Ngày Về

Chương 62: Chương 62: Chương 58




Sau khi Đỗ Nhược Hành trở về thành phố T ít ngày thì mời một số bạn bè cũ đến một hội quán tư nhân tụ họp một lần. Bản tính cô vốn không thích khoa trương, cho nên không phải vì hai hôm trước cô gặp nhóm đồng nghiệp cũ, họ là những người làm việc cùng cô nhiều năm, thời cô còn đi làm ở thành phố T cũng khá thân thiết, biết cô quay về thành phố T sống nên mấy người đó hò hét đòi tụ họp một lần nên mới có dịp này.

Chính xác mà nói, Đỗ Nhược Hành rất muốn lặng lẽ quay về thành phố T, càng ít người biết càng tốt, trong quan niệm của cô, đây không phải là chuyện đáng ăn mừng, tuy ngay trong cuộc tụ họp này cũng có rất nhiều người cảm khái rằng cô tốt số.

Điều này hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ cũng như dự liệu của Đỗ Nhược Hành. Mấy người đồng nghiệp cũ ai cũng bảo rằng mình hâm mộ cô, có một cô con gái xinh đẹp còn có một ông chồng trước quá tốt, lại có tốt chồng trước, trừ lần đó ra xa hành còn như vật trong túi. Đỗ Nhược Hành bây giờ là người phụ nữ xinh đẹp lại có tiền có quyền, nghiễm nhiên được ca tụng là người phụ nữ hạnh phúc nhất cõi đời này.

Có người còn nói: “Năm đó sau khi biết chị ly hôn, tất cả mọi người đều cảm thấy đáng tiếc thay chị.”

Đỗ Nhược Hành nói: “Nhưng hôm nay thấy tôi như vậy nên lại thấy tôi may mắn đúng không?”

Đối phương nói: “Đó là đương nhiên. Em cực kỳ ganh tỵ với chị đó.”

Đỗ Nhược Hành cười đến có chút phức tạp, nhấp một ngụm hồng trà. Đối phương liếc nhìn cô một cái, bởi vì trước kia Đỗ Nhược Hành và chị đồng nghiệp kia khá thân thiết cho nên nói chuyện cũng không cần quanh co khách sáo gì: “Đây là em nói thật lòng. Cuộc sống này, sau khi kết hôn cặp vợ chồng nào mà không phải thấu hiểu nhẫn nhịn nhau mà sống, có mấy người đàn ông có thể thành tâm hối cải giống như chồng trước của chị, năm năm trôi qua hai người còn có thể qua lại với nhau, chị còn có thể vì anh ta mà bỏ cuộc sống ở thành phố S quay lại thành phố T.”

Đỗ Nhược Hành nghiêm nghị cải chính: “Chị trở lại cũng không phải là vì Chu Yến Cầm.”

“Ai nha đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là trong cuộc sống này, sau khi ly hôn, đa phần là phụ nữ phải thỏa hiệp, đàn ông hiếm lắm. Đại đa số nguyên nhân của những vụ ly hôn đều là đàn ông bỏ rơi vợ để chạy theo những cô gái trẻ đẹp đầy sức sống, nếu như muốn quay lại với nhau vì con cái hay vì cái gì đó thì phụ nữ cũng phải nhẫn nhịn hy sinh nhiều lắm. Cũng chỉ có Chu tiên sinh mới có thể đem toàn bộ cổ phiếu Viễn Hành anh ta có trong tay chuyển sang cho chị để cầu hòa.” Đối phương nói, “Nếu chị không cần có thể chuyển nhượng cho em được không, mấy đời mới gặp được đấy.”

