Ngày Về

Chương 57: Chương 57: Chương 52




Chu Yến Cầm tìm chút nguyên liệu gì đó để nấu cháo, sau đó tới gõ cửa phòng ngủ, hỏi Đỗ Nhược Hành có muốn ăn một chút hay không.

Cách một lúc lâu mới có giọng nói mệt mỏi từ bên trong truyền ra, nói không ăn.

Vì vậy Chu Yến Cầm ngồi trước bàn ăn, một mình ăn cơm tối. Sau khi ăn xong lại đi rửa bát, lau chùi dọn dẹp nhà bếp, sau đó trở lại phòng khách xem ti vi.

Hai năm qua, Chu Yến Cầm vẫn luôn ở trạng thái như vậy, dù cho làm cái gì đều cô đơn một mình. Lúc ở bên ngoài vẫn còn có thể khác, thân phận của anh quyết định việc anh ta đi tới nơi nào đều có người này người nọ vây quanh. Sau khi về đến nhà thì khung cảnh lại hoàn toàn khác, nhà học Chu lớn hơn rất nhiều với căn phòng ở đây của Đỗ Nhược Hành, trừ người giúp việc ở nhà sau ra thì chỉ còn một mình anh ta lủi thủi ở nhà chính, cho nên cực kỳ vắng lạnh cùng trống trải. Sau tai nạn xe cộ năm ấy, Chu Yến Cầm hiếm khi ngồi ở phòng ăn tử tế ăn một bữa cơm, bình thường anh ta đều gọi quản gia bưng cơm tới thư phòng. Một người ngồi một mình trong phòng ăn rộng lớn như vậy rất vắng vẻ, mỗi lần ngồi một mình ở đó khiến cảm giác đói bụng của anh ta bay biến đi đâu mất.

Người độc thân lâu ngày thường sẽ hình thành thói quen một mình nhưng Chu Yến Cầm lại không thể quen nổi. Vì thấy cậu chủ mình quá cô đơn nên lão quản gia đã từng dắt về một con chó nhưng Chu Yến Cầm lại thấy phiền, không quá hai ngày liền bảo ông đem cho người khác đi.

Sau khi Thẩm Sơ biết chuyện liền liên mồm lải nhải rằng tật xấu của anh thật quá nhiều đấy. Sau đó còn nói: “Thật sự ngôi nhà này quá thê lương mà, anh tìm một người mới đi. Nên làm gì để níu kéo thì anh cũng đã làm rồi, thiếu nước quỳ xuống cầu xin Đỗ Nhược Hành quay lại nữa thôi mà cô ta cũng có thèm quay lại đâu, sớm xây dựng một cuộc sống mới đi thôi.”

Chu Yến Cầm xoa mi tâm không rảnh để ý, Thẩm Sơ lại om sòm, Chu Yến Cầm liền dùng đòn hiểm: “Tôi sẽ gọi Trương Nhã Nhiên đến.”

Ngay lập tức Thẩm Sơ trừng mắt nhìn anh ta bảo: “Thôi khỏi.”

Sự thay đổi trong hai, ba năm qua của Chu Yến Cầm, ai để ý một chút cũng đều nhận ra, cũng có rất nhiều người hỏi sao lại thay đổi hoàn toàn như thế. Mấy người bạn trong đám con ông cháu cha thường xuyên tụ tập hồi xưa còn bảo sẽ đặc biệt làm cho anh ta một cái bảng hiệu ghi hai chữ trung trinh lên trên. Lại không có mấy người có lòng tin về việc Chu Yến Cầm thay đổi, Thẩm Sơ khích lệ anh ta rằng sống hơn ba mươi năm qua đã gặp rất nhiều người có ý chí kiên định nên cũng coi như hiểu rõ họ, rằng mình đã tận mắt nhìn thấy và tin Chu Yến Cầm đã quay về con đường chính đạo.

