Chu Yến Cầm chân chính nhận được niềm vui bất ngờ là đêm trước trở về thành phố T.
Lúc Đỗ Nhược Hành trở về khách sạn từ bờ biển vô ý bị trật chân nên Chu Yến Cầm đã cõng cô trở lại. Ngay sau đó Chu Yến Cầm vội vàng đi tìm dầu hoa hồng xoa bóp cho cô nhưng Chu Đề không thích mùi này, nên nhị vị phụ huynh đành phải chuyển sang phòng bên cạnh của Chu Yến Cầm. Rèm cửa sổ không kéo lên,
màn đêm buông xuống, bên ngoài hắt lên từng ánh sáng mơ mơ hồ hồ, Đỗ Nhược Hành ngồi trên giường, híp mắt hưởng thụ dịch vụ xoa bóp mắt cá chân của Chu Yến Cầm. Thời điểm cô mang thai tháng thứ chín, kỹ năng xoa bóp của Chu Yến Cầm đã đạt đến trình độ thượng thừa, thủ pháp của anh ta rất tốt, khiến cô dần dần buông lỏng, cho đến lúc phát giác có cái gì đó không đúng.
Động tác của Chu Yến Cầm dần trở nên nhẹ nhàng mà chậm rãi, không chỉ còn xoa bóp mắt cá chân nữa mà đã dần dần tiến lên phía trên. Một cái chân của cô đã nằm gọn trong bàn tay anh ta, lòng ngón tay Chu Yến Cầm nhẹ nhàng vuốt ve vùng mẫn cảm. Cho đến khi tay anh ta đã xoa đến tận lên đùi.
Chu Yến Cầm đang mưu đồ bất chính.
Mùi dầu hoa hồng trong phòng vào thời khắc này giống như có chút hiệu quả thúc giục. Đỗ Nhược Hành cảm thấy hơi mơ hồ, cô mở to mắt nhìn Chu Yến Cầm, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, ánh mắt của Chu Yến Cầm quá đỗi dịu dàng, mang chút tình cảm dụ hoặc. Đỗ Nhược Hành cắn môi, trong ánh mắt mang theo chút hơi nước, đối với không khí càng ngày càng mờ ám chẳng biết làm gì.
Cuối cùng cô mở miệng muốn bảo Chu Yến Cầm tránh ra, trong nháy mắt bị Chu Yến Cầm phát hiện, tiếp theo bị anh ta phong bế đôi môi.
Tất cả nức nở nghẹn ngào đều bị áp trở lại cổ họng. Thân thể của cô như nhũn ra, không cách nào đẩy Chu Yến Cầm tránh ra. Răng môi va chạm, mỗi một giây phút đều đủ để mê hoặc người ta triền miên. Ở phương diện này Đỗ Nhược Hành từ trước đến giờ đều phụ thuộc vào người đàn ông này, lúc thân mật Chu Yến cầm chính là chúa tể của cô nên đến lúc này, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta.
Chu Yến Cầm đột nhiên vung tay tắt đèn, điều khiển TV rơi xuống đất. Trong bóng tối cảm giác càng thêm chân thật, tiếng hô hấp dồn dập và tiếng quần áo rơi xuống, Đỗ Nhược Hành thực sự cảm thấy nếu như thế này mình sẽ không chịu dựng được mất nên nói bật đèn.
Chu Yến Cầm giống như không nghe thấy. Cổ tay của Đỗ Nhược Hành bị Chu Yến Cầm dùng lòng ngón tay vuốt ve dụ dụ dỗ. Chu Yến Cầm không nói lời nào nhưng hành động cho thấy sẽ kiên quyết đi tới bước cuối.
(Vâng! Và không có H…)
Sau khi trận mây mưa qua đi, Chu Yến cầm đứng dậy mặc quần áo nói sẽ sang phòng bên cạnh xem con gái như thế nào. Lúc ấy là Chu Yến Cầm cúi xuống nói nhỏ vào tai Đỗ Nhược Hành. Cô nghiêng người, nhắm mắt không nhúc nhích. Chu Yến Cầm thấy vậy khẽ hôn một cái lên mái tóc cô rồi mới rời khỏi, thời điểm nghe thấy tiếng đóng cửa Đỗ Nhược Hành ôm chăn che đầu.
