Nghệ, Bảo Bối

Chương 5: Chương 5




CHƯƠNG 5

“Nhị thiếu! Là nhị thiếu!” Có người nhận ra Thượng Quan Nghệ kêu to.

“Các vị!” Giọng nói êm tai có từ tính vang lẽn: “Thượng Quan gia thực hiện lời hứa!” Ra hiệu cho hạ nhân dem hai rương lớn đặt lên đài. Mở nắp ra, hai rương tràn đầy bạc trăng: “Thượng Quan gia quyên hai nghìn bảy trăm hai mươi tám vạn lượng bạc trắng.” Thượng Quan Nghệ đối với mọi người kinh ngạc ngây người cười cười, ‘Tri phủ dại nhân, đây là bốn ngàn lé chín mươi hai vạn lượng bạc tráng xin ngài hãy thay mọi người chúng la dùng tót a!” Hành một cái lễ.

“Không dám, hạ quan nhắt định không phụ ký vọng của mọi người!” tri phũ đại nhân lão lệ tung hoành.

“Trí phủ dại nhân có tiếng là thanh thiên, giao cho ngài chúng la yên tâm!” Thượng Quan Nghệ gệt dằu với mọi người, lại gọi thị nữ buông rèm xuống.

Bon ngàn lẻ chín mươi hai vạn lượng! Triển Đinh Hiển cặp mắt phiếm hồng xiết chặt hai lay. Bổn ngàn lé chín mươi hai vạn lượng có ý nghĩa như thế nào? Có nghĩa là nó so với tiên cứu trợ triêu đỉnh xuât ra nhiêu hơn hơn một ngàn vạn lượng bạc trắng a! Có nghĩa là Vân Thành này giàu có, nghĩa là con dân Khánh Nguyên đoàn kết cùng lớn mạnh.

Cảm thấy thấy có một đôi tay đặt ở trên vai mình, ngẩng đầu nhìn lại, là Chu Sùng Văn đồng dạng cặp mát phiếm hồng.

Sau khi Thượng Quan gia tự quyên ra hai nghìn bảy trăm hai mươi tám vạn lượng, không khí của hội trường đạt tới cao trào nhất. Ở trong tiếng kêu của mọi người, ba người tấn cấp cuối cùng ở sau đài làm chuẩn bị, trong đó có người mới vừa trên lầu xuống, Thượng Quan Nghệ đang thay quẩn áo.

“Bảo bôi! một hôi dù cho ngươi không có lên đài, chúng ta cũng thăng chăc ròi!”

“Đúng vậy, cũng không nhìn xem ta là ai!”

“Ngươi, ra tay một cái, chưa từng thua bọn họ chuyện gì.”

“Đi đường của bọn họ, để cho bọn họ không có đường để đi!” Một đôi mẹ con đem suy nghĩ cùng đi tới, hết sức rắm thối.

“Nói thật, bảo bổi, một hổi ngươi dự định hát cái gì?” Báo bôi nhà nàng hát cái gì cũng hay.

“Chưa nghĩ ra, bất quá nhât định sẽ làm cho Vân Thường quán của can nương đoạt giài quán quân.

“Bão bối, can nương thật là không uổng công thương ngươi!” Om Thượng Quan Nghệ dùng sức hôn.

“Không hò là trận chung kêt, còn có tài nghệ như thê.” Thay người xuống đài đôi vói mình khiêu khích nhất biều, Thượng Quan Nghệ nhêch lên khóe miệng, tháo xuống khăn che mặt mà hai trận trước vẫn luôn mang theo. Tat cả mọi người ớ phía sau đài hút không khí, ôm lấy cầm cùa minh, cho lão bản nương một cái hôn gió, đi lên sân khấu.

“Xem đi, ta đã nói người nọ là nữ mà!”

“Ngươi mù à, không thấy ngực hẳn bằng phẳng sao!”

“… Có thể là hắn thực sự quá đẹp!”

“Đúng vậy…”

Không để ý đến ánh mắt mọi người dưởi đài cùng tranh luận hắn là nam hay nữ, Thượng Quan Nghệ ôm cầm đi

đến trước bàn ngồi xuống. Tay vừa xẹt qua dây đàn, dùng giọng hát dường như bât phân thắng bại, hát lên:

