Chu Yến Cầm há miệng, cổ họng khô khốc, khan khan gọi: ". . . . . . Hành Hành."

Đối phương xoay người lại, khuôn mặt xa lạ, trên đầu đội một chiếc mũ y tá, a một tiếng: "Ngài đã tỉnh rồi? Tôi đi gọi người đến."

Lão quản gia lúc đó đang đi tìm bác sỹ hỏi về bệnh tình của Chu Yến Cầm, nghe thấy anh ta tỉnh lại thì cực kỳ kích động. Thương ông một lão nhân gia già nua rồi còn phải chạy ầm ầm vào phòng bệnh, nhào lại giường bệnh, nước mắt lưng tròng: "Rốt cục cậu cũng đã tỉnh! Nếu như cậu không tỉnh lão biết phải làm sao đây! Cậu đói không? Muốn ăn chút gì không?"

Chu Yến Cầm vẫn còn mơ mơ hồ hồ, mở miệng hỏi Hành Hành đâu.

Lão quản gia trầm mặc nói: "Cô ấy còn không biết cậu xảy ra chuyện. Cô ấy bây giờ đang ở thành phố S, cậu quên rồi? Cậu còn nhớ rõ chuyện trước kia chứ? 11 nhân 10 bằng bao nhiêu cậu còn biết không?"

Chu Yến Cầm nhìn chằm chằm vào mặt quản gia, rốt cuộc từ từ tỉnh táo lại. Năng lực phân tích cũng theo đó khôi phục, trầm giọng nói: "Ngài nói dối. Cô ấy biết."

Vì vậy lão quản gia cũng không nói quanh co nữa, nhẹ nhàng nói Đỗ tiểu thư cũng rất lo lắng cho cậu, cậu xảy ra chuyện cô ấy làm sao có thể không lo lắng. Nhưng cô ấy còn phải chăm sóc Đề Đề nên không về được.

Chu Yến Cầm nhắm mắt, nói: "Chỉ ngụy biện."

". . . . . ."

Có vẻ Chu Yến Cầm không vì thời gian dài nằm trên giường mà có vẻ mệt mỏi, vừa mới tỉnh lại khí chất cường thế đã bộc lộ hoàn toàn: "Cô ấy nói gì? Tôi chỉ nghe lời nói thật."

Lão quản gia không có cách nào giấu diếm, chỉ đành phải ấp a ấp úng đem quá trình trò chuyện lặp lại cho anh ta nghe. Lời nói của Đỗ Nhược Hành nửa điểm không dám giấu giếm. Sau khi nói xong liền nhìn thấy sắc mặt Chu Yến Cầm trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy, cơ thể hơi lay động, giống như là muốn ngất xỉu lần nữa.

Lão quản gia luống cuống tay chân bấm chuông báo động đầu giường, chờ rốt cuộc lần nữa khôi phục bình thường, Chu Yến Cầm nhắm hai mắt an tĩnh một lúc lâu. Rõ ràng anh ta không nhúc nhích, vẻ mặt lại giống như là ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ. Lại qua một lúc lâu, lão quản gia nghĩ anh ta đã ngủ mất, đột nhiên nghe thấy Chu Yến Cầm nhàn nhạt lên tiếng: "Ngô thúc, trong đời tôi chưa bao giờ cảm thấy hối hận như lúc này."

Lão quản gia không đáp lời. Hai người cuối cùng đi tới bước này, ngay cả ông cũng cảm thấy chua xót trong lòng.

******

Nghỉ lễ năm mới Đỗ Nhược Hành phải trực bốn ngày, trừ bốn ngày trực ra còn phải tham gia mấy tiệc rượu nhằm nâng cao quan hệ xã hội, không có nhiều thời gian để chơi với Chu Đề. So sánh với Khang Thần thì Phó tổng như cô đúng là phải làm đủ mọi chuyện. Trên thực tế trừ thời gian ngủ ra, thời gian Khang Thần làm bạn cùng Chu Đề còn hơn cả Đỗ Nhược Hành. Anh ta cùng cô bé chơi với chú cún con, hai người ở nhà chơi ghép hình, Khang Thần mua cho Đề Đề bao nhiêu là chocolate cùng quần áo đẹp, cuối cùng còn tặng một bao lì xì thật dầy. Chu Đề thực sự rất thích chú Khang đẹp trai còn chiều chuộng này, mỗi ngày đều chơi đến quên cả trời đất, không có thời gian nhớ đến người cho còn cô độc ở thành phố T. Huống chi có thỉnh thoảng hỏi, hầu như đều bị người chú này lấy cái khác hấp dẫn.

Điện thoại từ thành phố T mãi vẫn không gọi tới, điều này biểu hiện rằng Chu Yến Cầm đã tốt hơn hơn. Đỗ Nhược Hành yên tâm hẳn, rốt cuộc có thể nghiêm túc làm việc.

