Nghệ, Bảo Bối

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2

Thượng Quan gia có bao nhiêu của cải, chưa có ai tính ra được. Trên đại lục mỗi quốc gia đều có tiền trang của Thượng Quan gia, hiệu cầm đồ, có nơi có sản nghiệp của Thượng Quan gia, sinh hoạt hàng ngày thì có hàng hóa của Thượng Quan gia, chỉ cần nghề nào kiếm được tiền Thượng Quan gia đều chen vô một chân. Học đường, y quán, quầy thuốc, cửa hàng gạo, tiệm vải, kỹ quán, đồ phường, tiêu cục, nhà trọ, tửu lâu v.v…

Ám trang ở các nước đối Thượng Quan gia đều vô cùng trung thành, phụ trách sinh ý ở địa phương, tháng tám hàng năm đều báo cáo doanh thu trong năm cùa viện cho tổng bộ ở Khánh Nguyên. Do Thượng Quan gia ngũ đại tổng quản sơ bộ kiểm tra đối chiếu sau đó mới chia ra giao cho năm vị thiếu chủ phụ trách các ngành.

Ngồi trên xích đu, ăn miếng dưa ướp lạnh do thị nữ đưa đến bên miệng, vuốt đầu tiểu quan đang nằm trên đùi mình, nhắm mắt nghe tiếng ngũ đại tổng quản liên tục gẩy bàn tính.

“Nhị thiếu gia của ta ơi! Tiểu tổ tông à! Xin ngài thương xót, trở lại giúp một chuyện có được hay không, đừng có ở đó mà bực bội chúng ta có được không!” Tứ tổng quản nhìn nhị thiếu gia vênh váo nhàn nhã đi chơi, đố kỵ mà nghiến răng. Ban đầu bọn họ chính là thấy hắn một thân một minh ở trước bàn đọc sách, tính toán chồng sổ sách, trừng đôi mắt to đáng thương chốt lát lại nhìn lên bọn họ, kết quả bọn họ liền máu vọt vào đại não, nhất thời kích động đem tất cả công tác đều tiếp nhận.

“Ta đây không phải là đang cùng các ngươi sao! Nhìn vưu vật trong người, ta đều ngồi ngay ngắn không loạn, ta rất tình nghĩa!” liếc mắt trách móc tứ tổng quán. Bắt tay đưa đến trên đùi tiểu quan xoa xoa, lại ăn thêm một miếng dưa được đưa đến bên miệng.

“Nhị gia, ân ——” Tiểu quan thoải mái gọi “Nô, muốn gia…”

Thượng Quan Nghệ ngẩng đầu vô tội nhìn năm vị đó mặt ngẩng ngơ ở đó.

“An, nhị thiếu gia nếu mệt thì về phòng ‘nghi ngơi’ trước đi! Những… sổ sách trước bữa tồi là có thê làm xong, ngài haỵ là trở vể phòng làm chuyện muốn làm đi!” Nhj quán gia lên tiếng.

“Không được, người ta muỗn củng các ngươi cùng một chỗ, ta ờ đây xem, tuyệt đối không quấy rầy các ngươi, yên tâm, các ngươi làm việc đi, ngay cả ‘làm việc’ ta cũng sẽ rất nhô giọng.” Đưa tiểu quan ôm tới ngang hông minh, đưa tay đến nơi tư mật phía sau của tiều quan.

“Tâm ý cùa ngươi chúng ta nhận, ngươi nếu không đi nữa, ta cũng không thể cam đoan đến lúc đỏ mấy thứ này có làm xong hay không. Nhị thiếu gia tự xem mà làm đi!” Đại quản gia để bút xuống, nói với Thượng Quan Nghệ.

“Điều không phải… là ta không nói nghĩa khi! Là các ngươi không cần la ỡ dây nha!” Đứng dậy, nhác lên tiếu quan mềm nhũng phi thân ra ngoải: “Chúng ta mặc dù vắng mặt, nhưng tinh thằn ta vẫn ờ cùng với mọi người.” Giọng nói Thượng Quan Nghệ từ xa truyền tới.

Ai! Năm vị tông quản thương yêu lắc đâu, đó chính là bảo bôi chưa Rường thành của bọn họ. Phùng ở trong tay thi sợ vỡ, ngậm ở trong miệng thì sợ tan, biêt rõ hắn giả bộ, nhưng vẫn nhịn không được cưng chiu hẳn, thương yêu hắn: “Tiếp tục đi, làm xong sớm, nghi sớm.” Đại tông quản thở dài.

