Trái tim Chu Yến cầm thiếu chút nữa vì vui mừng mà vỡ tan. Hiện tại yêu cầu của anh ta đặc biệt thấp, không mong gì chuyện Đỗ Nhược Hành sẽ vui vẻ với mình. Cô chịu mở miệng nói chuyện với anh hai câu đã khiến anh vui mừng lắm rồi, ngay cả cô có xẵng giọng nói cộc lốc như thế nào Chu Yến Cầm cũng không để ý, một lúc lâu sau mới ừ một tiếng. Sau đó trái lương tâm nói: “Hai người về sau còn bên nhau lâu dài, quyết định chuyện gì cũng từ từ chắc chắn như thế là tốt.”
Đỗ Nhược Hành lạnh nhạt đáp lại: “Chuyện hôm nay anh đã làm rồi thì tôi cũng chỉ có thể cảm ơn anh nhưng về sau xin anh đừng nhúng tay vào bất cứ chuyện gì liên quan đến tôi.”
“Nếu chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà bị cách chức, em cũng sẽ không cảm thấy cam tâm đúng không?” Chu Yến Cầm nói, “Chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, em không cần suy nghĩ nhiều.”
Đỗ Nhược Hành lành lạnh nói: “Đã từ lâu rồi, Chu tổng vẫn cứ thích áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác thế.”
Chu Yến Cầm lại dùng sức xoa mi tâm: “Được rồi, em không muốn anh nhúng tay, về sau anh sẽ không nhúng tay vào bất cứ việc gì nữa. Nhưng xin em đừng nói những lời cay nghiệt như vậy với anh có được hay không?”
Đỗ Nhược Hành lại nói: “Còn nữa, mấy thứ đồ như hôm nay Thẩm Sơ mang đến tôi không thích. Tôi sẽ không ký tên vào giấy tờ như vậy, kể cả di chúc của anh có để lại cho tôi cái gì tôi cũng sẽ không ký nhận.”
Chu Yến Cầm dừng một chút, cuối cùng nói: “Anh bây giờ cũng chỉ có thể cho em những thứ của cải vật chất như vậy. Mặc kệ em có muốn hay không, tương lai tất cả những gì của anh cũng sẽ là của em và Đề Đề. Nhà họ Chu này sẽ không có vị phu nhân thứ hai.”
Đỗ Nhược Hành dịu dàng nói: “Chu tổng không cần nói chuyện quá sớm. Về sau có ngày không như bây giờ anh nói, lỡ người mới của anh khó khăn, anh muốn nuốt lời lại phải kéo nhau ra tòa giải quyết.”
Bên kia đầu dây an tĩnh trong chốc lát, sau đó Chu Yến Cầm nói với giọng vô cùng bất đắc dĩ: “Nếu như em muốn, hiện tại tất cả đều có đều có thể cho em. Về sau cũng sẽ không bao giờ có chuyện thay đổi. Anh chưa bao giờ là người nói hai lời.”
Đỗ Nhược Hành nhìn lên những ngôi sao trên bầu trời, mặt lạnh không nói lời nào. Một lát sau, có chút không chút để ý nói: “Cho tôi làm gì. Không phải còn có Lam Ngọc Nhu, Ôn Hoài, Tô Vận gì đó sao, những người phụ nữ kia của anh đều trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng chỉ cần anh tùy tiện ngoắc tay một cái, phụ nữ cam tâm tình nguyện chạy tới chẳng phải có một đống, ai cũng sẽ khéo léo lấy lòng anh. Anh không phải thích nhất những người phụ nữ như vậy, tùy tiện cưới một người, nửa đời sau vui vẻ chứ.”
Chu Yến Cầm khẽ nhỏ giọng cầu hòa: “Chúng ta không nói chuyện này được không?”
“Tại sao nói vậy, tôi đang thật tâm suy nghĩ muốn tốt cho anh mà.”
“Anh cảm ơn vì em muốn suy nghĩ giúp anh nhưng mà anh thích em đừng lo nghĩ cho anh về vấn đề này hơn!”
Không khí cuộc trò chuyện giữa hai người lại thoáng lạnh lại. Chu Yến Cầm sợ mình vừa nói như thế khiến Đỗ Nhược Hành cúp máy nhưng bên kia đầu dây chỉ yên tĩnh chốc lát, Đỗ Nhược Hành mới nhàn nhạt mở miệng: “Thật ra anh không cần thấy áy náy mãi. Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, tôi đã không còn vướng mắc oán hận gì với anh.”
Chu Yến Cầm nhẹ giọng hỏi: “Trừ không còn oán hận anh, em còn có chút tình cảm nào với anh nữa không?”
Đỗ Nhược Hành hồi đáp rất dứt khoát: “Không có.”
Chu Yến Cầm lúc lâu không đáp, cuối cùng nói: “Mặc kệ em nghĩ gì, nhưng chỉ cần anh còn sống trên cõi đời này, anh sẽ luôn bảo vệ em. Nếu như một ngày nào đó anh chết đi, cũng hi vọng em vẫn có thể sống thật tốt.”