Từ trước đến nay, Chu Yến Cầm luôn không phải là người quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về mình. Nhưng đột nhiên anh ta lại thay đổi, không khỏi sẽ có lúc cảm thấy mệt mỏi. Cho nên chỉ có thể tận lực tránh những nơi thị phi, trong ba năm nay, Chu Yến Cầm hoàn toàn không có một bước chân lầm lỡ nào, hành động quy củ giống như có một bà vợ chằn tinh canh giữ ở nhà.

Vì thế Thẩm Sơ đã nói đây chính là báo ứng, còn trêu chọc rằng Chu Yến Cầm quá đáng thương rồi.

Chu Yến Cầm ngồi xem ti vi nhưng cũng chẳng thấy có gì thú vị, một mình lại càng không có hào hứng gì. Hơn nữa còn có điểm đau đầu, đây hậu di chứng của tai nạn xe cộ, lúc suy nghĩ quá nhiều hoặc thay đổi thời tiết sẽ tái phát. Chưa tới mười giờ anh ta đã cảm thấy buồn ngủ, liền vơ lấy tấm chăn trong phòng khách ra ghế sô pha nằm xuống, bỗng nghe thấy cửa phòng ngủ chính nhẹ nhàng mở ra.

Đỗ Nhược Hành không đi dép đứng ở cửa. Cách một lát cô cất giọng: “Ngủ?”

Chu Yến Cầm không biết nên trả lời như thế nào liền lựa chọn phương án giả vờ nhắm mắt giống như ngủ say.

Một lát sau, Đỗ Nhược Hành đi tới. Chu Yến Cầm nín thở trầm ngâm, cảm thấy cô đang bước tới gần, đứng trước ghế sofa một lát, động tác của cô che đi một phần ánh đèn, giống như đang quan sát anh. Tiếp đó, cô ngồi xổm xuống, có chút chần chờ vươn tay, động tác chậm chạp, tiến tiến lui lui, nhưng cuối cùng vẫn là chạm tay vào đỉnh đầu anh.

Nơi đó có một vết sẹo, là kết quả của cuộc phẫu thuật sau tai nạn ba năm về trước. Đỗ Nhược Hành vừa mới sờ tới, tay liền run một cái. Ngón tay rời đi lại trở về, chậm chạp sờ từ đầu tới cuối vết sẹo, một đoạn rất dài, giữ tay như thế một lúc lâu mới thu tay về.

Cô im lặng không lên tiếng, rũ mắt nhìn anh. Một lúc lâu sau mới lạnh nhạt mở miệng: “Tỉnh rồi thì không cần giả bộ ngủ nữa.”

Chu Yến Cầm từ từ mở mắt, ánh mắt rất dịu dàng.

Chu Yến Cầm thấy cô nhắm mắt như đang nghĩ gì đó liền nhẹ giọng an ủi: “Đã là chuyện của rất lâu về trước, em không cần suy nghĩ nữa.”

Đỗ Nhược Hành đột nhiên nhàn nhạt mở miệng: “Chu Yến Cầm, anh già đi rất nhanh anh có biết không.”

Chu Yến Cầm ừ một tiếng.

“Đã có tóc bạc, khóe mắt còn có nếp nhăn.” Suy nghĩ một chút, Đỗ Nhược Hành lại bổ sung đả kích: “May là anh không thường xuyên cười, nếu không nhất định rất xấu, hơn nữa không có chút tinh thần nào.”

Chu Yến Cầm không biết đáp sao, lại ừ một tiếng.

Đỗ Nhược Hành lại nói tiếp: “Tôi không muốn tái hợp.”

Chu Yến Cầm nhẹ nhàng nói: “Anh hiểu rõ.”

Đỗ Nhược Hành lại lâm vào trầm mặc. Chu Yến Cầm kìm nén cả hơi thở của mình, không dám làm cô kinh động. Chờ thật lâu, đột nhiên nghe cô hỏi: “Những người phụ nữ kia có gì tốt?”

“. . . . . .”

Cô không nhìn anh, hạ mí mắt từ từ hỏi: “Lam Ngọc Nhu, Ôn Hoài, còn có những người phụ nữ tôi không biết, anh nói đi, nói tôi nghe họ có điểm gì tốt, hả?”