“Đã biết! Các huynh đệ bắt đầu.”

Đem tiêu quan thân thê mêm dẻo treo trên người vửt trên mặt đất: “Lục” Thượng Quan Nghệ gọi ra thiêp thân ám vệ: “Bắt hắn dẫn đi hòi ra xem là ai sai khiến đến đây dò xét cho ta, sau đó ngươi xem rồi xử lý!” Xoay người chuẩn bị rời đi.

“Rõ” Định nhắc đến tiều quan trên mặt đất, thì thấy người này đột nhiên rút ra dao trong tay đánh về phía Thuợng Quan Nghệ, Lục chưa phi thân tiến lẽn, chi là đứng tại chỗ lấy tay che hai mất lại. Thám rồi, thám rồi! Đáng lẽ tên gian tế này còn cỏ thể toàn thây, bây giờ thi thôi đi.

“Thử không biết chết sống.” Không thèm nhìn một cái, hất tay một cái đem người xông đến đánh văng ra ngoài. Tiêu quan bay lên không trung vẽ ra một đường cong ‘mỹ lệ’, nặng nê rơi trên mặt đât, tung bụi trêm mặt đất, một búng máu từ trong miệng nhô ra. Thượng Quan Nghệ đi lên tnrớc, một chân đạp lên đầu hắn, giễu cợt cười cười.

“Lá gan cũng thật lớn, đáng khen cho dũng khí của ngươi. Ta quyết định để cho ngvrợi biết cái gì là không bang heo chó!” Rút chân về, gọi Lục đứng ở một bẽn lại. Sau hai ngày ta muốn gặp người sai khiến đàng sau.” Đi ra sàn, hễ ià ai nghĩ đối với hắn bất lợi hắn đều không bỏ qua.

“Thuộc hạ lĩnh mệnh.” Mang theo người bị dọa sợ đến phát run tiêu thât ở trong sân.

“Nhị thiếu gia!” tiêu tư bên người Thượng Quan Nghệ, tiêu quán gia Tử Nghiên từ trong đại trạch chạy tới, đua một phong thư cho Thượng Quan Nghệ, cung kính dứng ở phía sau: “Khánh Nguyên triều đình truyền đến tin tức, hoàng thất có ỷ định muổn liên hôn với chúng ta, bọn họ là đề đề phòng tài lực Thượng Quan gia quá lớn sẽ uy hiếp hoàng quyền thống trị của bọn họ.”

“Phái người trá lời vị công công đến đây, người của Thượng Quan gia đều đà thành thân, vô pháp tiếp nhận ý tốt cùa triều đinh, hơn nữa gia huấn Thượng Quan gia, cá đời chi lây một vợ.” Muôn mượn liên hôn đê không chê Thượng Quan gia, hoàng đế này tựa như nam mơ cũng quá đẹp đi.

“Chuân bj tiền nhiều một chút đưa cho lai sử, đừng chậm trễ, thê diện chúng ta phải đù.”

“Đã bièt, Nghiên nhi sẽ đi phân phó việc này.” Đem mặt nạ nửa bên màu bạc giúp chủ tủ đeo lên: “Thiêu gia muôn đi đâu đê Tử Nghiên đi an bài.”

Thượng Quan Nghệ thay y phục đi ra ngoài, treo một món trang sức đẹp, đem nhuyễn kiếm quân ỡ bên hông, chọn một cây quạt xửng với y phục đi ra khòi phòng: “Đi trà lâu đi, đà lâu không tới nghe Hoàng thúc kê chuyện xưa rồi, đi nghe một chút, nói không chừng còn có thể đụng phải anh hùng cứu mỹ nhân.” vồ vỗ đầu Tử Nghiên, tiểu tử này đều đã mười tám tuồi rồi, vóc dáng sao còn thấp như thế, có cằn thiếu gia ta tim cho ngươi mấy viên thuốc (ăng chiều cao, đã nhiều năm rồi ngươi sao vẫn không cao thêm chút vào chứ?”