Sau một lúc lâu Chu Yến Cầm mới trở lại, chui vào trong chăn ôm lấy cô từ sau lưng, dùng giọng nói ôn tồn mà trầm thấp, nói Đề Đề đã ngủ rồi, con gái ngủ rất ngoan. Đỗ Nhược Hành im lặng không lên tiếng, sau một lúc lâu vẫn không thấy cô có động tác gì. Điều này khiến Chu Yến Cầm cảm thấy có chuyện gì đó không hay nên đưa tay qua sờ sờ mặt cô, lại bị Đỗ Nhược hành dùng miệng bắt lấy ngón tay, cắn vào.
Đỗ Nhược Hành dùng hết sức, không chừa đường lui. Chu Yến Cầm vốn cắn răng không kêu nhưng cuối cùng không chịu được nên vẫn rên lên thành tiếng.
Nhưng Đỗ Nhược Hành vẫn không có ý định buông tha. Mãi cho đến lúc cô không còn hơi sức nữa rốt cuộc mới mở miệng. Sau đó cô kéo hết chăn quấn lấy người mình, chui đến chỗ xa nhất trên giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cả hai vị người lớn đều có chút nhếch nhác. Lúc ăn sáng, Chu Yến Cầm dùng đũa liền nhìn thấy vệt đen trên ngón tay. Đây là lần thứ hai bị thương sau khi gặp lại Đỗ Nhược Hành. Bởi vì mất ngủ mà mặt mày Đỗ Nhược Hành rất uể oải. Chu Đề quan sát hai người bọn họ một lát, hỏi có phải lại cãi nhau hay không, Đỗ Nhược Hành đáp không phải.
Tất nhiên Chu Đề không tin liền định chạy đến chỗ mẹ mình náo loạn liền bị ba mình túm lấy, ôm vào lòng mình: “Con ngoan ngoãn ăn sáng đi.”
Lúc ngồi máy bay trở về thành phố T, Đỗ Nhược Hành không có gì tinh thần, không chỉ lười ứng phó với Chu Yến cầm mà ngay cả con gái yêu cũng bị cô vứt sang một bên. Điều này khiến Chu Yến Cầm nghĩ cô xấu hổ, hoặc là lại có suy nghĩ linh tinh gì trong lòng. Mặc kệ là có chuyện gì, Chu Yến Cầm đều không hi vọng để những suy nghĩ này nọ tồn tại trong lòng Đỗ Nhược Hành, anh ta liền làm đủ trò để cô phân tán, hai lần mở miệng nói chuyện của chu Yến cầm, Đỗ Nhược Hành đã không nhịn được quát lên: “Anh câm miệng có được hay không?”
Nếu như không phải là cửa sổ máy bay đã bị bịt kín, cô nhất định sẽ đem người đàn ông này đẩy xuống biển.
Đối với Đỗ Nhược Hành, Chu Yến Cầm lúc nào cũng dung túng hết mực. Trên thực tế là do cảm giác tối hôm quá quá tuyệt vời và sung sướng nên Chu Yến Cầm nghe thấy Đỗ Nhược Hành nói gì cũng vô cùng dễ nghe. Hành động cũng như lời nói kháng cự của Đỗ Nhược Hành trong chuyến bay này tất nhiên là điều Chu Yến Cầm có thể lý giải. Đỗ Nhược Hành một mực suy nghĩ linh tinh cho đến lúc máy bay chính thức đậu xuống sân bay thành phố T, cô bừng tỉnh, lắc đầu không suy nghĩ gì thêm về chuyện này nữa.
Những ngày kế tiếp quan hệ của hai người không hề bởi vì lần thân mật ở thành phố W mà có tiến triển. Ngược lại Đỗ Nhược Hành lại lạnh nhạt với Chu Yến Cầm hơn một chút so với trước kia. Đối với hầu hết hành động của Chu Yến Cầm, Đỗ Nhược Hành luôn làm bộ như không thấy, cũng rất hiếm khi chịu đến biệt thự nhà họ Chu nữa. Cho đến một tuần lễ sau mỗi người bọn họ nhận được một thiệp mời hôn lễ giống nhau, chú rể mời Chu Yến Cầm, cô dâu mời Đỗ Nhược Hành.
Chu Yến Cầm ngỏ lời muốn mời Đỗ Nhược Hành cùng nhau tới đám cưới, may mắn cô không cự tuyệt.