Đỗ Nhược Hành ngửa đầu ngẩn người một lát, sau đó đột nhiên ngắt máy.
Không lâu sau Khang Thần tới tìm, cửa làm việc của Đỗ Nhược Hành mở phân nửa, vừa đúng lúc nhìn thấy cô đang chống cằm ngồi trước bàn làm việc, khẽ cau mày vẻ mặt vô thần. Cái bộ dạng khá hiếm xuất hiện trên người Đỗ Nhược Hành, cũng có chút đáng yêu, Khang Thần rút cánh tay đang muốn gõ cửa, im ắng đi tới trước mặt cô, quơ quơ tay.
Đỗ Nhược Hành phục hồi tinh thần, Khang Thần giơ khối bánh ngọt phủ sô cô la trên tay, đặt trên bàn cô, cười nói: “Còn đang không vui vì chuyện sẽ bị cách chức? Anh tới đây để báo cho em một tin tức tốt. Mới vừa rồi nhận được thông báo của tổng bộ, vị Đào tiên sinh khó ưa kia đã chấp nhận lời xin lỗi của khách sạn Cảnh Mạn, không truy cứu chuyện này nữa.”
Đỗ Nhược Hành còn có điều cần suy nghĩ, lúc lâu sau mới ồ lên một tiếng.
“Đây là phản ứng gì? Anh tưởng rằng em sẽ thở phào nhẹ nhõm chứ.” Khóe miệng Khang Thần vẫn nhếch lên nhìn cô, “Mới vừa rồi đang suy nghĩ gì, nhìn như hồn vía đã lên mây rồi ấy.”
“Chu Đề nhớ mãi không quên chuyến du lịch Hongkong năm ngoái, năm nay lại muốn đi thêm lần nữa, tôi còn đang suy nghĩ làm thế nào để con bé hết hy vọng.”
Khang Thần nói: “Cũng không nhất định phải làm con bé hết hy vọng. Nếu năm ngoái anh đã đồng ý với con bé thì năm nay nhất định sẽ thực hiện lời hứa. Trong khoảng thời gian này sẽ là cuộc họp bổ nhiệm Hội Đồng Quản Trị Viễn Hành, đại khái anh sẽ hơi bận, đợi đến lúc con bé nghỉ hè vừa đúng dịp anh rảnh rỗi. Coi như đi nghỉ phép, ba người chúng ta lại đi du lịch một thời gian cũng không tồi.”
Đây là lần đầu tiên Khang Thần nói đến cuộc họp của Hội Đồng Quản Trị Viễn Hành. Đỗ Nhược Hành suy nghĩ một lát sau đó hỏi: “Lúc nào thì cuộc họp kia sẽ diễn ra?”
Khang Thần liếc cô một cái đáp: “Cuối tháng sau, còn 40 ngày nữa.”
“Nhìn vào số cổ phần anh đang nắm giữ trong tay, nếu như không chen chân vào được ban lãnh đạo cũng không có gì phải lo.”
Khang Thần nhìn kỹ ánh mắt của cô, chốc lát sau khẽ mỉm cười: “Bây giờ không đề cập đến chuyện này. Hôm nay thứ sáu, em có tính dẫn Đề Đề đi đâu chơi không?”
Hễ cứ mỗi tối thứ sáu là Đỗ Nhược Hành cùng Khang Thần sẽ cùng nhau đi đón Chu Đề tan học. Sau đó ba người cùng nhau ăn một bữa cơm bên ngoài, lại tới khu vui chơi hay rạp chiếu phim chơi một chuyến, cái này đã trở thành lệ thường. Chu Đề luôn mong đợi ngày này nhất trong tuần, bởi vì chú Khang sẽ luôn dung túng cô bé, mua những thứ thường ngày Đỗ Nhược Hành không đồng ý mua cho cô bé. Nhưng khoảng thời gian gần đây, Đề Đề lại khá trầm lặng, mỗi lần Khang Thần hỏi con bé có thích cái này có thích cái kia không, Đề Đề đều lắc đầu.
Hôm đó Đỗ Nhược Hành nói với Chu Đề rằng tạm thời mẹ và chú Khang sẽ không kết hôn. Chu Đề trầm tư một lúc mới nói: “Hai người không kết hôn là bởi vì con sao?”
“Không hoàn toàn đúng.”
Chu Đề nói tiếp: “Nếu như nguyên nhân vì con tương đối lớn, vậy mẹ cứ kết hôn đi, con cũng có thể đồng ý.”
Đỗ Nhược Hành lắc lắc bím tóc mình vừa thắt cho con gái, cười nói: “Phần lớn nguyên nhân thật ra là do bản thân mẹ. Mẹ chưa sẵn sàng tâm lý để kết hôn cùng một ai đó.”
“Tại sao nói chưa chuẩn bị xong tâm lý vậy ạ?”
Đỗ Nhược Hành dịu dàng nói: “Có thể là cảm thấy, có Đề Đề ở bên cạnh mẹ là đủ rồi?”