Gạt bàn tay ở trên đằu, Tứ Nghiên ai oán nhìn Thượng Quan Nghệ: “Nghiên nhi quá thắp ờ chỗ nào, rõ ràng chủ từ quá cao, hơn nữa người ta bây giờ còn cao nữa, nhưng ngươi mỗi ngày đê cho ta làm việc trí lực nhiều như thê, dinh dường tiêu hao quá nhanh, mới có thể có bộ dáng như vậy, ngươi còn nghi ngờ người ta, Nghiên nhi không bao giờ làm trâu làm ngựa cho ngươi nữa.” Tử Nghiên ôm đầu gối ngồi chồm hổm dưới đất.

‘Bá’ mỡ cây quạt trong tay, khẽ lay động: “Đi thiếu gia mời ngươi đi ăn tiệm, hảo hảo bồi bổ cho ngươi, đừng thật mệt quá phá hư bào bối cùa ta, thiếu gia sẽ đau lòng.” Hấn kéo tay cùa Tử Nghiên nói.

“Đừng tưởng rằng cho ta ăn, la sẽ không tức giận.” Giật nhẹ tay áo Thượng Quan Nghệ, tiếp tục nói: “Ta muốn ăn

cánh gà nướng, cá chưng, gà luộc, thịt xào, thiết bản vưu ngư…” Tử Nghiên đưa từng ngón tay ra đếm.

“Hảo, đêu cho ngươi ăn!” Hắn véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Nghiên.

“Còn có, ta còn muốn…” Dọc theo đường đi Từ Nghiên muốn đòi hỏi ‘lợi tức’. Không cho, ta sẽ khóc cho ngươi xem, đây chinh là điều thứ nhất hắn học được từ trên người thiếu gia.

Thượng Quan Nghệ thật phiền muộn, hẳn có nhiều ưu điểm như vậy tiều gia khỏa này không học, hành vi vô lại, chơi xấu hắn đều học được, thực sự là mất mặt a! Hắn lấy cây quạt che lên mặt.



Khánh nguyên hoàng cung:

“Hoàng thượng, công công đi Thượng Quan gia truyền chi đang ở ngoài đợi truyền gọi.” Đại tướng quân Khánh Nguyên đương triều Lý Lăng Kỳ tiến lên bầm báo cho Hién Đế đang phê duyệt tấu chương.

“Tuyên!” Hiển Để không có ngừng công việc, tiếp tục xem tấu chương.

“Thằn tuân chi!” Lý Läng Kỳ hành lễ lui ra.

Đề bút xuống, khép lại tấu chương: “Chu khanh thấy việc này thế nào?” Hiền Đế hướng Hình bộ thị lang ngồi ờ một bên hỏi, hắn hạ ba lằn ý chi, tứ hôn với Thượng Quan gia, bất quá đều bị bọn họ lấy lý do khác nhau mà cự tuyệt, lẩn này hăn hạ chi chièu người của Thượng Quan gia tiên cung làm phi, đối với một người bình dân mà nói, đây là hoảng gia ban cho ân lớn nhất rồi. Nữ tử thương gia ở Khánh nguyên lả không có tư cách thị quân.

“Bệ hạ, thứ cho thần nói thăng, sợ răng lần này hoàng thượng lại thất vọng, y theo thần thây được lần này Thượng Quan gia vẫn là sẽ từ chối ý tốt của hoàng thượng.” Chu Sùng Văn cười cười, hoàng thượng là thân ở trong cung không biết chuyện ờ bên ngoài. Nếu như Thượng Quan gia đễ đàng khống chế như vậy, như thế nào lại có quyền thế và địa vị như ngày hôm nay.

“Ái khanh nói như thế là có ý gi?” Tựa lưng vào ghế ngồi, Hiển Đế nhin thư dồng đi theo từ nhò uống trà, người này cho tới bây giờ nói chuyện thích nói phân nữa, làm cho thân thân bí bí.

“Thượng Quan gia không có người dộc thân, làm sao mà tiến cung thị quân chứ?” Hơn nữa một đám ngưửi như vậy làm sao cùng mọi người cùng hau hạ chung một chổng, dĩ sắc thị quân. Theo han biết Thượng Quan gia vô luận là nam hay nữ đêu có khá năng hô phong hoán vũ, bá chú một phương.

“Không phải nói nhị thiếu gia và tứ tiêu thư Thượng Quan gia đều chưa có thành thân sao? Nhà bọn họ thể diện thật lớn a, ngay cả trầm tứ hôn cũng dám ngăn cản vài lần, rất không đem trẫm để ờ trong mắt.” Hiển Đế vuốt ngọc bội

bên hông, mắt lộ ra sát khí, không vi hắn sở dụng vậy thì loại bò cho đảm bảo.