“. . . . . .”

Chu Yến Cầm không trả lời được. Đỗ Nhược Hành lại im lặng một lát, sau đó mới nói: “Anh nghĩ đi, anh chẳng qua chỉ đánh tay lái một cái đã lưu lại một vết sẹo lớn như vậy trên đầu. Năm đó anh tùy tiện áp đặt suy nghĩ của anh lên suy nghĩ của tôi cũng đã gây cho tôi một vết sẹo lớn như vậy. Anh còn vọng tưởng tôi quên đi chuyện xưa khôi phục tình cảm với anh, làm gì có cái lý đấy. Chúng ta lấy cái gì để phục hôn, anh thấy tôi lấy lý do gì để thể thuyết phục mình nên phục hôn với anh?”

Rốt cục Đỗ Nhược Hành cũng chịu ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi đỏ, sự chất vấn trong giọng nói khá rõ ràng nhưng còn mang theo chút nức nở mơ hồ: “Anh có biết…Anh căn bản không xứng đáng nhận được sự tha thứ của tôi.”

Chu Yến Cầm vươn tay, ôm cô vào lòng, ngăn lấy người phụ nữ đang cố vùng vẫy thoát ra này. Anh ta hôn lên tóc Đỗ Nhược Hành, liên tục nói lời xin lỗi, rất nhẹ nhàng nhưng liên tục, vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô.

Đỗ Nhược Hành thổn thức một lát sau đó thừa thời cơ Chu Yến Cầm không để ý liền đẩy anh ta ra ngồi quay lưng về phía Chu Yến Cầm. Nhìn từ phía sau, cả thân hình cô run rẩy cho thấy tâm tình Đỗ Nhược Hành đang rất kích động, cô không ngừng hít sâu, thiếu chút nữa đã khóc lên, cuối cùng vẫn cố kìm nén, không nhỏ một giọt lệ trước mặt Chu Yến Cầm.

Cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, đứng dậy.

Đỗ Nhược Hành ngồi lên ghế sa lon đối diện. Tay của cô còn có chút run rẩy, tận lực trấn định uống một ngụm nước. Chu Yến Cầm đang nghĩ, câu nói tiếp theo của cô liệu có phải là đuổi anh cút ra ngoài hay không, nhưng cuối cùng cô không nói như vậy. Thậm chí Đỗ Nhược Hành còn không thèm liếc anh ta lấy một cái, đợi đến lúc cảm xúc hoàn toàn ổn định, cô đứng dậy cứ như thế trở về phòng ngủ.

******

Chu Yến Cầm một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau trời vừa sáng lên đã đi xuống dưới lầu mua một ít điểm tâm, sau đó ốp hai quả trứng, đổ sữa ra ly. Đỗ Nhược Hành từ trong phòng ngủ bước ra, mí mắt hơi sưng lên. Hai người vẫn không nói với nhau câu nào, im lặng cùng nhau dùng bữa sáng, sau đó Chu Yến Cầm dẹp phòng bếp, cảnh tượng giống y như lúc hai người còn ở nước ngoài.

Sau đó hai người cùng ngồi ở phòng khách xem ti vi, mỗi người ngồi một ghế đơn. Chỉ chốc lát sau, chuông cửa vang lên rộn rã. Đỗ Nhược Hành vừa mở cửa, Trương Nhã Nhiên đã xông vào, lúc nhìn thấy Chu Yến Cầm cơ hồ quỳ xuống trước mặt ông chủ mình: “Chu tổng, niệm tình chủ tớ nhiều năm, tốt xấu gì ngài cũng nên nhận cuộc điện thoại của tôi chứ!”

Chu Yến Cầm bất động, sắc mặt lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh lùng cất lên: “Đứng thẳng, trời chưa sập.”