Từ chuyện này cô hiểu một điều. Nếu Chu Yến Cầm thật sự gặp chuyện bất trắc, cô có thể không chút cố kỵ mà khóc lớn, từ đó chỉ còn nhớ về những điều tốt đẹp anh ta dành cho cô. Nhưng nếu như anh ta không có chuyện gì, cô vĩnh viễn không cách nào đối xử với anh ta một cách hoàn toàn thoải mái. Có thể cô không hận nữa nhưng cũng sẽ canh cánh trong lòng. Con người có đôi khi kỳ quái như vậy đấy, cụm từ lấy cái chết tạ tội ở trên trình độ nhất định nào đó đúng là hữu dụng, cái chết đồng nghĩa bạn sẽ nhận được sự tha thứ lớn nhất.

Đỗ Nhược Hành đã nói như vậy với Tô Cầu nhưng cô bạn có vẻ không hứng thú với chủ đề này lắm, ngược lại trầm ngâm hỏi cô: "Cậu và Khang Thần dạo này như thế nào rồi?"

"Đột nhiên hỏi cái này làm gì?"

Tô Cầu cắn đầu ống hút trà sữa, thở dài: "Trước đó không phải tớ đã nói là không cố ý muốn hạ thấp sức quyến rũ của cậu. Nhưng phân tích đi phân tích lại vẫn thấy, cậu bây giờ như thế này…Làm sao có thể bảo đảm Khang Thần yêu cậu chứ không phải yêu tiền của cậu?"

". . . . . ." Đỗ Nhược Hành trầm ngâm nói, "Không ngờ tớ cũng có ngày gặp phải loại phiền não chỉ có trên phim điện ảnh như vậy."

Tô Cầu là người phụ nữ thuộc phái hành động, không để ý tới cô ý tại ngôn ngoại, lập tức thao thao bất tuyệt phân tích hành động của Khang Thần cho cô nghe. Đỗ Nhược Hành ngắt lời bạn mình, mệt mỏi nói: "Hiện tại tớ không muốn nghe. Gần đây cậu còn năng lượng nghĩ đến mấy chuyện linh tinh nhiều như vậy, cậu chia cho tớ một ít để tớ có cảm giác tích cực lên một chút được không? Vả lại, làm sao cậu cứ nói giống như sau này tớ vẫn sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng một người đàn ông khác? Chu Yến Cầm đã dạy cho tớ một bài học lớn chính là kinh nghiệm bảo vệ trái tim khi trong một mối quan hệ, loại năng lực này đoán chừng tớ sẽ ghi khắc cả đời."

Bản thân Đỗ Nhược Hành không phải là chưa từng nghĩ về động cơ Khang Thần đến với mình. Suy nghĩ chủ yếu là vì bản năng, cái bản năng này khiến cô cảm thấy hơi đau đầu, trước kia cô không phải là người thích suy đoán hay nghĩ xấu về một người, cô vẫn lấy thái độ suy nghĩ và đối xử tốt với tất cả mọi người trên thế giới này, hiện tại lại trở thành một người không có chứng cớ gì mà đã nghi thần nghi quỷ.

Đỗ Nhược Hành đổ hết việc nhân sinh quan của mình bị biến đổi này cho hậu di chứng sau khi cô chia tay Chu Yến Cầm.

Lý trí cô đã từng rất cố gắng vượt qua loại suy nghĩ tiêu cực này. Ít nhất cô không có chứng cớ, huống chi trước mắt cô và Khang Thần qua lại không tệ, Khang Thần là người đàn ông cô cảm thấy bản thân mình có thể chấp nhận sau khi dứt khoát với Chu Yến Cầm.

Sáng ngày mùng mười tháng Giêng, Đỗ Nhược Hành thương lượng với Chu Đề rằng con bé nên trở về thành phố T rồi. Kì nghỉ lễ của trường mẫu giáo sắp hết, con bé lại chưa bao giờ xa Chu Yến Cầm lâu như vậy. Đỗ Nhược Hành hỏi con bé có muốn về với ba hay không, Chu Đề cắn bánh rán quả quyết nói không muốn.

"Tại sao?"

Chu Đề im lặng, bộ dạng như không muốn trả lời. Một lát sau, cô bé ngẩng đầu lên, đột nhiên mở to mắt nhìn Đỗ Nhược Hành: "Mẹ, sau này con có thể sống cùng mẹ được không?"

Đỗ Nhược Hành nhìn con gái mình chằm chằm, sau đó chậm rãi hỏi: "Nói cho mẹ nghe, tại sao đột nhiên lại có ý nghĩ này?"

Chu Đề quật cường không đáng đáp lại. Đỗ Nhược Hành vẫn muốn đáp án từ con bé nên ngồi nhìn con bé mãi, cuối cùng cô gái nhỏ làm sao có thể nhẫn nại bằng người lớn, nhanh chân muốn chạy, lại bị Đỗ Nhược Hành túm trở về, giọng điệu của Đỗ Nhược Hành hơi lạnh, ẩn hàm sự cảnh cáo: "Làm gì có chuyện có chút chuyện liền muốn bỏ nhà đi, đây không phải là suy nghĩ của một cô bé hiểu chuyện. Nói cho mẹ nghe, có phải cảm thấy ba có lỗi với mẹ nên mới ghét ba, không muốn trở về thành phố T hay không?"