Lắc đâu, Chu Sùng Văn cười: “Hoàng thượng sẽ không nghĩ tới, vì sao Thượng Quan gia tài phú như vậy vẫn có thê bình yên bào toàn, chưa từng có người nào có khả năng chiếm được một phần không?”

“Ngươi lả nói bọn họ có chỗ dựa vừng chắc lớn hơn?” Nghĩ tới như vậy là có vấn đề.

“Không sai.” Chu Sùng Văn gật đầu: “Chỗ dựa vừng chắc lớn nhất của bọn họ là mạng lưới sinh ý, nếu như Thượng Quan gia gặp chuyện không may, sinh ý cùa bọn họ ỡ các quốc gia đều bị tê liệt, đến lúc đó vật tư thiếu hụt sẽ là nguyên nhân nảy sinh hỗn loạn. Cho nên dù bệ hạ muốn dộng vào Thượng Quan gia, các quốc gia khác cùng hiệu buôn thê gia cũng sẽ vi lợi ích của minh mà bào tổn Thượng Quan gia một con đường sống.

“Liên quan lọi ích lẫn nhau chính là bùa hộ mệnh cùa bọn hăn.” Hiên Đế suy nghĩ sâu xa, bọn họ thực sự là thông minh, biêt dùng ‘kiềm chế đê bảo tồn an nguy bản thân.

“Không chi thế, bọn họ còn biểu lộ rõ ràng thái độ trung lập, vô luận các quốc gia tranh đấu thế nào, bọn họ cũng không giúp đỡ bắt kỳ bên nào. Cho dù không thê cùng

được mọi người gọi là bât bại chiên thân của Yên Khánh quốc — Mộc Đe.”

“Cái gì!” Chu Sùng Văn kêu sợ hãi: “ Ngươi nói vua của một nước lại muôn… tin tức chuân xác không?” Nêu như là sự thật, sự cân bằng cũng rất có thế bj lộn xộn. Hơn nừa có ai gặp qua hoàng đế ở rễ nhà gái, Mộc Đe này cũng quá…

“Chu đại nhân, nô lúc đầu cùng không tín, nhưng trong lúc vô ý trông thấy từng rương từng rương ‘đồ cưới’ do Yến Khánh chuyển vào, mặt trên còn in hình huy văn Yến Khánh hoàng thất.”

“Ngươi đi xuống trước đi.” Xua tay cho thái giám lui ra: “Vâng, nô tài xin cáo lui.”

Sau khi thây thái giám rời khỏi, Hiển Đê nhìn hai người phía dưới: “Các ngươi thấy việc này thể nào?” Khó trách bọn hán không muốn tiếng cung làm phi, lại là có ‘hoàng để’ tự mình tới cửa làm con rể.

“Neu như là sự thật, ta đây đối Thượng Quan gia càng có hứng thú hơn. Không thể phủ nhận Yen Khánh là một cường đại ô dù. Biết đâu họ sẽ dời nhà đi, dù sao ở đó càng ‘an toàn’ hơn.” Chu Sùng Văn nói.

WulerialhOó01. too tfdp res i. eo ft I

“Lăng Kỳ ngươi thấy thế nào?” Chu Sùng Văn hòi đương gia Lý gia.

“Thần cho là, phái người đi không bằng tự mình đi Giang Nam một chuyến, nhìn một chút Thượng Quan gia rốt cục có bao nhiêu dặc biệt. Nghĩ cách đê bọn họ ờ lại Khánh Nguyên, như thế cũng có thể lân cận quàn chế. Khi cần thiết ban cho một nhàn tăn phong hào, để bọn họ không thể tùy tiện ròi khỏi Khánh Nguyên.”

“Lăng Kỳ nói có lý, ta cũng tán thành biện pháp thế này.” Chu Sùng Văn nói: “Chúng ta hiểu rõ Thượng Quan gia đều là cấp dưới báo lên, lả vi tim một người đáng tin chi bằng tự minh đi nhìn một chút.”

“Cứ quyết định như vặy, ba ngày sau hai ngươi bồi trẫm xuất cung đi Giang Nam Um tòi hư thực.” Giang Nam Thượng Quan sao? Trẫm muốn nhìn một chút ngươi có phải là thật hay không thần bí như vậy trong truyên thuyêt.

“Vâng, thân đi chuân bị ngay.”

“Thần xin cáo lui.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.