Trước hôn lễ một ngày, Đỗ Nhược Hành về biệt thự nhà họ Chu. Sáng sớm hôm ấy, Chu Yến Cầm lên phòng gọi cô xuống ăn điểm tâm, thời điểm gõ cửa tiến vào, Đỗ Nhược Hành đang đứng trước gương, cố gắng kéo khóa kéo phía sau của chiếc váy đang thử lên.
Chu Yến Cầm đóng cửa lại, đi tới phía sau cô, giúp cô kéo khóa váy lên. Đỗ Nhược Hành nói một câu cám ơn, nhưng Chu Yến cầm vẫn đứng sau lưng cô không nhúc nhích. Ánh mắt của anh ta giống như bị ghim chặt vào sau tai cô, mang theo tia nóng bỏng bất thường. Sau đó Chu Yến Cầm khẽ cúi đầu, môi mỏng khẽ hôn lên gáy cô.
Vì vậy Đỗ Nhược Hành run lên một cái. Tay của Chu yến Cầm giữ lấy eo cô, cách một tầng vải mỏng manh dịu dàng vuốt ve. Đỗ Nhược Hành đã từng vô cùng thích cảm giác này, Chu Yến Cầm đứng phía sau ôm lấy cô khiến hai người gắn bó chặt chẽ, thậm chí lúc cô hơi khẽ cựa quậy cũng cảm nhận được vòng tay của người đàn ông này ấm áp như thế nào, cảm giác an ổn tràn đến như nước vỡ bờ, lúc trước cô cho rằng hành động này của hai người là hành động thân mật nhất, giống như người đàn ông của đời mình sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất.
Chu Yến Cầm không trông mong gì vào việc Đỗ Nhược Hành sẽ hưởng thụ say mê giống như trước kia. Nhưng tình hình này lại khiến anh ta có được sự vui mừng ngoài ý muốn. Đỗ Nhược Hành cắn môi cố không phát ra âm thanh, thời điểm giương mắt nhìn lên, ánh mắt lấp lánh ánh lệ, giống như mặt hồ lăn tăn trong ngày xuân yên tĩnh.
Tất nhiên phản ứng này của Đỗ Nhược Hành khiến lửa cháy lan ra đồng cỏ. Tay Chu Yến Cầm trượt vào tận trong váy cô, tính toán kéo khóa váy mình vừa kéo lên xuống lần nữa lại bị cô yếu ớt ngăn cản. Chu Yến Cầm ở phía sau khẽ thì thầm vào tai cô, hôn lên khóe miệng cô trấn an: “Sẽ không có người đi vào đâu.”
Đỗ Nhược Hành khẽ thở dốc quát: “Dừng lại.”
Chu Yến Cầm làm bộ như không nghe thấy, trong giọng nói của Đỗ Nhược Hành bắt đầu mang theo vẻ tức giận: “Tôi nói ngừng!”
Đỗ Nhược Hành đẩy mạnh Chu yến Cầm ra, bước ra cách Chu yến cầm hai bước. Tóc của cô có chút tán loạn, nâng mắt nhìn Chu Yến Cầm, trên gương mặt hiện lên cảm xúc tức giận mơ hồ. Tay Chu Yến Cầm vẫn còn lơ lửng trên không trung, liền từ từ buông xuống, nhìn cô: “Sao thế?”
Đỗ Nhược Hành nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không nói ra hai chữ chán ghét. Cô không có cách nào khác ngoài việc lựa chọn tránh nhìn vào mắt Chu Yến Cầm, cúi đầu ra ngoài.
Đến dự hôn lễ, hai người đều giống như rất vui vẻ khi đi cùng nhau, thành tâm thành ý đến chúc mừng đám cưới. Chu Yến Cầm nắm nhẹ tay Đỗ Nhược Hành kéo đi đây đi đó, cô cũng mặc cho anh ta làm vậy. Bọn họ cùng nhau đi chào hỏi một số người quen biết, khách sáo trò chuyện vài câu không đầu không đuôi, Đỗ Nhược Hành chỉ giữ vai trò ma nơ canh, cô đứng ở một bên lẳng lặng nhìn khuôn mặt nghiêng của Chu Yến Cầm và nghe anh ta nói chuyện.