Đỗ Nhược Hành cười cười. Đối phương còn nói: “Cho nên thật ra em vẫn đang tích đức để có được phúc phận vậy á. Chị xem Ngô Nghiên ngồi bên kia kìa, cười vui vẻ như vậy, ai mà không biết mấy tháng trước sống chết đòi ly hôn với chồng đó, kết quả một xu cũng chẳng được động vào, con trai cũng chồng được quyền nuôi. Mấy năm chị không ở thành phố T, những người quen biết cũng đã trải qua bao nhiêu chuyện. Còn có Diêu Tử Tâm bên phòng tài vụ hôm nay không tới, đã nhiều năm như vậy vẫn không có đứa bé, kết quả sau lễ mừng năm mới, cô ta đem con riêng của chồng bên ngoài về nuôi. Cho nên ở tuổi này của chúng ta, chị còn có thể vẻ vang như vậy, đã là tương đối hạnh phúc rồi.”

Đỗ Nhược Hành chỉ cười mà không nói gì.

Cô thản nhiên đối mặt với mọi điều, mọi hình thức khen tặng của mọi người. Còn có người nhìn vào vòng phỉ thúy trên tay Đỗ Nhược Hành hỏi: “Vòng đó là của Chu tiên sinh tặng hả?”

Đỗ Nhược Hành thiếu chút nữa thì đã thốt lên là chiếc vòng này do mình tự dùng chính tiền của mình để mua, suy nghĩ một chút lại đem lời nói nuốt xuống.

Giữa vòng người này cô nói rất ít, vẻ trầm mặc này lại càng khiến cô nổi bật, giống như trong đám người này, cô là vầng trăng điềm tĩnh còn những người khác là những vì sao vây quanh. Bên tai nghe thấy bao nhiêu câu khen ngợi lấy lòng, giọng nói của Đỗ Nhược Hành mang chút âm điệu xa xôi mơ hồ. Lúc Đỗ Nhược Hành còn là vợ chính thức của Chu Yến Cầm thỉnh thoảng cũng sẽ theo anh ta tham gia một vài tiệc rượu, chính là bởi vì cực kỳ không muốn nhìn thấy những khuôn mặt hớn hở nịnh bợ như thế này, từ đó rất ít khi cô đồng ý cùng anh ta đến những nơi như vậy. Nếu như khi đó, cô không chịu nổi nhưng hiện tại tính nhẫn nại của cô đã rất cao rồi.

Cuộc gặp mặt bạn cũ đến gần chín giờ tối mới tan, lúc Đỗ Nhược Hành đang cúi đầu đi từ hội quán đi ra thì có người chọc vào lưng cô một cái, cười nói: “Nhìn kìa, có người tới đón chị nha.”

Bây giờ đã là cuối xuân, gió đêm thổi nhẹ nhàng, mang theo hơi thở ấm áp vừa đủ, Chu Yến Cầm chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, ống tay áo kéo lên, lộ nửa cánh tay, tựa bên cạnh xe, nhìn chằm chằm về phía cô.

Thân hình Chu Yến Cầm cân xứng rắn rỏi, khuôn mặt lại rất mị hoặc, chỉ đứng yên một chỗ cũng đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn.

Trước hàng chục con mắt đang nhìn chằm chằm, Đỗ Nhược Hành bước tới, Chu Yến Cầm nhanh nhẹn mở cửa xe, tiếp đó gật đầu chào hỏi mọi người một cách rất phong độ, sau đó chiếc xe chạy đi dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người.

Xe chạy không quá nhanh, Đỗ Nhược Hành chống cửa sổ xe nhìn ra phía ngoài. Chu Yến Cầm hỏi buổi tối của cô vui vẻ không.

Một lát sau mới nghe thấy một câu trả lời khá hàm hồ: “Cũng tạm.”

Anh ta lại hỏi luyên thuyên hết điều này đến điều nọ.

Đỗ Nhược Hành cũng chỉ nói là cuộc tụ họp bình thường, chuyện gia đình, công việc, con cái.

Chu Yến Cầm lại hỏi: “Nhìn em có vẻ không vui.”

Đỗ Nhược Hành lạnh lùng nói: “Tôi rất tốt.”

Chu Yến Cầm không tiếp tục chủ đề này nữa. Sau một lúc lâu Chu Yến Cầm mới mở miệng: “Có mấy cổ đông trong Hội Đồng Quản Trị muốn tổ chức một cuộc họp cổ đông tạm thời, em hiện là cổ đông lớn nhất, đại khái cần phải có mặt.”