“Di hông biệt viện trú tại yên vũ lâu tiên

Đinh tại thai giai một hữu lan trụ ngã việt tấu việt viễn

Túy liễu hồng nhan dã bãi đoạn liễu cầm huyền

Nhĩ nhược thi nhã hội bất hội tại phàm tục chi gian

Tri trì lưu luyến nga

Giá trị nhất chủng yếm quyện

Dà thị nhất chủng chấp niệm

Hoang đường đích thị ngã

Chích bât quá thị khu khu đăng nhàn

Như hữu giai lệ tam Ihỉên

Bất như tri kỷ nhất kiến

Biệt nhân tiếu ngã thái phong điên

Ngã tiếu tha nhân khán bắt xuyên

Bât thị ngũ lãng hào kiệt mộ

Vô hoa vô tửu sừ tô điên kim lù ngọc giáp dã thị bô y ca sa

Tường vấn thiên nhai cáo tố ngã đáo đê thị chân thị giả

Phóng liễu thiên hạ dà bả ái tống cấp nhân gia

Nhĩ thượng thị ngã hội bắt hội

Bả phú quý vinh hoa đương tác nhất bàn hoàng sa.”

Không cỏ bất ngờ, quán quân lần này lại bị Vân Thường quán đoạt được. Trong lúc mọi người vẫn còn đang đắm chìm trong “Trần ngoại chi âm” kia, một tiếng thét chói lai từ lầu ba truyền ra: “Không xong, nhị thiếu để thư lại đi ra ngoài ròi!” Tiêng kêu vừa ra, lập tức có nhóm lởn thị vệ xông lên lâu, phía dưới hội trường cũng bắt đâu có người chi đạo người xem trật tự rời khỏi vị trí.

Thật có hiệu suât, Lý Lăng Kỳ nhìn phía dưới thị vệ không chê trang diện có thứ tư, tự đáy lòng khen ngợi. Bình tĩnh chĩ huy, một thị vệ thông thường cũng có thê chính xác xừ lý tinh huống bắt ngờ xảy ra. Nếu như bọn họ là quân đội của một nuớc thì sẽ có bao nhiêu đáng sợ! Thượng Quan Nghệ lẻn đến một góc ỡ lau một, tiếp nhặn áo choàng do Lục đưa tới mặc vào. Xé xuống lớp dịch dung trên mặt, để lộ ra một khuôn mặt trẻ con vò cùng đáng yêu: “Nghiên nhi đâu?”

“Trên xe ngựa hẽm sau bên ngoài, mọi thứ đêu chuân bị xong, giúp Thượng Quan Nghệ mang giày xong: “Thiếu gia, có thể bị đại tổng quản bọn họ phát hiện hay không?” Lục lo lắng hỏi.

“Yên tâm, ta đêu đã an bày xong rọi! Can nương sẽ cho là ta đang tránh quản gia bọn họ mà giúp ta che giấu. Quản gia bọn họ lại cho là ta bởi vi không lên đài giúp đở mà trốn tránh can nương. Chờ bọn họ quay về tinh táo lại, đến lúc gặp nhau thì chúng ta sớm đã tiêu dao nhanh trở về rồi!” Thượng Quan Nghệ nám chắc phần thắng.

“A!” Lục ngốc tại chồ. Nhị thiếu gia nhà hán vậy mà lại lỗi kéo được người ở hai phía, thật là lợi hại.

“Đi thôi!” Quay đầu lại nhìn hai phe đều ở đây gắng sức che giấu người, đọng trên khuôn mặt nhỏ nhán nụ cười đãc ý, lại ỉân nữa đưa đi một nụ hôn gió, kẻo Lục đi ra khỏi hội quán.

“Đình Hiển, nhìn cái gì đó? Chúng ta cũng đi thôi!” Người này nhìn cái gì chứ, nghiêm túc như vậy? Ló đâu ra nhìn xuống một chút thấy không cỏ gì. vỗ vồ Triển Đình Hiên nói.

“Vậy đi thôi!” Triên Đình Hiên quay người đi xuông lâu.

Trời đô mưa đò sao? Hắn vậy mà trông thắy tên gia hỏa kia nỡ nụ cười. Nhìn xem Lý Lăng Kỳ bên cạnh cũng đâu óc mơ hồ, Chu Sùng Văn cũng mang theo vẻ mặt ngạc nhiên đi xuống lầu.

Triến Đình Hiền phát hiện tâm tình đêm nay đặc biệt tốt, không chi thấy được sức mạnh đoàn kết cùa dân gian, lớn mạnh và giàu có, cũng phát hiện tệ nạn của triều đình. Hơn nữa phát hiện một người thú vị, chưa từng nghĩ một người lài hoa như vậy, lại lớn lên với khuôn mặt trẽ con đáng yêu, ngay cà tính khí cùng dáng yêu như vậy, đặc biệt lả lúc hắn cười đắc ý! Nhìn thây ‘Khánh Vân sơn hà đổ’ trong tay dùng số tiên lớn mua được từ người khác, Triền Đinh Hiển tiếu ý càng sâu.