Thực ra trước mắt người ngoài, Đỗ Nhược hành chưa bao giờ làm mất mặt Chu Yến Cầm. Trước kia như vậy, hiện tại càng phải như vậy. Mặc kệ ánh mắt người bên cạnh như thế nào, bất kỳ lúc nào cô đứng bên cạnh Chu Yến cầm đều sẽ ủng hộ và bảo vệ tự tôn của Chu Yến Cầm. Tất nhiên việc hai người cùng xuất hiện hôm nay khiến nhiều người bất ngờ, đa số những ánh mắt nhìn về phía cô đều mang theo ý thăm dò, khó hiểu.
Tiệc chúc mừng hôn lễ diễn ra vào buổi trưa, Đỗ Nhược Hành bên trái Chu Yến Cầm, bên cạnh là một cô bạn có quan hệ khá tốt lúc còn ở thành phố T. Sau khi Chu Yến cầm ra ngoài nghe điện thoại, Đỗ Nhược Hành bị cô kia kéo vạt áo, hỏi bọn họ lại quay lại với nhau hả.
Đỗ Nhược Hành cười cười, nói một câu xem như thế đi.
“Về sau cậu có ý định tìm thêm một ai khác không?”
Câu hỏi của cô bạn này có phần kỳ quái, nghe kiểu gì cũng có thể thấy có ẩn chứa điều gì đó bên trong. Đỗ Nhược Hành suy nghĩ trong chốc lát, đành phải đáp lập lờ: “Ờ thì cứ thế đã.”
Đối phương à một tiếng, sau đó không nói gì nữa. Đỗ Nhược Hành cười nói: “Hỏi thật nhé, câu hỏi của cậu mang ý nghĩa chính xác là gì?”
Đối phương hơi chần chừ, sau đó vẫn nói ra lời thật lòng: “Còn tưởng rằng với tính cách của cậu, sẽ không bao giờ tha thứ cho bạn đời không trung thành trong hôn nhân chứ, bất kể có nguyên nhân gì đi chăng nữa.”
Đỗ Nhược Hành thủy chung duy trì nụ cười nhẹ nhàng của mình, suy tư một lát sau đó mới trả lời: “Nếu như là năm năm trước, tớ cũng nghĩ tớ sẽ không tha thứ.”
“Vậy bây giờ tại sao lại tha thứ?” Đối phương hỏi cô, “Bởi vì con gái yêu?”
Đỗ Nhược Hành không phủ nhận: “Phần lớn nguyên nhân là như vậy.”
Rất khó để giải thích tình trạng của hai người bọn họ cho người khác hiểu, huống chi nếu giải thích không phải ai cũng tin tưởng, mà thực ra cũng không cần thiết phải giải thích. Đỗ Nhược Hành của bây giờ luôn biết nhìn sắc mặt người khác mà ứng xử nhưng ngay bây giờ cô lười phải suy nghĩ. Cô biết có nhiều người đang nhìn vào hai người bọn họ xem trò vui, thậm chí là chế giễu cô. Ngày xưa Chu Yến Cầm đã đội cho cô không biết bao nhiêu nón xanh, ly hôn bao nhiêu năm bây giờ lại đồng ý quay về bên anh ta. Ánh mắt cùng hành động chỉ trỏ của nhiều người cũng không thể làm giảm đi sự tôn nghiêm và khí chất cao quý của cô.
Người khác đàm tiếu đã từng là một điều không thể thiếu trong cuộc sống của cô, chứng uất ức của cô cũng là do những lời đàm tiếu này mà ra. Khi đó Nhiếp Lập Vi từng tư vấn cho cô không ít, bảo cô thử tới một môi trường mới, không ai quen biết làm lại từ đầu. Đỗ Nhược Hành nghe lời bác sỹ, đã đến thành phố S sống năm năm, tâm tình cũng ổn định hơn xưa rất nhiều.
Thật ra thì đến bây giờ cô mới nhận ra được quy tắc của cuộc sống này, những chuyện không quan đến mình thì không cần quan tâm làm gì, Đỗ Nhược Hành đã dần dần bắt đầu học cách chấp nhận thực tế. Hạnh phúc vui vẻ của bản thân không dựa vào lời đánh giá của người khác, dĩ nhiên người khác nói mình không thể cấm được họ nhưng không cần thiết phải quan tâm đến những điều này quá nhiều.