Đỗ Nhược Hành rốt cuộc cũng nhìn Chu Yến cầm một cái, nói: “Họ muốn bức vua thoái vị?”

Chu Yến Cầm lạnh lùng đáp: “Bọn họ chưa đủ can đảm đâu.”

Buổi sáng hai ngày sau, Đỗ Nhược Hành đến Viễn Hành, Chu Yến Cầm đi theo phía sau cô nhưng ai ai thấy cũng chào hỏi Chu tổng khỏe. Đây chính là hệ quả của chế độ thống trị tàn bạo lưu lại, Đỗ Nhược Hành lấy tư thái cáo mượn oai hùm, một đường đi tới phòng họp ở tầng trên, từ ngoài cửa phòng cô đã nghe thấy có người ho khan một tiếng.

Đỗ Nhược Hành thản nhiên đẩy cửa đi vào, mấy vị đổng sự lập tức nhìn chằm chằm về phía cô, vẻ mặt kia giống như còn khẩn trương hơn cả nhân vật chính. Ngược lại Đỗ Nhược Hành lại cảm thấy khá thảnh thơi. Trương Nhã Nhiên đang bận rộn chuẩn bị tài liệu máy chiếu cho cuộc họp cũng ngẩng đầu lên, nhỏ giọng báo cáo với cô: “Khang Thần đổng sự nói có chuyện gấp, hội nghị lần này xin phép vắng mặt.”

Đỗ Nhược Hành ừ một tiếng, tự nhiên ngồi vào ghế chủ tọa.

Hiện giờ Chu Yến Cầm không có cổ phần trong tay nên trong hội nghị này anh ta không có tư cách tham gia. Nhưng cũng không có người dám mở miệng nói một câu mời anh ta ra ngoài. Trương Nhã Nhiên loay hoay kê một chiếc ghế cho anh ta. Chu Yến Cầm ngồi cạnh cửa, không nói một lời nhìn qua bên này.

Có người nhìn thấy một màn này đã rất ấm ức. Hội nghị còn chưa bắt đầu, Đỗ Nhược Hành ngồi ngay ngắn nghiêm túc nhưng trong lòng đã sớm bật cười, mới vừa rồi, ngay sau khi cô bước vào rõ ràng mấy người này đã làm tư thế giống như chuẩn bị đấu một trận nhưng ngay khi nhìn thấy Chu Yến Cầm liền không ai có can dám ho he gì nữa, không biết đám người kia đang nghĩ gì nữa.

Đõ Nhược Hành nhìn chung quanh một vòng, nói hội nghị bắt đầu. Bên trong phòng tĩnh lặng một lát, có một vị đổng sự lớn tuổi ho khan một tiếng, nhẹ giọng nói: “Tôi nghe nói Đỗ tiểu thư không hề có kinh nghiệm quản lý.”

Đỗ Nhược Hành vững vàng nói: “Quản lý công ty không phải là chuyện của tôi, đó là trách nhiệm của người đại diện. Tối đa tôi chỉ cùng các vị đổng sự thương lượng một chút về quyết sách đầu tư và phát triển mà thôi. Chẳng qua nếu như ngài cảm thấy không thoải mái, hoặc có ý nghĩ không chịu được vì chuyện tôi không biết gì nhưng lại nắm phần trăm cổ phần nhiều nhất và ngồi lên vị trí cao nhất tập đoàn thì ngài có thể rời khỏi nơi này.”

Đối phương là trưởng bối, lời nói của cô rất nhanh đem đến một trận bàn luận xôn xao. Ngón tay Chu Yến Cầm nhẹ nhàng gõ mấy tiếng lên tay vịn của chiếc ghế mình đang ngồi, phòng họp lần nữa lại yên lặng như tờ.

Đỗ Nhược Hành nói: “Các vị đòi tổ chức hội nghị, rốt cục là muốn nói chuyện gì?”

Một vị đổng sự khác lạnh nhạt nói: “Thành viên hội đồng quản trị mới còn chưa có ứng cử viên đấy.”