Chu Đề bị mẹ đoán trúng tim đen nên khóc lớn. Đỗ Nhược Hành vẫn cầm lấy tay áo con bé đợi Chu Đề khóc đủ rồi mới nói chuyện đạo lý: "Ba yêu con nhất, cùng với những việc khác không có quan hệ. Ba và mẹ quả thật có mâu thuẫn, nhưng không thể vì mâu thuẫn của người lớn mà con liền ghét ba, giống như ba mẹ ấy, ba và mẹ không vì mâu thuẫn với nhau mà không yêu con."

Chu Đề khóc nói: "Con không muốn nghe nữa! Con chỉ muốn ở một chỗ cùng mẹ! Lại cũng không muốn thấy ba! Con không về đâu!"

Thái độ của Chu Đề rất kiên định, Đỗ Nhược Hành cuối cùng cũng không cách nào thuyết phục con bé về những lý lẽ và những tình cảm phức tạp của người lớn. Dù sao con bé còn quá nhỏ, chỉ có hơn bốn tuổi, trong suy nghĩ của con bé chỉ có người đúng và người sai, trong từ điển tất nhiên không có màu xám.

Vướng mắc giữa cha con hai người phải dựa vào thời gian mới có thể xóa tan. Nếu như Chu Đề nhất quyết không trở về thành phố T, cô cũng không ép buộc con bé. Nói cho cùng cô cũng yêu thương con gái mình, con bé muốn ở cùng mình, biết là ích kỷ nhưng cô cũng muốn nuôi con. Nhưng quyền nuôi con sau ly hôn rất ít khi thuộc về người phụ nữ, trường hợp thứ nhất là Chu Yến Cầm không muốn nuôi con, sau đó quyền nuôi dưỡng sẽ thuộc về nhà họ Chu, nếu nhà họ Chu cũng không muốn mới đến lượt người mẹ là cô, cho nên bây giờ cô muốn nuôi Chu Đề phụ thuộc rất nhiều vào Chu Yến Cầm.

Chu Đề dứt khoát nói, ba mẹ cứ bàn với nhau đi, con muốn ở đây.

Đỗ Nhược Hành chỉ có thể gọi điện cho Trương Nhã Nhiên.

Đúng dịp Trương Nhã Nhiên đang ở phòng bệnh. Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ, trở lại đi làm đã nhận được tin sét đánh giữa trời quang, kinh hãi hai giây, sau đó vội vàng ôm một giỏ trái cây bay nhanh đến bệnh viện, thời điểm nhìn thấy ông chủ mình liền gào khóc, nói ông chủ tôi hộ giá không đến nơi đến chốn, thực sự đáng chết.

Chu Yến cầm lười quan tâm đến cô, đúng lúc chuông điện thoại reo.

Trương Nhã Nhiên nhìn tên người gọi, ngẩn người một lát, sau đó liền dùng hai tay đem điện thoại nâng đến trước mặt Chu Yến Cầm: ". . . . . . Ông chủ, là Đỗ tiểu thư gọi."

Chu Yến Cầm nhàn nhạt đáp: "Cô nhận đi."

Trương Nhã Nhiên nhìn trần nhà chỉ coi như không nghe thấy. Chuông điện thoại reo mãi không ngừng, trong phòng bệnh hai người cũng không nhúc nhích. Qua mười giây, Chu Yến cầm rốt cục cũng không nhịn được nữa, cầm lấy nhấn nút nghe.

Đỗ Nhược Hành phản ứng chậm nửa nhịp, mới nói: "Tôi là Đỗ Nhược Hành."

Anh ta đáp: "Anh biết."

Cô lại hỏi: "Anh như thế nào rồi?"

Anh lại đáp: "Hoàn hảo."

Đỗ Nhược Hành nhất thời không biết mở miệng thế nào nhưng cũng không ngắt máy. Trong loa chỉ có tiếng thở nhàn nhạt, Chu Yến Cầm biết đây là cô đang chần chừ gì đó liền hỏi với âm điệu nhu hòa hơn: "Có chuyện gì?"

Đỗ Nhược Hành rốt cuộc mở miệng: "Tôi có việc thương lượng với anh."

"Em cứ nói đi."

Đỗ Nhược Hành cố bình tĩnh nói: "Chu Đề nói con bé không muốn trở về thành phố T nữa, ý của con rất rõ ràng, thái độ cũng rất kiên quyết, muốn về sau ở chung với tôi. Tôi gọi điện thoại, là muốn thương lượng về việc chuyển nhượng quyền nuôi con."

Trương Nhã Nhiên giả vờ làm bức tường đứng đó không xa, có thể thấy khuôn mặt Chu Yến Cầm vặn vẹo trong chốc lát. Cuối cùng anh ta trấn tĩnh lại, giọng nói cũng bình thường: "Em nghĩ sao về chuyện này?"

"Nếu như anh đồng ý, tôi muốn nuôi con."

Chu Yến Cầm nói: "Tốt. Anh đồng ý."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.