“Công từ! Công tử! Phía trước có một đội xe ngựa đi qua đây!” Một tiều hài y phục rách nát, chân trần chạy đến dưới tàn cây, ngàng đâu vê phía trước kêu. Người năm ở trên cây ngồi dậy, đem quả táo căn một cái rôi ném cho tiều nam hài: “Lục, chính là bọn họ sao? Đại tham quan nổi tiếng kinh thành.

“Đúng vậy, thuộc hạ đã xác nhận qua, vài chục năm trước hắn đều tham ô đồng tiền dơ bẩn.

“Vậy được rồi, các huynh đệ chuẩn bị tiến lẽn!” Người ờ trên cây đổi vói một đám nông dàn hô.

“Chủng ta đều nghe công tử!” Ruộng đất của bọn họ đều bị lũ lụt dìm ngập, triều dinh lại mộc kệ không nghe thấy. Bọn họ đành phải dọc đường ăn xin di tói dây, không biết có bao nhiêu người chết ớ Iren đường di. Nếu không phải là thực sự không có biện pháp mọi người cũng sẽ không như vậy.

“Các ngươi phụ trách đem đội xe ngăn lại, còn lại giao cho la!”

“Đã biêt!” Mười mấy nông dân chạy ra đâu đường ngăn cản đoàn xe.

“Lão gia! Có một đám ăn xin ngăn ở giữa đường!” Trong giọng nói lộ ra xem thường.

“Ném cho bọn chúng mây văn tiên, đem người đuôi đi!” Nam nhân ngồi trong xe không nhịn được nói, bất kê đi đến đâu cũng có một đám người ghê tờm như vậy vây lấy.

“Nghiên nhi, cái che măt làm xong chưa?” Thượng Quan Nghệ tim khắp nai cái che mắt cố ý chuân bị tối hôm qua. Ản cướp không phải đều là dộc nhãn long sao, với lại đều phải đeo miếng che mắt màu đen.

“Thiếu gia, vật kia ờ trên đầu ngươi đấy!” Tử Nghiên thớ dài. Thiếu gia nhà hắn sao độl nhiên muốn làm sơn tặc, bọn họ hiện tại rõ ràng là đang chạy trối chết, nếu như bị bắt được nhất định sẽ chết.

“Nga, nguyên lai là ở chỗ này, xem trí nhớ của ta. Già rồi! Già rồi!” Thượng Quan Nghệ cười ngây ngô.

“Phía trước hình nhu có người đánh cướp!” Lý Lăng Kỳ Ihẩy một đội xe ngựa bị ngăn lại, hướng Triển Đình Hiển báo cáo.

“Nghiên nhi, đem hắn kéo xuống, đơn giản xử lý một chút.” Thượng Quan Nghệ đóng cửa xe, bỏ đi.

“Đã biêt, thiêu gia!” Từ Nghiên xoay ngưòi lên xe.

“Lục, bọn họ đêu đi rôi?” Quay trở lại, không thây bóng dáng những người dân tị nạn đó nữa.

“Bọn họ vôn là muôn ờ lại cảm ơn thiêu gia, nhưng ta sợ nhân số quá nhiêu gây ra phiền phức nên đã kêu bọn họ đi hết rồi!”

Thượng Quan Nghệ gật đâu một cái: “Đem hang ô bọn chúng giải ra hêt đi, ta có lời muốn nói.

“Vâng.” Tiến lên đem hộ vệ giài khai huyệt đạo.

“Đại hiệp! Đại hiệp! Tha mạng a!” Mọi người quỳ dưới đất dập đẩu.

“Không muốn chết thì dem châu báu của mình bò lại rời đi, không sợ chết có thể lưu lại.”

“Chủng ta đi, chúng ta đi liền!” Hộ vệ, hạ nhân chen nhau mà đi lên, đem một rương châu báu cướp hết, trong dó bao gồm quản gia hai chân quỳ trên mặt đắt chi có thể bò. Sau đó lập tức giải tán, chi còn lại lao tham quan bị sợ đến chân run.

“Đại nhân, ngươi nói tham thì tham đi, trong lòng mình hiêu rò là được rồi, làm gi còn phải nhớ nhiều sổ sách như vậy.” Thượng Quan Nghệ đá đá chân trước một cái rương nhò chứa đầy sổ sách. Trên ghi chép một số tài khoản bí mặt, lại ghi chép thêm tình huống nhận hối lộ của một đổng lớn quan lại triều đinh.