“Cứ làm đúng quy trình thôi.”

Nếu như không có Chu Yến Cầm trấn giữ, Đỗ Nhược Hành thật sự không thể dùng giọng điệu oai hùng như vậy để nói chuyện. Bởi vì có Chu Yến Cầm ở đây, nhất định cô sẽ không có vấn đề gì. Nhưng mặt khác, nếu không vì Chu Yến Cầm, cô cũng không phải ngồi đây đọ mắt đọ giọng đọ tư thái với mấy lão già này.

Đỗ Nhược Hành bị một đám đổng sự làm cho phát hỏa. Rõ ràng cô không cần chịu đựng những điều khó chịu này, tất cả đều là bởi vì Chu Yến Cầm. Lúc hội nghị kết thúc, Đỗ Nhược hành đi ra ngoài liền nghe có người ở sau lưng âm trầm mở miệng: “Không phải là khi còn là vợ chồng thì đi ngoại tình, bây giờ còn làm như vậy cho ai xem. Bản thân mình cúi đầu thỏa hiệp còn chưa tính, kéo luôn cả tập đoàn Viễn Hành xuống dưới bàn tay một người phụ nữ.”

Chu Yến Cầm còn chưa kịp đáp lời, Đỗ Nhược Hành đã dừng bước lại xoay người. Cô cười cười: “Triệu đổng sự, ngài cũng đã qua ngũ tuần rồi còn gì nữa? Nếu đã sống chừng ấy năm thì cũng nên tích đức cho phần đời còn lại đi.”

Sau khi rời khỏi Viễn Hành, Đỗ Nhược Hành bắt đầu phát hỏa với Chu Yến Cầm: “Thành viên Hội đồng quản trị Viễn Hành toàn mấy người như vậy sao? Anh có ý định ném tôi lên đống lửa đúng không? Tại sao anh lại rảnh rỗi như vậy, vô duyên vô cớ tôi lại phải nhận những lời chỉ trích đáng ghét như vậy? Rốt cuộc là lỗi của ai, các người không nhìn thấy hay sao!”

Đỗ Nhược Hành gào xong liền khoanh tay thở hổn hển. Chu Yến Cầm vừa chăm chú nhìn về phía trước để lái xe vừa nói: “Những lời của mấy lão già vô vị đó em có trực tiếp bỏ qua.”

Đỗ Nhược Hành lạnh lùng nói: “Anh cho rằng tôi là anh, thời điểm làm gì cũng chỉ quan tâm đến suy nghĩ và ý thích của mình? Thời điểm anh độc đoán lộng quyền sao không suy nghĩ về việc tích chút đức độ cho Đề Đề sau này quản lý?”

Lời này đúng đã đâm xuyên sụn mềm của Chu Yến Cầm (Ý nói là tìm đúng chỗ yếu ớt trong cơ thể một người để đâm), trong nháy mắt anh ta không hề nói gì nữa.

Qua một lúc lâu Chu Yến Cầm mới nói: “Về sau anh sẽ chú ý.”

Đỗ Nhược Hành căn bản là mặc kệ anh ta.

“Em đừng hễ việc gì không tốt là lại đổ hết bực dọc lên đầu anh được không?”

Nghỉ một chút Chu Yến Cầm lại nói tiếp, “Anh hoàn toàn không có ý nghĩ sẽ khiến cuộc sống của em khó khăn hơn mà hoàn toàn ngược lại.”

Chu Yến Cầm muốn xoa xoa mi tâm, nhưng nghĩ gì đó lại thu tay về, vẻ mặt rất bình thản. Đỗ Nhược Hành nghĩ nhất định anh ta không bình tĩnh nổi nữa, rõ ràng là Chu Yến Cầm đã nói những lời như vậy không chỉ một lần.

Một lát sau cô mới đáp lại, giọng nói mang chút phức tạp: “Việc làm của tôi làm sao có thể so với thủ đoạn của anh. Nếu như anh muốn làm gì, người khác làm sao có thể ngăn cản được.”