Trương Nhã Nhiên đã gấp đến độ sắp khóc lên, làm sao có thể trấn định, sáng sớm hôm nay, cô đã phải mua vé máy bay chuyến đầu tiên bay tới thành phố S tìm người, không phải là tới để bàn chuyện đứng thẳng hay không đứng thẳng: “Hiện tại truyền thông thành phố T đang đưa tin rầm rộ chuyện ngài tham ô công quỹ của tập đoàn Viễn Hành đầu tư vào hội quán tư nhân, chuyện như vậy ảnh hưởng rất lớn đến vị trí Chủ tịch của ngài đấy! Trời không sập nhưng đối với tôi, với những nhân viên trung thành với ngài thì trời sập một nửa rồi ngài có biết hay không!”

Đỗ Nhược Hành quay mặt nhìn về phía Chu Yến Cầm và Trương Nhã Nhiên, chỉ thấy Trương Nhã Nhiên hận không thể nắm tóc đi vòng quanh: “Bây giờ ngài lập tức cùng tôi trở về thành phố T có được không? Mấy vị đổng sự tìm ngài cũng sắp phát điên rồi!”

Chu Yến Cầm nghe xong ngay cả ngón tay út cũng không động một cái. Anh ta chỉ đơn giản ừ một tiếng, sau đó nói: “Cô gọi Chương luật sư Chương Nhất Minh chiều nay qua Viễn Hành một chuyến.”

Trương Nhã Nhiên ngẩn người: “Ngài tìm ông ta làm cái gì? Ngài muốn tố cáo Khang đổng tung tin đồn nhảm? Nhưng luật sư Chương không giỏi chuyện này đâu, ông ta trước nay luôn chỉ nhận mấy vị liên quan đến kinh tế hay quyền sở hữu thôi . . .”

Cô nói còn chưa xong đã bị Chu Yến Cầm cắt ngang: “Bảo anh ta lập hợp đồng chuyển nhượng quyền sở hữu tôi đã đề cập với anh ta vào mấy hôm trước ra, nội dung là tôi chuyển nhượng toàn bộ cổ phần sang cho Đỗ Nhược Hành tiểu thư, sau ngày hôm nay Đỗ Nhược Hành tiểu thư sẽ là người nắm giữ số cổ phần lớn nhất tập đoàn Viễn Hành.”

“. . . . . .”

Trương Nhã Nhiên mở to mắt, thiếu chút nữa đã hét lên: Chu Yến Cầm! Anh điên rồi!

Phản ứng của Đỗ Nhược Hành bình tĩnh hơn nhiều so với Trương Nhã Nhiên. Cô nghiêng mặt, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Chu Yến Cầm một lát, sau đó quay đầu tiếp tục xem TV.

Trên màn hình đang chiếu một bộ phim hoạt hình Nhật Bản, Đỗ Nhược Hành chăm chú xem không chớp mắt. Cách thật lâu Trương Nhã Nhiên mới lấy lại được giọng nói: “Mới vừa rồi tôi xuất hiện ảo ảnh âm thanh đúng không?”

Chu Yến Cầm lãnh khốc đánh nát mộng đẹp của cô: “Là sự thật.”

“. . . . . .”

“Làm như lời tôi nói.” Chu Yến Cầm suy tư chốc lát, đổi ý, “Thôi, cô cứ bảo Chương Nhất Minh hôm sau hẵng đến, hôm nay tôi vẫn còn muốn ở lại thành phố S.”

“Nhưng . . .”

“Không có nhưng nhị gì hết.”

“Như vậy. . .”

Chu Yến Cầm quát: “Câm miệng.”

Trương Nhã Nhiên liền im lặng. Chu Yến Cầm còn nói: “Xoay người, ra cửa, trở về thành phố T tìm Chương Nhất Minh. Mấy lão già trong Hội đồng Quản trị chờ tôi về sẽ xử lý.”

Mấy phút sau Trương Nhã Nhiên giống như tượng gỗ hoảng hoảng hốt hốt rời đi, Đỗ Nhược Hành quay mặt lại, cười như không cười nhìn Chu Yến Cầm: “Khó trách anh không gấp gáp trở về thành phố T xử lý rắc rối. Nghĩ lấy tôi làm lá chắn, công kích Khang Thần? Anh cũng nghĩ hay quá rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.