Triển Đình Hiền cùng xuống ngựa đi lèn trước, thấy ‘khuôn mặt trẻ con’ không có ngăn càn, cùng khom lưng cầm lấy mội quyén sổ sách lật lên xem, sau dó trằm mặt đưa cho Chu Sùng Văn ở sau lưng. Hắn vừa lật quyền kia vừa ghi chép mây dại quan đưcmg triêu làm sao phân chia tiền cứu trợ.

“Lục, ôm người đem qua đây!” nói xong, đi đèn ngồi xuồng cái rương đổi diện tên tham quan.

“Ta… Ta cho ngươi biết, ta có Thượng Quan gia là chỗ dựa vững chắc.Ngươi nêu dám dụng đên ta, Thượng Quan gia sẽ không bò qua cho ngươi!” đại nhân ngoi dưới đât la lên.

“Ha ha…” Thượng Quan Nghệ cười cười: “Đại nhân, ngài đừng làm rộn! Ai mà không biết Thuợng Quan gia ngoài tuấn nam mỹ nữ ra thì chinh là mỹ thiếu niên, ngươi nói ngươi cùng với người nào dinh dáng?” Nghiên đầu suy nghĩ một chút, tiêp tục nói: “Lại nói, Thượng Quan gia cũng sẽ không nuôi một con câu chuyên đào bới chân tường nhà mình.”

Thay Lục dùng một cái sàn đan đem người bao lại, ngoắc tay dê cho bọn họ qua đây, kéo ra sàn đan nhìn một chút, phất tay cho nguời lui ra. Hai tay chọc má để lộ ra hai cái iúm đồng tiền nhố nhìn chằm chằm tên tham quan.

Chu Sùng Văn tiến lên xóc lên sàn đan nhin thoáng qua người hôn mê, tâm tư nặng trìu. Đây cũng quá… nhìn lại người trẽn mặt đất, sinh lòng chán ghét, hắn biết kinh thành có rất nhiều quan viên trong nhà đều có nam sủng, cũng không nghĩ đến lại thế này.

“Đại nhân!” Thượng Quan Nghệ kêu lên: “Mẹ ta kể, có một sổ sò thích là lạc thú trẽn giường, có trợ giúp chất lượng ‘sinh hoạt’! Vui đùa một chúi không việc gì nhưng trước hêt là ngươi tinh ta nguyện như vậy mới có lạc thú. Nhưng néu có một bên không muốn, vậy coi như không giống nhau…” Hirớng về phía người đối diện cười một tiếng.

“Ngươi…!” Tên tham quan trợn to mắt, ánh mắt cùa hắn ià… là…

“Ngài nói có đúng không?” Ngọt ngào hỏi.

“Quỷ… quỷ…” Chưa kịp nói cái gì sợ đến không không chế được, một Hơi thờ cũng không có, chêt rồi!

“Hăn làm sao vậy?” Thượng Quan Nghệ tay chi người ngã dưới đất, ngây thơ hòi.

Lý Lăng Kỳ ngồi xuông nhìn một chút, phát hiện người này đà chêt, còn là tươi sổng bị hù chét! Nghi ngờ nhìn Thượng Quan Nghệ với khuỏn mặt trỏ con đáng yêu, dứng dậy trá lời Triên Đình Hiển ở bên cạnh.

“Thiếu gia… thiếu gia! Không xong rồi, người Thượng Quan gia đến!” Từ Nghiên ờ phía sau canh gác chạy đến.

“Không tốt! Rút lui!” Đem người hôn mê nhét vào trong lòng Triên Đình Hiển đứng bên cạnh, lôi kéo Lục cùng Từ Nghiên nhảy vào trong bụi cò.

Chương 6

Thượng Quan Nghệ đem thanh niên dùng sàn đan bao lại ném cho Triển Đình Hiển bên cạnh, kéo Lục cùng Tử Nghiên vào trong bụi cây bên cạnh. Cầm trên tay mấy cành cây nhỏ che chắn lại, hướng về Triển Đình Hiển trong tay ôm người sững sờ ở đó nháy mắt mấy cái, ý bảo hắn một chút đừng có lên tiếng.

Cũng không bao lâu, thì có một đám người cưỡi ngựa chạy đến, dừng lại trước mặt Triển Đình Hiển ba người. Nhìn mấy cái rương rỗng cùng với thi thể trên đất, người dẫn đầu hỏi: “Xin hỏi mấy vị có nhìn thấy một người mang mặt nạ màu trắng đi qua chỗ này hay không?” Thật ra bọn họ phụ trách lùng bắt người cũng rất phiền muộn. Ai mà không biết sở trường nhất của nhị thiếu gia chính là thuật dịch dung, cũng không biết lần này hắn sẽ biến thành bộ dạng gì đi ra khi không che mạn, hiện tại ngay cả hắn là nam hay nữ cũng không biết.