“Suy nghĩ của em về anh luôn là những suy nghĩ tiêu cực đúng không?”

“Anh đừng nói nhiều. Tôi không muốn nghe nữa.”

Sau một thời gian ngắn, Tô Cầu gọi điện cho Đỗ Nhược Hành, tỉ mỉ hỏi han cuộc sống của cô ở thành phố T như thế nào.

Đỗ Nhược Hành nói tạm được.

Tô Cầu nói tạm được là có ý gì?

Miệng Đỗ Nhược Hành đang cắn một miếng sô cô la, mắt thì đang nhìn lên ti vi, tai nghe điện thoại, căn phòng cách vách có tiếng máy hút bụi làm việc nho nhỏ, cô mơ hồ trả lời: “Cũng không khác gì ở thành phố S lắm, nhưng hay hơn ở thành phố S là có giúp việc.”

Tô Cầu nói: “Hỏi cậu về đời sống tình cảm ấy, giúp việc hay không có liên quan gì đâu.”

Đỗ Nhược Hành nhàn nhạt đáp: “Còn có thể thế nào? Đã đến nước này, không thể làm gì khác hơn là cứ tiếp tục trôi qua như vậy.”

Chờ Chu Yến Cầm quét dọn vệ sinh xong, mặc tạp dề từ phòng bếp ra ngoài, Đỗ Nhược Hành vẫy tay gọi anh ta tới chỗ cô.

Cô lấy giấy bút ra, bày trước mặt anh ta: “Chúng ta làm một bản quy ước ba điều nhé.”

“Cái gì mà quy ước ba điều?”

“Tôi nói, anh viết.”

Chu Yến Cầm ngoan ngoãn cầm bút lên. Cô mở miệng: “Thứ nhất, trừ mối quan hệ liên quan đến Chu Đề, giữa hai chúng ta không có bất kỳ mối quan hệ nào khác.”

Chu Yến Cầm viết hai chữ liền dừng bút, Đỗ Nhược Hành liền hỏi: “Anh không đồng ý?”

Chu Yến Cầm ngồi bất động một lát sau đó từ tốn nói: “Cái quy ước này cần phải được định nghĩa lại. Em cần nói rõ là anh và em không có bất kỳ mối quan hệ về phương diện tài sản nào nữa hay là hoàn toàn không lui tới cùng nhau nữa, tránh luôn cả việc gặp mặt hay thăm hỏi cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Mặt khác, giữa hai con người, có thể cố gắng tránh mặt nhau nhưng vô tình thấy nhau thì sao? Giống như ở trên đường tình cờ gặp mặt, rốt cục chúng ta có thể chào nhau một tiếng hay không? Có chuyện khác nữa, nếu có người vi phạm quy ước này thì như thế nào? Hoặc có thể không ai muốn vi phạm quy ước cả nhưng Chu Đề cứ cố gắng làm đủ mọi chiêu để chúng ta gặp mặt thì sao, chả nhẽ phạt con. Em suy nghĩ lại xem rốt cục có nên lập bản quy ước ba điều này không?”

Đỗ Nhược Hành lạnh lùng nhìn Chu Yến Cầm hỏi: “Nói xong chưa?”

Chu Yến Cầm ừ một tiếng.

Cô cắn răng nói: “Hai người phải cố gắng cùng thực hiện. Hơn nữa điều kiện khách quan hay chủ quan gì cũng không thể gặp lại nhau nữa.”

Chu Yến Cầm đột nhiên hỏi: “Em tính giao quyền Tổng giám đốc Viễn Hành cho ai?”

“Anh hỏi làm gì?”

Chu Yến Cầm nhẹ nhàng đáp: “Nếu như em giao cho người khác, anh không còn thắc mắc gì nữa. Nếu như em có lòng từ bi giao quyền quản lý Viễn Hành cho anh thì lại phát sinh vấn đề. Tương lai, trên phương diện công việc nhất định anh và em sẽ lại liên quan đến nhau.”

Rốt cục Đỗ Nhược Hành cũng phát hỏa, đạp anh ta một cái nói: “Anh cút chỗ khác cho tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.