Chu Đề quay người lại ôm lấy mẹ mình. Vùi mặt vào quần áo của Đỗ Nhược Hành, một lát sau nói với giọng điệu buồn buồn: “Thế nhưng như vậy, chú Khang sẽ buồn lắm.”
Không đợi Đỗ Nhược Hành đáp lời, cô gái nhỏ lại nói tiếp: “Nếu như chú ấy đau lòng, có thể đối đãi với mẹ con mình không tốt như trước không?”
Đỗ Nhược Hành giật mình, không khỏi cảm thấy chua chát trong hốc mắt. Cô ôm chặt lấy con gái, hôn lên mái tóc đen của con bé. Chu Đề vẫn chưa tới tám tuổi, đã có những suy nghĩ người lớn như vậy. So với những người bạn cùng tuổi, con bé đã biết cách cẩn thận từng li từng tí che giấu cảm xúc, nhạy cảm và trưởng thành sớm. Sau lần nói chuyện đó, con bé không nhận bất cứ món quà nào từ Khang Thần nữa.
Hai người lớn mang Chu Đề đi ăn tối sau đó tới khu vui chơi gần khách sạn Cảnh Mạn. Khang Thần đi mua thức uống, Đỗ Nhược Hành dừng lại sửa sang mái tóc bị gió thổi rối của con gái. Hai mẹ con đang tình cảm thì có một người phụ nữ trung niên đi tới, quần áo cao cấp bảo dưỡng cũng rất tốt, hỏi thăm đường tới khách sạn Cảnh Mạn.
Chu Đề nhanh nhảu đáp, rất nghiêm túc chỉ đường cho người phụ nữ đó. Nghe Chu Đề nói xong đối phương cười cười: “Nghe cháu nói như thế thì có vẻ không xa lắm nhưng ta lại rất mù mờ về chuyện đường đi, có thể nhờ cháu và mẹ? Mẹ cháu phải không?” thấy Chu Đề gật đầu mới nói tiếp, “Nhờ mẹ con cháu dẫn đường được không? Ta biết như thế này khá làm phiền nhưng vẫn mạo muội đề nghị.”
Đỗ Nhược Hành nhìn đôi giày cao gót màu đen không nhiễm chút bụi bẩn của người phụ nữ, chưa kịp trả lời, phía sau truyền đến giọng nói của Khang Thần: “Mẹ, tại sao mẹ lại ở đây?”
Theo bản năng, Đỗ Nhược Hành ngẩng đầu, Khang phu nhân cười như không cười đáp: “Tới thăm con một chút.” Sau đó tầm mắt rơi vào trên người Đỗ Nhược Hành, “Còn có bạn gái con nữa.”
Bốn người lần đầu ăn chung bữa ăn tối, Đỗ Nhược Hành hơi không thoải mái. Ngược lại Khang phu nhân trước sau nhiệt tình, thời điểm chọn món ăn bà còn hỏi thăm khẩu vị của Đỗ Nhược Hành và Chu Đề, sau đó lấy ra hai chiếc vòng ngọc tinh xảo làm quà ra mắt. Đỗ Nhược Hành không chịu nhận, Khang phu nhân cười nói: “Hai con cũng đã qua lại hơn một năm, nghe nói cách đây không lâu Khang Thần còn cầu hôn con phải không? Nếu nó đã thích con đến mức này, hai chiếc vòng tay này cũng không tính là quá.”
Đỗ Nhược Hành do dự, cuối cùng vẫn từ chối nhã nhặn, Khang phu nhân nhìn cô một lát, từ từ nói: “Nghe nói Đỗ tiểu thư cũng là người có tiền, là cảm thấy hai chiếc vòng tay này chưa đủ tốt sao?”
Khang Thần ở một bên chen vào nói: “Mẹ, sao mẹ có thể nói chuyện như vậy.”
Đỗ Nhược Hành chỉ có thể thay mặt Chu Đề nhận lấy rồi nói lời cảm ơn. Sau đó nói: “Ngài tới có chút đột nhiên, cháu chưa chuẩn bị gì. Thật sự rất xin lỗi.”
Ánh mắt Chu Đề xoay tròn giữa ba vị người lớn nhưng vẫn không nói gì. Khang phu nhân dùng ánh mắt yêu thương vuốt ve đầu cô bé, nhìn Đỗ Nhược Hành nói: “Đúng là ta đến khá đường đột nên cháu cũng không cần khách khí. Đột nhiên bay từ Đức về đây là bởi vì cảm thấy dạo này tâm trạng Khang Thần không được tốt. Thân là một người mẹ, ta phải quan tâm con trai mình.”
Khang Thần nói: “Mẹ suy nghĩ nhiều, cũng chỉ vì dạo này công việc hơi vất vả thôi, làm gì đến nỗi tâm trạng không tốt để đích thân mẹ phải về như thế. Nhưng mẹ đã về, con sẽ xin nghỉ hai ngày dẫn mẹ thăm thú thành phố S, những chuyện khác tính sau nhé?”
Khang phu nhân liếc Khang Thần một cái, dừng lại đề tài, mỉm cười nói tốt.