Triển Đình Hiển đem người trong lòng ném cho Lý Lăng Kỳ đang sững sờ: “Không thấy!” Dư quang quét về phía bụi cỏ, chẳng lẽ là tìm hắn.

Thị vệ đi đầu thấy Triển Đình Hiển hơi hơi nghiên đầu liếc mắt về phía bụi cây cũng cảnh giác nhìn sang. Tuy là không dám xác định người trong bụi cây chính là nhị thiếu gia mà bọn họ muốn tìm, nhưng một tia khả nghi bọn họ cũng không thể bỏ qua, vẫy tay để cho những thị vệ khác đi lên bao vây, mình thì cùng với thị vệ phía sau kéo ra một tấm lưới chuẩn bị ‘bắt người’.

“Đừng động! Người một nhà!” Người trong bụi cỏ quát to một tiếng, vọt ra, ôm cổ người cầm đầu, nâng lên khuôn mặt trẻ con vô cùng đáng yêu.

“Ta biết! Ta biết! Ta biết các ngươi muốn tìm người!” Vội vã từ trong ngực móc ra một cái mặt nạ nửa bên màu trắng.

“Ngươi…” Người cầm đầu đoạt lấy vật trong tay người đối diện, lật xem kỹ càng, cuối cùng ở một góc nhỏ phát hiện một chữ ‘Nghệ’nho nhỏ, đây đúng là mặt nạ bên người nhị thiếu gia nhưng làm sao có thể ở trong tay người này. Nắm lấy cổ áo ‘ khuôn mặt trẻ con’, nghiêm nghị hỏi: “Nói, cái này ở đâu mà có?”

‘Khuôn mặt trẻ con’ hai chân treo lơ lững, đạp vài cái, miễn cưỡng rặn ra vài giọt nước mắt trong suốt, nghẹn ngào khóc ròng nói: “Buông tay! Đau, ngươi buông tay, cái tên xấu xa này, Bảo Bối nói biểu ca cho mà!” Dùng sức cắn thị vệ cầm lấy tay mình một cái, thừa dịp thị vệ vì đau mà buông tay, trong nháy mắt chạy đến sau lưng Triển Đình Hiển, lộ ra một cái đầu nhỏ, trong đôi mắt thật to tràn đầy nước mắt giống như một con chuột nhỏ đáng thương.

“Lớn mật!” Bọn thị vệ rút đao xông lên phía trước.

Bản năng đem ‘khuôn mặt trẻ con’ che chở ở sau lưng, Triển Đình Hiển rút ra bội kiếm, chống đỡ.

“Nói mặt nạ ở đâu ra?” Bọn thị vệ lộ vẻ hung hăng.

“Biểu… biểu ca… đưa cho…” nói xong lại đem khuôn mặt nhỏ nhắn dính vào sau lưng Triển Đình Hiển.

Biểu ca? Tại sao lại có thêm một người: “ Chủ nhân của mặt nạ đâu?”

“Đã nói là biểu ca đưa cho ta mà! Hắn đoạt hết tất cả tiền trên người ta, nói là hắn trốn nhà quên đem theo, liền đem cái mặt nạ này kín đáo đưa cho ta, bảo ta đem đến ngân trang của Thượng Quan gia đổi tiền, nhưng người ta cũng trốn…” Lập tức che miệng lại, lần nữa đem đầu lùi về.

“Biểu ca ngươi là ai?” Chẳng lẽ biểu ca hắn đối nhị thiếu bất lợi. Cũng sẽ không phải đâu, võ công nhị thiếu cao như vậy.

“Biểu ca ta?” ‘khuôn mặt trẻ con’ vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía mọi người: “Biểu ca ta là Thượng Quan Nghệ.”

“Cái gì?” Lần này không riêng gì bọn thị vệ ngốc tại chỗ, ngay cả Triển Đình Hiển bọn họ cũng sững sốt. ‘Khuôn mặt trẻ con’ này thật là biểu đệ của Thượng Quan gia nhị thiếu?

Giống như là muốn chứng minh lời nói của mình, tiểu nhân ở trên người mình trái sờ một cái, phải sờ một cái, sau đó rốt cuộc móc ra một khối ngọc bài đưa tới: “Ta là biểu đệ của hắn, đây là bài tử của ta.” Đáng thương hít hít mũi, cùng với dáng vẻ phách lối ngồi trên cái rương vừa rồi hoàn toàn tương phản.

Nhận lấy bài tử toàn thể thị vệ đều quỳ trên đất: “Thuộc hạ kiến quá biểu thiếu gia, vừa rồi mạo phạm xin hãy thứ lỗi!” Không nghĩ tới tiểu nhân này thật là biểu thiếu gia, đem ngọc bài trả lại.

Lợi hại! Lục cùng với Tử Nghiên nín thở nhìn tình huống bên ngoài, thiếu gia cũng quá ngạo mạn. Cái này căn bản là ban ngày trợn tròn mắt nói mò mà thôi! Thượng Quan gia đâu có biểu thiếu gia chứ! Miễn cưỡng mà nói cũng chỉ có biểu tiểu thư. Mấy năm trước còn bị tứ tiểu thư nhà mình dọa choáng váng.

Nhị thiếu gia bây giờ nói dối thật sự là mặt không đỏ tim không loạn, người chết cũng có thể bị hắn lừa cho sống lại. Hai người ăn ý liếc nhau, lại cùng nhau cúi đầu rũ xuống. Ai! Đi theo một chủ tử như thế cũng không biết là phúc hay họa.

“Xin biểu thiếu gia hãy cho bọn thuộc hạ biết nhị thiếu gia đi hướng nào!” Xem ra là nhị thiếu gia không có xảy ra việc gì. Nhưng sao biểu thiếu gia này nhìn không giống người Thượng Quan gia, lá gan nhỏ như con chuột.

“Ta… ta… ta không biết!” Cúi đầu, nói nhỏ giọng vừa nói lắp: “Bất quá… biểu ca hình như đề cập qua cái gì nhật, cái gì cung…” Giả trang bộ dáng minh tư khổ tưởng (suy nghĩ sâu xa, ảo não).

“Tuyết Nhật cung!” Thị vệ phản ứng lại: “Tạ ơn biểu thiếu gia!” Mọi người phóng lên ngựa.

“Đợi… đợi… đợi một chút!” Nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn.

“Biểu thiếu gia mời nói!”

“Có thể đem bọn chúng xử lý sao?” Ngón tay run rẩy chỉ chỉ thi thể dưới đất: “Hắn vừa mới đối với ta…” Đỏ mặt cúi đầu nói: “Là ba vị đã này cứu ta.”

Thị vệ nhìn thi thể trên mặt đất, vừa nhìn tiểu nhân núp ở phía sau, lại nhìn người ‘trọng thương’ hôn mê bất tỉnh, bừng tỉnh đại ngộ! “Là thuộc hạ sơ sót, cái này phái người xử lý là được.” Gọi bọn thuộc hạ đến xử lý.

Chỉ chốc lát, hiện trường đã được xử lý sạch sẽ, một chút dấu vết cung không lưu lại.

“Vậy… vậy…” Gọi lại người muốn ly khai: “Có thể cho ta một ít tiền, tiền của ta bị biểu ca đoạt đi hết rồi!”

Thấy bọn thị vệ đi xa, Thượng Quan Nghệ đem ngân phiếu bỏ vào trong ngực, thuận tay móc ra một cái khăn tay màu trắng, hướng về phía thị vệ rời đi khoát tay! “Tất cả đi ra đi!”

“Thiếu gia, ngươi cũng không biết. Lúc bọn họ vừa mới bao vây tiến lên, bọn ta đều sợ hãi!” Tử Nghiên chạy đến bên cạnh Thượng Quan Nghệ, lôi kéo tay Thượng Quan Nghệ: “Là thiếu gia ngài phản ứng nhanh.”

“Đúng vậy!” Nắm thắt lưng ngửa mặt lên trời cười to.

“Thiếu gia, chúng ta đi thôi!” Lục đem xa ngựa giấu ở trong rừng dắt ra.

“Được, đem người ôm lên xe!” Quay người đối diện với triển Đình Hiển: “Vừa rồi cám ơn ngươi!” Từ sau khi hắn mười lăm tuổi xuất sư, đây là lần đầu tiên có người đem hắn bảo hộ ở sau lưng.

“Không cần!” Triển Đình Hiển cũng cười với Thượng Quan Nghệ. Người này quả nhiên có ý tứ, nếu không phải là chứng kiến hắn ‘đánh cướp’, thật đúng là cũng bị dáng vẻ hắn hai mắt đẫm lệ lừa: “Các ngươi dự định đi đâu?” Hắn hiện tại cũng không muốn cùng với người thật vất vả tìm được xa cách.

Lý Lăng Kỳ và Chu Sùng Văn kinh ngạc nhìn về phía Triển Đình Hiển, thật không ngờ tới hắn lại chủ động bắt chuyện.

“Không biết! Đi tới đâu tính tới đó.” Chưa có tìm được ơi đi đến.

“Tại hạ cũng là cùng bằng hữu đi ra ngoài du ngoạn, không biết công tử có hứng thú cùng đi chung hay không?” Triển Đình Hiển chân thành cười.

Thượng Quan Nghệ nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Không nên!” Lui ra sau một bước.

“Mẹ ta kể, xuất môn ra ngoài, không nên cùng người xa lạ nói chuyện!” Dùng ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm ba người.

Người xa lạ? Triển Đình Hiển bật cười: “Ta vừa mới giúp ngươi, này tính là người xa lạ?”

Chu cái miệng nhỏ nhắn: “ Ai biết ngươi có phải hay không sớm có dự mưu? Hơn nữa bản công tử dáng dấp người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xa gian xa tái (đi nhờ xe, xe chở), một người siêu cấp vô địch mỹ thiếu niên, thủy linh linh (xinh đẹp) như thế, nếu như ngươi có ý nghĩ không an phận đối với ta, nếu như đối với ta gây rối làm sao bây giờ, nếu cũng giống như tên tử biến thái kia làm sao bây giờ…”

“Dừng!” Triển Đình Hiển đau đầu cắt ngang Thượng Quan Nghệ liên tục ‘làm sao bây giờ’: “Yên tâm ta tuyệt đối không có ý nghĩ không an phận, tuyệt đối không có sở thích biến thái, chỉ là rất đơn thuần muốn cùng ngươi kết giao mà đi.

Thượng Quan Nghệ hoài nghi quan sát Triển Đình Hiển một vòng, bỗng nhiên ôm chặt tiền trong ngực: “Các ngươi nhất định là không có tiền, mới muốn cùng nhau, không có cửa đâu, tiền của ta cũng không nhiều, chỉ đủ chi phí cho ba người, bây giờ còn thêm một ‘người bệnh’”, chìa tay nhỏ bé dùng sức lắc lắc, lại lùi ra sau một bước.

“Ngươi…” Triển Đình Hiển hoàn toàn không nói nên lời, ý nghĩ của người này thế nào mà…

“Vị công tử này!” Chu Sùng Văn cười ha hả tiến lên: “Tại hạ chẳng qua là cho rằng ba người công tử lên đường tương đối nguy hiểm, hơn nữa nhìn ra các ngươi đang trốn người. Chúng ta cùng một chỗ sẽ tương đối không bị phát hiện, ngươi nói có đúng hay không?”

“Có phải hay không có người thường nói ngươi là hồ ly?” Thượng Quan Nghệ giả vờ ngây thơ hỏi, quả nhiên thấy người này vẻ mặt xấu hổ, có lẽ là bị mình nói đúng rồi.

“Nếu như là hắn nói, ta còn có thể sẽ tin tưởng!” Dùng tay chỉ Lý Lăng Kỳ.

Hừ! Triển Đình Hiển cùng Chu Sùng Văn đồng thời trừng mắt liếc Lý Lăng Kỳ vô tội.

“Ngươi yên tâm, chúng ta có tiền, bảy người một nhóm cũng cầm tiền đi ra. Tuyệt đối sẽ không dùng tiền của ngươi, nếu như ngươi nguyện ý đi cùng chúng ta, tiền của ngươi có thể tự mình giữ lại.” Triển Đình Hiển tiếp tục dụ dỗ.

Thượng Quan Nghệ rất nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Ngươi sẽ chi tiền lộ phí cho chúng ta?”

“Đúng vậy!” Triển Đình Hiển thành khẩn gật đầu.

“Sau đó sẽ không kêu ta trả lại?”

“Sẽ không!” Chút tiền lẽ này hắn vẫn có.

“Không có sở thích đặc biệt?”

“Không có!” Hắn không cần dùng những đồ vật trợ hứng.

“Không có ý nghĩ không an phận?”

“Không có!” Nếu như mượn cơ hội tìm kiếm sẽ không tính đi.

“Vậy ngươi làm gì nhất định muốn cho ta và ngươi cùng đi? Chẳng lẽ ngươi có tiền để đốt?”

“…” Triển Đình Hiển không nói được gì.

“Ngươi chờ một chút!” Thượng Quan Nghệ chạy đi, đem Lục và Tử Nghiên kéo đến bên cạnh.

“Chủ tử, ngươi thật muốn cùng bọn họ đồng hành?” Lục hỏi.

“Đúng vậy, có tiện nghi không chiếm là vương bát đản.” Thượng Quan Nghệ trả lời Lục.

“Nhưng bọn họ vừa nhìn cũng biết không đơn giản, tuyệt

không có hảo tâm như vậy!” Tử Nghiên nói ra suy nghĩ của mình.

“Đương nhiên ta biết!” Thượng Quan Nghệ gật đầu: “Có thể là trước mắt xem ra bọn họ chỉ là có hứng thú với chúng ta mà thôi, không có thực sự uy hiếp. Hơn nữa, bọn họ nói cũng đúng, mọi người cùng một chỗ thì tương đối có thể tránh né lục soát. Với lại hiện tại võ công ta chỉ còn lại hai tầng, đối phó người bình thường tạm được, nếu như gặp cao thủ thì xong rồi! Đúng lúc đem bọn họ làm bảo tiêu miễn phí.”

“Thiếu gia nói như vậy cũng có đạo lý. Bất quá vẫn phải đề phòng bọn họ một chút.” Lục nhắc nhỡ.

“Vậy thì quyết định vậy đi!”

“Được!”

Ba người Thượng Quan Nghệ trở lại: “Chúng ta thương lượng qua, chấp nhận lời mời của ngươi!” Nói với Triển Đình Hiển.

“Tốt lắm!” Người này cuối cùng đáp ứng rồi.

“Nhớ kỹ ngươi đáp ứng lời của ta!”

“Không thành vấn đề!”

“Nếu muốn cùng lên đường, ta chung quy phải biết tên các ngươi chứ!”

“Ta họ Chu, tên Sùng Văn, hắn là Lý Lăng Kỳ.”

Thượng Quan Nghệ gật đầu, nhìn về phía Triển Đình Hiển: “Còn ngươi?”

“Ngươi có thể gọi ta là Đình Hiển, hoặc Hiển! Vậy ngươi tên gì?” Nói thật, hắn thật đúng là muốn nghe được tên mình từ trong cái miệng nhỏ nhắn.

Gãi gãi đầu, Thượng Quan Nghệ nói: “Vậy ta gọi ngươi là Hiển ca ca nhé! Như vậy có vẻ thân thiết một chút, đúng không?” Người này chính là áo cơm phụ mẫu cộng thêm cận vệ, cần phải quan hệ tốt, đưa đi một nụ cười tươi.

“Ha ha ——” Triển Đình Hiển cười to, Hiển ca ca, cũng không tệ lắm: “Vậy gọi ngươi thế nào?”

“Mọi người trong nhà đều gọi ta là Nghệ Bảo Bối!” Cố ý đem chữ ‘Nghệ’ kéo dài, làm cho người ta nảy sinh ảo giác.

“Nghệ Bảo Bối?” Đây là tên gì a?

“Thiếu gia!” Lục và Tử Nghiên kêu gào: “Ngài nói qua tuyệt đối sẽ không ở bên ngoài sử dụng cái tên buồn nôn này mà!” Cái này căn bản là lừa mình dối người nha, miễn cưỡng khiến người ta gọi hắn là ‘bảo bối’.

Vô tội nhìn về phía hai người: “Nhưng người ta ở nhà, các ngươi cũng đều gọi như thế. Chẳng lẽ còn muốn cho ta bịa một cái tên lừa gạt Hiển ca ca bọn họ sao?” Ngoảnh lại nhìn về phía Triển Đình Hiển: “Tên Bảo Bối rất mất mặt sao?”

“Sẽ không, rất êm tai! Về sau ta cứ gọi ngươi là ‘Bảo Bối’ nha!”

“Ân!” Vui vẻ gật đầu.

“Vậy Bảo Bối hiện tại muốn đi đâu, nói cho Hiển ca ca?” Thái độ ôn nhu làm Chu Sùng Văn cùng với Lý Lăng Kỳ run lên, trời, cái này cũng quá buồn nôn rồi.

“Bảo Bối muốn đi tìm một nhà trọ nhỏ để thuê, vì phải ứng phó với xuân dược trên người người nọ còn chưa giải, về sau sẽ ‘không dậy nổi’.

“Tốt lắm chúng ta đi tìm nhà trọ.”

“Được! Bất quá Bảo Bối muốn cùng với Hiển ca ca cưỡi chung một con ngựa, bởi vì trong xe ngựa của ta không đủ chỗ.” Hắn là một đại kim chủ, mình phải nhìn kỹ!

“Không thành vấn đề!” Vừa khéo mình cầu còn không được, lên ngựa đem Thượng Quan Nghệ ôm đến trước người: “Ngồi xong, chúng ta đi thôi!”

Thượng Quan Nghệ thoải mái tựa vào trong lòng người sau lưng, loại cảm giác này thực là thoải mái cực kỳ. Nguyên lai đây là cảnh giác được người ‘che chở’.

Vui vẻ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, tốt lắm, về sau trong đoạn thời gian này không có nhị thiếu gia Thượng Quan gia, đương nhiệm đương gia, cũng không có Nghệ thân vương của Minh Hạo. Chỉ có vui vẻ xuất môn trốn nhà đi đi chơi ‘Nghệ Bảo Bối’.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.